Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45 - Chương 45: Phụ huynh thời thượng của cổ đại
Vứt thành kiến qua một bên thì Khương Bồng Cơ phát hiện ra, hình như cô đã nhặt được một người “cha hời” tương đối không bình thường.
“Chữ của con... so với chữ của mẹ con thì khá hơn nhiều, chắc là do giống ta.”
Là một vị phụ huynh thời đại phong kiến, cho dù Liễu Xa có khác thường thế nào đi nữa thì kiểm tra việc học hành của con cái cũng làm một trong những tiêu chuẩn của việc “bồi dưỡng tình cảm cha con“. Chỉ là, khi ông nhìn thấy chữ của Khương Bồng Cơ, các cơ trên mặt ông thoáng cứng đờ lại rồi mới miễn cưỡng khen một câu: “Vẽ cũng khá lắm...”
Khương Bồng Cơ: “...”
Rõ ràng chữ là viết ra, thế mà lại khen cô vẽ khá lắm, nói trắng ra là đang kín đáo phê bình cô viết xấu chứ gì.
Phương thức bồi dưỡng tình cảm cha con ở thời đại này thật khiến Khương Bồng Cơ đau trứng. Cô đang muốn tìm một cái cớ để tránh đi, nhưng lại nhìn thấy Liễu Xa mài mực nhấc bút lên, chữ ông viết ra khiến hai mắt cô lóe sáng, cho dù là không nói rõ ra được là cái gì với cái gì nhưng cô thật sự cảm thấy chúng rất đẹp.
Thực tế thì, chữ của Liễu Xa cũng có tiếng ở quận Hà Gian, cấu tứ nhã nhặn, trau chuốt, hàm ý nối tiếp, dáng chữ khỏe khoắn mạnh mẽ, chữ và ý hòa hợp. Do làm quan nhiều năm, trải qua nhiều việc nên tính tình ông cũng không bộp chộp như hồi còn trẻ nữa, chữ dưới ngòi bút lại tăng thêm vài phần ôn hòa, tao nhã.
“Thấy chữ như thấy người, chữ viết đẹp còn thu hút ánh mắt người khác hơn cả văn chương lai láng.”
Liễu Xa hạ bút, trên giấy trúc hiện ra hai chữ “Liễu Hi”, Khương Bồng Cơ đối chiếu với chữ chính mình viết, lập tức nhìn ra cao thấp. Cô cẩn thận quan sát sự khác nhau của hai người, trong não liền hiện ra các loại thông tin khác nhau và bắt đầu phân tích tư thế cùng với cách sử dụng lực tay của Liễu Xa khi đưa bút.
Chỉ là, chưa kịp đợi cô phân tích xong, vị “cha hời” xem chừng có vẻ rất nghiêm túc ở bên cạnh đã bồi thêm một câu, “Dù sao khi gửi thư tình cho các cô nương, bọn họ đều thường xem chữ trước, sau đó mới tới nội dung triền miên sến súa.”
Khương Bồng Cơ: “Phụt... Khụ!!!”
Liễu Xa cười đến híp cả mắt, có vẻ rất hài lòng với phản ứng của “con trai”: “Có gì đâu mà phải kinh ngạc, năm đó A Mẫn thường chê chữ ta xấu. Nội dung có hay đến mấy mà chữ như cua bò thì ấn tượng cũng giảm mất ba phần. Nếu như không phải hai chúng ta quen biết, bà ấy đến nhìn cũng chẳng thèm.”
[Phu Nhân Của Đại Trang Chủ]: Mẹ của bác Streamer dạy dỗ thật tốt, phụ huynh phong kiến đi trước dẫn đầu thời đại =))))))
[Boy Đẹp Trai Yêu Chân Thành]: Tuy cảm thấy phong cách này nó cứ sai sai, đáng lẽ phụ huynh thời phong kiến phải ăn nói thận trọng, hở tí ra là dùng gia pháp, nhưng mà... ha ha, papa của bác Streamer moe quá đi mất. Tâm sự riêng với con trai đang trong thời kỳ mới lớn bằng cách chỉ ra điều quan trọng khi viết thư tình (*/ω*)
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: Nhưng bác Streamer là nữ mà... @<a href="/cdn-cgi/l/email-protection" class="__cf_email__" data-cfemail="f0deb0">[email protected]</a>
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tôi nhắc lại lần nữa, bàn về thủ đoạn tán gái, tôi chỉ phục mỗi bác Streamer =)))))
Khương Bồng Cơ nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, bất giác cũng thả lỏng một chút, “Thế nên... đây chính là động lực để phụ thân luyện chữ?”
Liễu Xa trả lời một cách chính đáng, “Kết quả cuối cùng là ta có thể viết được chữ đẹp. Còn về phần nguyên nhân tại sao thì người xung quanh cũng không biết, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy thành quả mà thôi.”
Tiếp theo đó, Liễu Xa lại hỏi Khương Bồng Cơ dạo này đọc những sách gì, có cảm nghĩ gì các kiểu, thông qua đó tìm hiểu hứng thú và sở thích của “con trai“.
“Tối hôm qua con có chép Luận Ngữ luyện chữ, nhưng không thích quyển này lắm. Con cảm thấy mình có hứng thú với Binh Sách trong thư phòng hơn.”
Liễu Xa cũng tán đồng nói, “Cha cũng không thích, nội dung của nó dễ dàng mài mòn tính cách. Con còn nhỏ, chỉ cần đọc lướt qua để ứng phó với bài vở của phu tử là được rồi, đừng nghiền ngẫm quá. Đợi con lớn hơn chút nữa, có chủ kiến của bản thân, có thêm từng trải thì hãy quay lại nghiên cứu cũng không muộn.”
Tính cách vị “cha hời” này quả nhiên là khác biệt, Khương Bồng Cơ âm thầm cảm thán, vị “mẹ hời” trong truyền thuyết quả thật đã dạy dỗ rất tốt.
Phải biết rằng, Luận Ngữ là kinh điển của Nho giáo, cũng là con dê đầu đàn của văn học thời đại này. Tiền triều sau khi thống nhất đã tôn Nho giáo là chính thống, sau này trải qua mấy trăm năm đại loạn, những trường phái khác cũng dần dần hưng thịnh trở lại, mãi cho đến khi Ngũ Quốc phân chia mới tái hiện được cảnh “trăm nhà đua tiếng“. Cho dù là như thế, Nho giáo vẫn được tôn là chính thống, không ai có thể thách thức được địa vị của nó.
Liễu Xa là đại quan của Đông Khánh, cũng coi là chịu sự giáo dục chính thống của Nho giáo, thế nhưng lại ngầm bảo với “con trai” như vậy, cũng thật là liều. Giả dụ Khương Bồng Cơ mà là “dân bản xứ” thành thật, gặp phải một vị phụ huynh như thế này, quả thật có thể để lại một ấn tượng đầu tiên cực kỳ sâu sắc.
Bản thân Liễu Lan Đình học hành cũng không tính là xuất sắc, Khương Bồng Cơ dựa vào ký ức của cô nhóc, kết quả đương nhiên không cần phải nói. Những vấn đề ban ngày Phong Cẩn hỏi, cô vẫn có thể trả lời được mấy phần, nhưng gặp phải Liễu Xa thì chỗ kiến thức đó căn bản là không thấm vào đâu.
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: 2333, thật đúng là thảm thiết, mị dự là sẽ nhìn thấy cảnh bác Streamer bị vị phụ huynh phong kiến này mắng cho máu cún đầy mặt luôn.
Một đám quần chúng xem livestream đang đợi vở kịch hay, cứ nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh Khương Bồng Cơ bị Liễu Xa mắng cho một trận, kết quả lại khiến bọn họ thất vọng tập thể.
Diễn thì phải diễn cho chuyên nghiệp, Khương Bồng Cơ tỏ vẻ “hổ thẹn lại ủ rũ” nói: “Để phụ thân phải thất vọng rồi.”
Liễu Xa thì lại chẳng thất vọng chút nào, so với việc đọc được bao nhiêu sách, làm được bao nhiêu bài văn thì năng lực phân tích mới là thứ ông coi trọng.
Máy móc lệ thuộc vào sách vở ai chẳng làm được.
Cái khó là có thể có được chủ kiến của bản thân mình chứ không phải chỉ làm một kẻ phụ họa chỉ biết hùa theo người khác.
“Tạm được, cũng coi như là chưa đọc sách đến mức ngu người.” Liễu Xa hiền hòa xoa đỉnh đầu Khương Bồng Cơ, “Chuyện học hành có thể từ từ bồi đắp, không vội.”
Thật ra thì, bản thân Liễu Xa trước đây cũng là một đứa nhóc học hành chẳng ra làm sao, những chữ đó ông đều biết hết nhưng mà nó không chịu vào trong não ông. Mỗi lần phu tử hoặc phụ thân kiểm tra bài vở, trong đầu ông cứ loạn tùng bậy lên một đống, có rất nhiều ý tưởng nhưng không cách nào diễn đạt được ra cả. Ông đã phải chịu đựng đủ nỗi khổ đó rồi, đương nhiên cũng không mong “con trai” mình sẽ giẫm lên vết xe đổ đó.
“Sách luận, chính luận viết hay thế, hay nữa cũng không có tác dụng gì. Là một vị quan phụ mẫu địa phương, quan trọng nhất vẫn phải đưa ra những chính sách thật sự. Bất kể là học bao nhiêu thứ đi nữa đều phục vụ cho điều đó cả. Nếu như chỉ mơ hồ theo đuổi học hành, luyện cho văn hay chữ tốt, mà lại bỏ qua những thứ khác, như vậy chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi sao?”
Khương Bồng Cơ không thể không thừa nhận, trong hoàn cảnh này mà Liễu Xa dám nói như thế quả thật là một vị phụ huynh phong kiến khác thường! Nhìn phần bình luận trên màn hình là biết, Liễu Xa vừa nói ra những lời này lập tức thu phục được một đống fan girl, fan boy.
Nói thêm một vài chuyện khác, đến khi Liễu Xa nhìn thấy sắc trời đã tối hoàn toàn liền không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Sắc trời cũng đã muộn, con quay về nghỉ ngơi đi thôi. Sáng sớm ngày mai đi cùng cha lên chùa Thượng Phật một chuyến để tạ lễ.”
“Lên chùa Thượng Phật tạ lễ?” Khương Bồng Cơ không hiểu, “Không cần đến tộc học ạ?”
“Đương nhiên là không cần, tộc học ấy à... Cũng không thể nói là không tốt, chỉ là vàng thau lẫn lộn, bầu không khí không tốt, rất dễ học cái hư. Còn không bằng ở nhà đích thân cha chỉ dạy. Sau khi Nhị ca con chết yểu, A Mẫn dù còn bệnh nhưng vẫn lên chùa Thượng Phật cầu khấn, mong cho con có thể vượt qua cơn ác kiếp năm 12 tuổi. Giờ tai kiếp đã qua, đương nhiên chúng ta phải thay mẹ con lên chùa tạ lễ, tiện đây cũng để Trần đại sư xem cho con.”
Khương Bồng Cơ có chút giật mình, “Ác kiếp năm 12 tuổi... là chỉ chuyện thổ phỉ bữa trước?”
“Ừm, chắc có lẽ là vậy.”
Lúc nói đến câu này trong mắt Liễu Xa hiện lên vẻ u ám.
“Phụ thân đã biết rồi sao?”
Khương Bồng Cơ vốn tưởng bị Kế phu nhân nhận ra thì cũng thôi, dù sao người ta chung sống với nhau đã lâu. Nhưng Liễu Xa bao nhiêu năm chưa về nhà, thời gian tiếp xúc với con gái chỉ có một hai năm từ thuở còn bé mà thôi, thế mà ông lại nhìn ra được... là vì cái gọi là huyết thống sao?
Liễu Xa lại ra tuyệt chiêu xoa đầu con gái, “Không cần lo lắng, từ trước khi con sinh ra, cha đã biết điều này rồi, cũng đã chuẩn bị đầy đủ.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Sao cô cứ cảm thấy quái quái là thế nào?
“Chữ của con... so với chữ của mẹ con thì khá hơn nhiều, chắc là do giống ta.”
Là một vị phụ huynh thời đại phong kiến, cho dù Liễu Xa có khác thường thế nào đi nữa thì kiểm tra việc học hành của con cái cũng làm một trong những tiêu chuẩn của việc “bồi dưỡng tình cảm cha con“. Chỉ là, khi ông nhìn thấy chữ của Khương Bồng Cơ, các cơ trên mặt ông thoáng cứng đờ lại rồi mới miễn cưỡng khen một câu: “Vẽ cũng khá lắm...”
Khương Bồng Cơ: “...”
Rõ ràng chữ là viết ra, thế mà lại khen cô vẽ khá lắm, nói trắng ra là đang kín đáo phê bình cô viết xấu chứ gì.
Phương thức bồi dưỡng tình cảm cha con ở thời đại này thật khiến Khương Bồng Cơ đau trứng. Cô đang muốn tìm một cái cớ để tránh đi, nhưng lại nhìn thấy Liễu Xa mài mực nhấc bút lên, chữ ông viết ra khiến hai mắt cô lóe sáng, cho dù là không nói rõ ra được là cái gì với cái gì nhưng cô thật sự cảm thấy chúng rất đẹp.
Thực tế thì, chữ của Liễu Xa cũng có tiếng ở quận Hà Gian, cấu tứ nhã nhặn, trau chuốt, hàm ý nối tiếp, dáng chữ khỏe khoắn mạnh mẽ, chữ và ý hòa hợp. Do làm quan nhiều năm, trải qua nhiều việc nên tính tình ông cũng không bộp chộp như hồi còn trẻ nữa, chữ dưới ngòi bút lại tăng thêm vài phần ôn hòa, tao nhã.
“Thấy chữ như thấy người, chữ viết đẹp còn thu hút ánh mắt người khác hơn cả văn chương lai láng.”
Liễu Xa hạ bút, trên giấy trúc hiện ra hai chữ “Liễu Hi”, Khương Bồng Cơ đối chiếu với chữ chính mình viết, lập tức nhìn ra cao thấp. Cô cẩn thận quan sát sự khác nhau của hai người, trong não liền hiện ra các loại thông tin khác nhau và bắt đầu phân tích tư thế cùng với cách sử dụng lực tay của Liễu Xa khi đưa bút.
Chỉ là, chưa kịp đợi cô phân tích xong, vị “cha hời” xem chừng có vẻ rất nghiêm túc ở bên cạnh đã bồi thêm một câu, “Dù sao khi gửi thư tình cho các cô nương, bọn họ đều thường xem chữ trước, sau đó mới tới nội dung triền miên sến súa.”
Khương Bồng Cơ: “Phụt... Khụ!!!”
Liễu Xa cười đến híp cả mắt, có vẻ rất hài lòng với phản ứng của “con trai”: “Có gì đâu mà phải kinh ngạc, năm đó A Mẫn thường chê chữ ta xấu. Nội dung có hay đến mấy mà chữ như cua bò thì ấn tượng cũng giảm mất ba phần. Nếu như không phải hai chúng ta quen biết, bà ấy đến nhìn cũng chẳng thèm.”
[Phu Nhân Của Đại Trang Chủ]: Mẹ của bác Streamer dạy dỗ thật tốt, phụ huynh phong kiến đi trước dẫn đầu thời đại =))))))
[Boy Đẹp Trai Yêu Chân Thành]: Tuy cảm thấy phong cách này nó cứ sai sai, đáng lẽ phụ huynh thời phong kiến phải ăn nói thận trọng, hở tí ra là dùng gia pháp, nhưng mà... ha ha, papa của bác Streamer moe quá đi mất. Tâm sự riêng với con trai đang trong thời kỳ mới lớn bằng cách chỉ ra điều quan trọng khi viết thư tình (*/ω*)
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: Nhưng bác Streamer là nữ mà... @<a href="/cdn-cgi/l/email-protection" class="__cf_email__" data-cfemail="f0deb0">[email protected]</a>
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tôi nhắc lại lần nữa, bàn về thủ đoạn tán gái, tôi chỉ phục mỗi bác Streamer =)))))
Khương Bồng Cơ nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, bất giác cũng thả lỏng một chút, “Thế nên... đây chính là động lực để phụ thân luyện chữ?”
Liễu Xa trả lời một cách chính đáng, “Kết quả cuối cùng là ta có thể viết được chữ đẹp. Còn về phần nguyên nhân tại sao thì người xung quanh cũng không biết, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy thành quả mà thôi.”
Tiếp theo đó, Liễu Xa lại hỏi Khương Bồng Cơ dạo này đọc những sách gì, có cảm nghĩ gì các kiểu, thông qua đó tìm hiểu hứng thú và sở thích của “con trai“.
“Tối hôm qua con có chép Luận Ngữ luyện chữ, nhưng không thích quyển này lắm. Con cảm thấy mình có hứng thú với Binh Sách trong thư phòng hơn.”
Liễu Xa cũng tán đồng nói, “Cha cũng không thích, nội dung của nó dễ dàng mài mòn tính cách. Con còn nhỏ, chỉ cần đọc lướt qua để ứng phó với bài vở của phu tử là được rồi, đừng nghiền ngẫm quá. Đợi con lớn hơn chút nữa, có chủ kiến của bản thân, có thêm từng trải thì hãy quay lại nghiên cứu cũng không muộn.”
Tính cách vị “cha hời” này quả nhiên là khác biệt, Khương Bồng Cơ âm thầm cảm thán, vị “mẹ hời” trong truyền thuyết quả thật đã dạy dỗ rất tốt.
Phải biết rằng, Luận Ngữ là kinh điển của Nho giáo, cũng là con dê đầu đàn của văn học thời đại này. Tiền triều sau khi thống nhất đã tôn Nho giáo là chính thống, sau này trải qua mấy trăm năm đại loạn, những trường phái khác cũng dần dần hưng thịnh trở lại, mãi cho đến khi Ngũ Quốc phân chia mới tái hiện được cảnh “trăm nhà đua tiếng“. Cho dù là như thế, Nho giáo vẫn được tôn là chính thống, không ai có thể thách thức được địa vị của nó.
Liễu Xa là đại quan của Đông Khánh, cũng coi là chịu sự giáo dục chính thống của Nho giáo, thế nhưng lại ngầm bảo với “con trai” như vậy, cũng thật là liều. Giả dụ Khương Bồng Cơ mà là “dân bản xứ” thành thật, gặp phải một vị phụ huynh như thế này, quả thật có thể để lại một ấn tượng đầu tiên cực kỳ sâu sắc.
Bản thân Liễu Lan Đình học hành cũng không tính là xuất sắc, Khương Bồng Cơ dựa vào ký ức của cô nhóc, kết quả đương nhiên không cần phải nói. Những vấn đề ban ngày Phong Cẩn hỏi, cô vẫn có thể trả lời được mấy phần, nhưng gặp phải Liễu Xa thì chỗ kiến thức đó căn bản là không thấm vào đâu.
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: 2333, thật đúng là thảm thiết, mị dự là sẽ nhìn thấy cảnh bác Streamer bị vị phụ huynh phong kiến này mắng cho máu cún đầy mặt luôn.
Một đám quần chúng xem livestream đang đợi vở kịch hay, cứ nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh Khương Bồng Cơ bị Liễu Xa mắng cho một trận, kết quả lại khiến bọn họ thất vọng tập thể.
Diễn thì phải diễn cho chuyên nghiệp, Khương Bồng Cơ tỏ vẻ “hổ thẹn lại ủ rũ” nói: “Để phụ thân phải thất vọng rồi.”
Liễu Xa thì lại chẳng thất vọng chút nào, so với việc đọc được bao nhiêu sách, làm được bao nhiêu bài văn thì năng lực phân tích mới là thứ ông coi trọng.
Máy móc lệ thuộc vào sách vở ai chẳng làm được.
Cái khó là có thể có được chủ kiến của bản thân mình chứ không phải chỉ làm một kẻ phụ họa chỉ biết hùa theo người khác.
“Tạm được, cũng coi như là chưa đọc sách đến mức ngu người.” Liễu Xa hiền hòa xoa đỉnh đầu Khương Bồng Cơ, “Chuyện học hành có thể từ từ bồi đắp, không vội.”
Thật ra thì, bản thân Liễu Xa trước đây cũng là một đứa nhóc học hành chẳng ra làm sao, những chữ đó ông đều biết hết nhưng mà nó không chịu vào trong não ông. Mỗi lần phu tử hoặc phụ thân kiểm tra bài vở, trong đầu ông cứ loạn tùng bậy lên một đống, có rất nhiều ý tưởng nhưng không cách nào diễn đạt được ra cả. Ông đã phải chịu đựng đủ nỗi khổ đó rồi, đương nhiên cũng không mong “con trai” mình sẽ giẫm lên vết xe đổ đó.
“Sách luận, chính luận viết hay thế, hay nữa cũng không có tác dụng gì. Là một vị quan phụ mẫu địa phương, quan trọng nhất vẫn phải đưa ra những chính sách thật sự. Bất kể là học bao nhiêu thứ đi nữa đều phục vụ cho điều đó cả. Nếu như chỉ mơ hồ theo đuổi học hành, luyện cho văn hay chữ tốt, mà lại bỏ qua những thứ khác, như vậy chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi sao?”
Khương Bồng Cơ không thể không thừa nhận, trong hoàn cảnh này mà Liễu Xa dám nói như thế quả thật là một vị phụ huynh phong kiến khác thường! Nhìn phần bình luận trên màn hình là biết, Liễu Xa vừa nói ra những lời này lập tức thu phục được một đống fan girl, fan boy.
Nói thêm một vài chuyện khác, đến khi Liễu Xa nhìn thấy sắc trời đã tối hoàn toàn liền không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Sắc trời cũng đã muộn, con quay về nghỉ ngơi đi thôi. Sáng sớm ngày mai đi cùng cha lên chùa Thượng Phật một chuyến để tạ lễ.”
“Lên chùa Thượng Phật tạ lễ?” Khương Bồng Cơ không hiểu, “Không cần đến tộc học ạ?”
“Đương nhiên là không cần, tộc học ấy à... Cũng không thể nói là không tốt, chỉ là vàng thau lẫn lộn, bầu không khí không tốt, rất dễ học cái hư. Còn không bằng ở nhà đích thân cha chỉ dạy. Sau khi Nhị ca con chết yểu, A Mẫn dù còn bệnh nhưng vẫn lên chùa Thượng Phật cầu khấn, mong cho con có thể vượt qua cơn ác kiếp năm 12 tuổi. Giờ tai kiếp đã qua, đương nhiên chúng ta phải thay mẹ con lên chùa tạ lễ, tiện đây cũng để Trần đại sư xem cho con.”
Khương Bồng Cơ có chút giật mình, “Ác kiếp năm 12 tuổi... là chỉ chuyện thổ phỉ bữa trước?”
“Ừm, chắc có lẽ là vậy.”
Lúc nói đến câu này trong mắt Liễu Xa hiện lên vẻ u ám.
“Phụ thân đã biết rồi sao?”
Khương Bồng Cơ vốn tưởng bị Kế phu nhân nhận ra thì cũng thôi, dù sao người ta chung sống với nhau đã lâu. Nhưng Liễu Xa bao nhiêu năm chưa về nhà, thời gian tiếp xúc với con gái chỉ có một hai năm từ thuở còn bé mà thôi, thế mà ông lại nhìn ra được... là vì cái gọi là huyết thống sao?
Liễu Xa lại ra tuyệt chiêu xoa đầu con gái, “Không cần lo lắng, từ trước khi con sinh ra, cha đã biết điều này rồi, cũng đã chuẩn bị đầy đủ.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Sao cô cứ cảm thấy quái quái là thế nào?
Bình luận facebook