Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
CHƯƠNG 24 “OMGI”
Những người xung quanh khách sạn Empire đều bị cảnh tượng trước mắt kinh ngạc không thôi, tất cả bọn họ đều không ngờ rằng sẽ có một ngày được tận mắt chứng kiến cảnh rung động lòng người đến như vậy!
“Vì em thắp sáng màn đêm ngàn dặm, vì em khiến hoa nở đầy trời. Chuyện này cũng thật lãng mạn!” Một thiếu nữ ngưỡng mộ thốt lên.
“Đúng vậy! Không hồ là thương gia thần bí giàu có, ra tay cũng thật hào phóng, cũng không biết người con gái được anh ta nhìn trúng xinh đẹp đến nhường nào, vậy mà có thể giành được tình cảm của thương gia thần bí!”
Những người được tận mắt chứng kiến màn trước mặt, trong lòng vô cùng chắn động.
Bùm!
Đột nhiên, Tòa tháp Pearl – toàn kiến trúc cao nhất thành phố Trung Nguyên, được tọa lạc tại vị trí đối diện với khách sạn Empire đột nhiên phát sáng, dưới đôi mắt của tất cả mọi người trên màn hình chính của tòa tháp xuất hiện một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
“Người…người đó chính là chị hai!” Đường Đường đứng giữa dòng người hét lên.
“Đường Mộc Tuyết?” Triệu Mộng Lan và Lưu Hạo Nhiên kinh ngạc nói n Không sai, người con gái nhan sắc như thiên nữ đang được chiếu trên tòa tháp Pearl chính là Đường Mộc Tuyết, đóa hoa xinh đẹp nhất trong bảng xếp hạng mỹ nữ Trung Nguyên.
Nhìn hình dáng người con gái trước mặt, Triệu Mộng Lan và Lưu Hạo Nhiên đột nhiên có một suy đoán vô cùng to gan, vị thương gia thần bí phía sau khách sạn Empire có khi nào chính là Dương Tiêu, tên phế vật mà bọn họ xem thường?
Đường Đường cũng có một cảm giác, nếu như không phải là Dương Tiêu, vậy thì ai đã vì chị mình chuẩn bị lên bữa tiệc sinh nhật lãng mạn như vậy?
“Phụt!”
Khi nhìn thấy dung mạo chim sa cá lặn của cô gái trên tòa tháp Pearl, mọi người có mặt xung quanh liền ồn ào bàn bạc.
“Đây là cô gái được vị thương gia thần bí xem trọng sao? Cô ta rốt cuộc là ai2 Tại sao lại cảm giác nhìn quen như vậy?”
“Người anh em, cậu từ nơi khác đến đây sao? Đây chính là Đường Mộc Tuyết, đệ nhất mỹ nhân trên bảng xếp hạng Trung Nguyên, cũng là đệ nhất mỹ nhân của Trung Nguyên chúng tôi!”
“Trung Nguyên đệ nhất mỹ nhân Đường Mộc Tuyết? Không trách lại ra tay hào phóng như vậy?” người này đột nhiên hiểu ra vẫn đề.
Vào lúc này, hơn một triệu người thành phố Trung Nguyên chấn động không ngừng, đặc biệt khi đã biết rõ thân phận của người con gái đó, đám đông càng thêm kinh ngạc.
Biu~ Biu~ Biu~ Tiếp đó, xung quanh tòa tháp Pearl lại thêm từng đợt pháo hoa được bắn trên trời hóa thành từng đợt pháo hoa xinh đẹp.
Càng khiến cho người khác phải trốế mắt ngắm nhìn chính là từng đợt pháo hoa vẫn không lập tức tan biến, mà còn trên không trung kết thành hình gợn sóng, giống như sóng võ trên mặt nước.
Cuối cùng, từng đợt gợn sóng ấy nhè nhẹ phủ lên tấm hình cửa Đường Mộc Tuyết lưu luyến không tan.
“Nhược thủy tam thiên, chỉ yêu duy nhất Đường Mộc Tuyết!”
chứng kiến một màn đặc sắc này, không ít người lấy làm ngơ ngác.
Không sai, Nhược thủy tam thiên, chỉ yêu duy nhất Đường Mộc Tuyết Cùng lúc đó, Đường Mộc Tuyết nhìn chăm chú vào cảnh đang diễn ra, nước mắt cảm động không ngừng rơi xuống.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác xấu hỗ, cả ngày hôm nay Dương Tiêu như không xuất đầu lộ diện, Đường Mộc Tuyết còn cho rằng Dương Tiêu vì sợ hãi bị người Đường Gia chế nhạo nên cố ý tìm một nơi trốn đi.
Điều khiến cho Đường Mộc Tuyết không ngờ nhất chính là, nguyên nhân Dương Tiêu không xuất hiện chính là vì cô mà tỉ mỉ sắp xếp chuẩn bị những thứ trong bữa tiệc sinh nhật lãng mạn này.
Nhìn khuôn mặt cảm động không ngừng của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu mỉm cười vui mừng.
Cũng vì có thể sắp xếp chu đáo cho bữa tiệc sinh nhật tối này, hắn gần như đã phải khổ công sắp xếp mấy ngày liên tục.
Có điều khi nhìn thấy trên khuôn mặt Đường Mộc Tuyết tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, Dương Tiêu cảm thấy tất cả mọi thứ đều xứng đáng.
Một đời người ít nhất phải có một lần, vì một ai đó mà quên đi bản thân mình, không cầu kết quả được mắt, không cầu có thể bước bên nhau, không cầu đã từng bên nhau, ít nhất không cần em phải yêu anh, chỉ cần trong những năm tháng tươi đẹp của cuộc đời có thể gặp được em.
Dương Tiêu chỉ cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn vì trong những năm tháng tươi đẹp nhất của bản thân đã gặp được một Đường Mộc Tuyết tốt nhất.
Ở rễ năm năm, tất cả mọi người đều khinh thường hắn, chỉ có một mình Đường Mộc Tuyết chưa từng coi thường căm ghét hắn, hơn nữa luôn đối với hắn thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Có một người vợ như vậy, thì người chồng còn cầu gì hơn!
Những người xung quanh khách sạn Empire đều bị cảnh tượng trước mắt kinh ngạc không thôi, tất cả bọn họ đều không ngờ rằng sẽ có một ngày được tận mắt chứng kiến cảnh rung động lòng người đến như vậy!
“Vì em thắp sáng màn đêm ngàn dặm, vì em khiến hoa nở đầy trời. Chuyện này cũng thật lãng mạn!” Một thiếu nữ ngưỡng mộ thốt lên.
“Đúng vậy! Không hồ là thương gia thần bí giàu có, ra tay cũng thật hào phóng, cũng không biết người con gái được anh ta nhìn trúng xinh đẹp đến nhường nào, vậy mà có thể giành được tình cảm của thương gia thần bí!”
Những người được tận mắt chứng kiến màn trước mặt, trong lòng vô cùng chắn động.
Bùm!
Đột nhiên, Tòa tháp Pearl – toàn kiến trúc cao nhất thành phố Trung Nguyên, được tọa lạc tại vị trí đối diện với khách sạn Empire đột nhiên phát sáng, dưới đôi mắt của tất cả mọi người trên màn hình chính của tòa tháp xuất hiện một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
“Người…người đó chính là chị hai!” Đường Đường đứng giữa dòng người hét lên.
“Đường Mộc Tuyết?” Triệu Mộng Lan và Lưu Hạo Nhiên kinh ngạc nói n Không sai, người con gái nhan sắc như thiên nữ đang được chiếu trên tòa tháp Pearl chính là Đường Mộc Tuyết, đóa hoa xinh đẹp nhất trong bảng xếp hạng mỹ nữ Trung Nguyên.
Nhìn hình dáng người con gái trước mặt, Triệu Mộng Lan và Lưu Hạo Nhiên đột nhiên có một suy đoán vô cùng to gan, vị thương gia thần bí phía sau khách sạn Empire có khi nào chính là Dương Tiêu, tên phế vật mà bọn họ xem thường?
Đường Đường cũng có một cảm giác, nếu như không phải là Dương Tiêu, vậy thì ai đã vì chị mình chuẩn bị lên bữa tiệc sinh nhật lãng mạn như vậy?
“Phụt!”
Khi nhìn thấy dung mạo chim sa cá lặn của cô gái trên tòa tháp Pearl, mọi người có mặt xung quanh liền ồn ào bàn bạc.
“Đây là cô gái được vị thương gia thần bí xem trọng sao? Cô ta rốt cuộc là ai2 Tại sao lại cảm giác nhìn quen như vậy?”
“Người anh em, cậu từ nơi khác đến đây sao? Đây chính là Đường Mộc Tuyết, đệ nhất mỹ nhân trên bảng xếp hạng Trung Nguyên, cũng là đệ nhất mỹ nhân của Trung Nguyên chúng tôi!”
“Trung Nguyên đệ nhất mỹ nhân Đường Mộc Tuyết? Không trách lại ra tay hào phóng như vậy?” người này đột nhiên hiểu ra vẫn đề.
Vào lúc này, hơn một triệu người thành phố Trung Nguyên chấn động không ngừng, đặc biệt khi đã biết rõ thân phận của người con gái đó, đám đông càng thêm kinh ngạc.
Biu~ Biu~ Biu~ Tiếp đó, xung quanh tòa tháp Pearl lại thêm từng đợt pháo hoa được bắn trên trời hóa thành từng đợt pháo hoa xinh đẹp.
Càng khiến cho người khác phải trốế mắt ngắm nhìn chính là từng đợt pháo hoa vẫn không lập tức tan biến, mà còn trên không trung kết thành hình gợn sóng, giống như sóng võ trên mặt nước.
Cuối cùng, từng đợt gợn sóng ấy nhè nhẹ phủ lên tấm hình cửa Đường Mộc Tuyết lưu luyến không tan.
“Nhược thủy tam thiên, chỉ yêu duy nhất Đường Mộc Tuyết!”
chứng kiến một màn đặc sắc này, không ít người lấy làm ngơ ngác.
Không sai, Nhược thủy tam thiên, chỉ yêu duy nhất Đường Mộc Tuyết Cùng lúc đó, Đường Mộc Tuyết nhìn chăm chú vào cảnh đang diễn ra, nước mắt cảm động không ngừng rơi xuống.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác xấu hỗ, cả ngày hôm nay Dương Tiêu như không xuất đầu lộ diện, Đường Mộc Tuyết còn cho rằng Dương Tiêu vì sợ hãi bị người Đường Gia chế nhạo nên cố ý tìm một nơi trốn đi.
Điều khiến cho Đường Mộc Tuyết không ngờ nhất chính là, nguyên nhân Dương Tiêu không xuất hiện chính là vì cô mà tỉ mỉ sắp xếp chuẩn bị những thứ trong bữa tiệc sinh nhật lãng mạn này.
Nhìn khuôn mặt cảm động không ngừng của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu mỉm cười vui mừng.
Cũng vì có thể sắp xếp chu đáo cho bữa tiệc sinh nhật tối này, hắn gần như đã phải khổ công sắp xếp mấy ngày liên tục.
Có điều khi nhìn thấy trên khuôn mặt Đường Mộc Tuyết tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, Dương Tiêu cảm thấy tất cả mọi thứ đều xứng đáng.
Một đời người ít nhất phải có một lần, vì một ai đó mà quên đi bản thân mình, không cầu kết quả được mắt, không cầu có thể bước bên nhau, không cầu đã từng bên nhau, ít nhất không cần em phải yêu anh, chỉ cần trong những năm tháng tươi đẹp của cuộc đời có thể gặp được em.
Dương Tiêu chỉ cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn vì trong những năm tháng tươi đẹp nhất của bản thân đã gặp được một Đường Mộc Tuyết tốt nhất.
Ở rễ năm năm, tất cả mọi người đều khinh thường hắn, chỉ có một mình Đường Mộc Tuyết chưa từng coi thường căm ghét hắn, hơn nữa luôn đối với hắn thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Có một người vợ như vậy, thì người chồng còn cầu gì hơn!
Bình luận facebook