Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14 77
Chương 1477:
Đường Mộc Tuyêt mang thai không còn tập thê dục buôi sáng nữa. Nhìn thây Đường Mộc Tuyệt đã dậy, Triệu Câm tươi cười chào hỏi: “Mộc Tuyết dậy rôi à, mau ăn sáng đi, trời lạnh, lát nữa sẽ lạnh mật!”
“Mẹ, sao mẹ… sao mẹ lại nấu bữa sáng?” Đường Mộc Tuyết rât ngạc nhiên.
Kể từ khi Dương Tiêu vào nhà, trong năm năm qua Triệu Câm hậu như không vào bếp.
Dương Tiêu cũng dở khóc dở cười, đột nhiên không phải nâu cơm, anh thật sự hơi không thích ứng được.
Triệu Câm xua tay: “Đàn ông làm gì cũng âu, bọn họ không hề biết chăm sóc phụ nữ mang thai. Mộc Tuyết, trong một năm này mẹ sẽ chăm sóc con, đê Dương Tiêu nghỉ ngoï đi!”
“Được rồi!” Dương Tiêu cười lắc đầu.
Anh có thê nhìn ra được, từ hôm qua biệt được Đường Mộc Tuyết mang thai, cả người Triệu Cầm như biến thành một người khác, mọi tâm tư đều đồ dồn vào cháu trai.
Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu: “Xem ra, một năm sắp tới này anh có thê nghỉ ngơi rồi!”
“Vậy anh thật sự phải cảm ơn Mộc Tuyệt và tên nhóc trong bụng này!”
Dương Tiêu nói đùa.
Đường Mộc Tuyết cười dịu dàng: “Đúng vậy, anh Dương, cả đời này anh phải đôi tôt với hai mẹ con eml”
Nhìn thấy dáng vẻ tinh nghịch của Đường Mộc Tuyết, trên mặt Dương Tiêu tràn đây nụ cười cưng chiêu.
Đến bàn ăn, Triệu Cầm hỏi: “Tối hôm qua hai con đã thảo luận nên đặt tên gì cho cháu trai của mẹ chưa?”
“Mẹ, vừa mới có, làm gì mà đặt tên nhanh như vậy?” Đường Mộc Tuyết dở khóc dở cười.
Triệu Cầm cáu kỉnh nói: “Mẹ biết ngay là hai con không quan tâm đến ` chuyện này mà, mẹ đã nghĩ xong rôi.
Nêu là con trai thì gọi là Dương Phàm, có nghĩa là sinh ra đã phi thường, còn con gái thì gọi là Dương Khuynh Thành, khuynh quốc khuynh thành.”
“Tên của bà chẳng ra gì cả! Theo tôi, con trai thì tên Dương Kỳ Lân, bây giò đêu gọi bé Kỳ Lân bé Kỳ Lân, hoặc Long gì đó, con gái thìtên _ Phượng Hoàng, ý nghĩa tôt đẹp biêt bao!” Đường Kiên Quốc ngôi bên cạnh đáp lại.
Dương Kỳ Lân? Dương Phượng Hoàng?
Nghe thấy tên mà Đường Kiến Quốc đặt, Dương Tiêu suýt bật thốt lên.
Vẻ mặt của Đường Mộc Tuyết cũng đò ra, cô chưa bao giờ nghĩ tới bố mẹ mình đã nghĩ đến việc đặt tên cho đứa bé.
Triệu Câm kinh ngạc nói: “Cái gì? Kỳ Lân? Phượng Hoàng? Đường Kiến Quốc, ông đọc quá nhiều tiểu thuyết rôi phải không? Chuyện này không đên lượt ông xen vào, mau ăn com xong rôi đi làm đi!”
“Dù sao tôi cũng không đồng ý gọi là Dương Phàm, Dương Khuynh Bi” Đường Kiên Quốc trọn tròn mắt.
Trong chốc lát, Đường Kiến Quốc và Triệu Câm đỏ mặt tranh chấp, lại khiên Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyêt sững sờ.
Sau khi ra khỏi nhà, Đường Mộc Tuyết tò mò nhìn Dương Tiêu: “Anh đã từng nghĩ đặt tên gì cho đứa bé chưa?”
“Anh thật sự chưa nghĩ tới, trước tiên đừng nhắc tới chuyện này, chúng ta mau đi thôi!” Dương Tiêu nói.
Đường Mộc Tuyêt mang thai không còn tập thê dục buôi sáng nữa. Nhìn thây Đường Mộc Tuyệt đã dậy, Triệu Câm tươi cười chào hỏi: “Mộc Tuyết dậy rôi à, mau ăn sáng đi, trời lạnh, lát nữa sẽ lạnh mật!”
“Mẹ, sao mẹ… sao mẹ lại nấu bữa sáng?” Đường Mộc Tuyết rât ngạc nhiên.
Kể từ khi Dương Tiêu vào nhà, trong năm năm qua Triệu Câm hậu như không vào bếp.
Dương Tiêu cũng dở khóc dở cười, đột nhiên không phải nâu cơm, anh thật sự hơi không thích ứng được.
Triệu Câm xua tay: “Đàn ông làm gì cũng âu, bọn họ không hề biết chăm sóc phụ nữ mang thai. Mộc Tuyết, trong một năm này mẹ sẽ chăm sóc con, đê Dương Tiêu nghỉ ngoï đi!”
“Được rồi!” Dương Tiêu cười lắc đầu.
Anh có thê nhìn ra được, từ hôm qua biệt được Đường Mộc Tuyết mang thai, cả người Triệu Cầm như biến thành một người khác, mọi tâm tư đều đồ dồn vào cháu trai.
Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu: “Xem ra, một năm sắp tới này anh có thê nghỉ ngơi rồi!”
“Vậy anh thật sự phải cảm ơn Mộc Tuyệt và tên nhóc trong bụng này!”
Dương Tiêu nói đùa.
Đường Mộc Tuyết cười dịu dàng: “Đúng vậy, anh Dương, cả đời này anh phải đôi tôt với hai mẹ con eml”
Nhìn thấy dáng vẻ tinh nghịch của Đường Mộc Tuyết, trên mặt Dương Tiêu tràn đây nụ cười cưng chiêu.
Đến bàn ăn, Triệu Cầm hỏi: “Tối hôm qua hai con đã thảo luận nên đặt tên gì cho cháu trai của mẹ chưa?”
“Mẹ, vừa mới có, làm gì mà đặt tên nhanh như vậy?” Đường Mộc Tuyết dở khóc dở cười.
Triệu Cầm cáu kỉnh nói: “Mẹ biết ngay là hai con không quan tâm đến ` chuyện này mà, mẹ đã nghĩ xong rôi.
Nêu là con trai thì gọi là Dương Phàm, có nghĩa là sinh ra đã phi thường, còn con gái thì gọi là Dương Khuynh Thành, khuynh quốc khuynh thành.”
“Tên của bà chẳng ra gì cả! Theo tôi, con trai thì tên Dương Kỳ Lân, bây giò đêu gọi bé Kỳ Lân bé Kỳ Lân, hoặc Long gì đó, con gái thìtên _ Phượng Hoàng, ý nghĩa tôt đẹp biêt bao!” Đường Kiên Quốc ngôi bên cạnh đáp lại.
Dương Kỳ Lân? Dương Phượng Hoàng?
Nghe thấy tên mà Đường Kiến Quốc đặt, Dương Tiêu suýt bật thốt lên.
Vẻ mặt của Đường Mộc Tuyết cũng đò ra, cô chưa bao giờ nghĩ tới bố mẹ mình đã nghĩ đến việc đặt tên cho đứa bé.
Triệu Câm kinh ngạc nói: “Cái gì? Kỳ Lân? Phượng Hoàng? Đường Kiến Quốc, ông đọc quá nhiều tiểu thuyết rôi phải không? Chuyện này không đên lượt ông xen vào, mau ăn com xong rôi đi làm đi!”
“Dù sao tôi cũng không đồng ý gọi là Dương Phàm, Dương Khuynh Bi” Đường Kiên Quốc trọn tròn mắt.
Trong chốc lát, Đường Kiến Quốc và Triệu Câm đỏ mặt tranh chấp, lại khiên Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyêt sững sờ.
Sau khi ra khỏi nhà, Đường Mộc Tuyết tò mò nhìn Dương Tiêu: “Anh đã từng nghĩ đặt tên gì cho đứa bé chưa?”
“Anh thật sự chưa nghĩ tới, trước tiên đừng nhắc tới chuyện này, chúng ta mau đi thôi!” Dương Tiêu nói.