Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232
CHƯƠNG 232
Triệu Cầm đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, kéo tay Đường Kiến Quốc nhìn bỉ ổi sang Dương Tiêu nói: “Được lắm tên phế vật, bà đây cho cậu một giờ đồng hồ, nếu như cậu không tìm được căn nhà mới, thì đừng trách bà đây trở mặt với cậu.”
Đường Kiến Quốc không tin được nhìn sang Triệu Cầm: “Cầm Cầm, do dù cả hai chúng ta không làm được thì cũng không thể đặt hết hy vọng vào trong tay một tên phế vật được!”
Triệu Cầm thấp giọng nhìn Đường Kiến Quốc nói: “Ông có còn nhớ hay không? Khi ông khám bệnh chính là tên phế vật này đã lấy ra mười vạn để chỉ trả tiền viện phí, tên phế vật này nhất định là kẻ có tiền, vừa đúng lúc trong tay chúng ta đều không có tiền, vậy thì cứ để tên phế vật này bỏ tiền ra, chúng ta ngược lại còn tiết kiệm được một khoản!”
Mặc dù Triệu Cầm đã thấp giọng nói, nhưng Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết vẫn nghe rõ không sót lời nào.
Đường Mộc Tuyết lúc này tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cô thật không ngờ đến rằng đến thời điểm này rồi mà Triệu Cầm vẫn cứ nhớ mãi không quên đến số tiền trong tay Dương Tiêu.
“Mẹ, mẹ làm sao có thể như thế được?” Đường Mộc Tuyết vô cùng tức giận nói.
Đường Kiến Quốc nghe xong, cũng vô cùng tán thành phương pháp này của Triệu Cầm: “Mộc Tuyết, có vấn đề gì hay sao?
Tên vô dụng này ở nhà chúng ta ăn không ngồi rồi năm năm nay, hiện tại gia đình gặp khó khăn, chính là cơ hội cho hắn báo đáp chúng ta rồi đấy!”
Nghe những lời này của Đường Kiến Quốc, Đường Mộc Tuyết rốt cuộc cũng cảm thấy tuyệt vọng hoàn toàn đối với ba mẹ ruột của mình.
Sức khỏe Dương Tiêu lúc này chỉ vừa mới có chuyển biến tốt, hiện tại còn phải chịu sự sỉ nhục của ba mẹ mình, Đường Mộc Tuyết quả thực đau lòng không thôi.
“Xin lỗi! Đường Mộc Tuyết giống như một đứa trẻ phạm lỗi sai ngước mắt nhìn Dương Tiêu nói.
Triệu Cầm đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, kéo tay Đường Kiến Quốc nhìn bỉ ổi sang Dương Tiêu nói: “Được lắm tên phế vật, bà đây cho cậu một giờ đồng hồ, nếu như cậu không tìm được căn nhà mới, thì đừng trách bà đây trở mặt với cậu.”
Đường Kiến Quốc không tin được nhìn sang Triệu Cầm: “Cầm Cầm, do dù cả hai chúng ta không làm được thì cũng không thể đặt hết hy vọng vào trong tay một tên phế vật được!”
Triệu Cầm thấp giọng nhìn Đường Kiến Quốc nói: “Ông có còn nhớ hay không? Khi ông khám bệnh chính là tên phế vật này đã lấy ra mười vạn để chỉ trả tiền viện phí, tên phế vật này nhất định là kẻ có tiền, vừa đúng lúc trong tay chúng ta đều không có tiền, vậy thì cứ để tên phế vật này bỏ tiền ra, chúng ta ngược lại còn tiết kiệm được một khoản!”
Mặc dù Triệu Cầm đã thấp giọng nói, nhưng Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết vẫn nghe rõ không sót lời nào.
Đường Mộc Tuyết lúc này tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cô thật không ngờ đến rằng đến thời điểm này rồi mà Triệu Cầm vẫn cứ nhớ mãi không quên đến số tiền trong tay Dương Tiêu.
“Mẹ, mẹ làm sao có thể như thế được?” Đường Mộc Tuyết vô cùng tức giận nói.
Đường Kiến Quốc nghe xong, cũng vô cùng tán thành phương pháp này của Triệu Cầm: “Mộc Tuyết, có vấn đề gì hay sao?
Tên vô dụng này ở nhà chúng ta ăn không ngồi rồi năm năm nay, hiện tại gia đình gặp khó khăn, chính là cơ hội cho hắn báo đáp chúng ta rồi đấy!”
Nghe những lời này của Đường Kiến Quốc, Đường Mộc Tuyết rốt cuộc cũng cảm thấy tuyệt vọng hoàn toàn đối với ba mẹ ruột của mình.
Sức khỏe Dương Tiêu lúc này chỉ vừa mới có chuyển biến tốt, hiện tại còn phải chịu sự sỉ nhục của ba mẹ mình, Đường Mộc Tuyết quả thực đau lòng không thôi.
“Xin lỗi! Đường Mộc Tuyết giống như một đứa trẻ phạm lỗi sai ngước mắt nhìn Dương Tiêu nói.
Bình luận facebook