Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Chương 62
Sắc trời tờ mờ sáng, Dương Tiêu vừa dậy đã đi vào chợ mua đồ ăn. Mỗi ngày phải nấu cơm là nhiệm vụ không thể thiếu của Dương Tiêu.
*Ôi! Chiếc xe Maserati Quattroporte ở tầng dưới đẹp quá nhỉ?”
Vừa mới về nhà đã nghe được tiếng kêu bén nhọn của Triệu Cầm.
Đường Kiến Quốc tàn tật cũng vô cùng buồn bực nói: “Khu nhà nhỏ cũ nát này của chúng ta không thể cũ nát hơn. Kẻ có tiền đã sớm dọn đi rồi, ngày thường có thể thấy một chiếc Audi A4 đã vô cùng không tồi. Nơi nào có chiếc xe Maserati Quattroporte?”
Không thể không nói, cả nhà Đường Mộc Tuyết cư trú một khu nhà vô cùng cũ nát, từ thập niên chín mươi.
Ban đầu trong nhà có ít tiền chuẩn bị đổi nơi ở, đáng tiếc Đường Quốc Kiến lái xe đụng người khác. Không chỉ đâm người ta thương nặng còn khiến hai chân mình tàn phế. Phải đền tiền, hơn nữa còn tiền xem bệnh, uống thuốc cho Đường Quốc Kiến, hoàn toàn tiêu hết số tiền trong nhà đã tích tụ.
Kẻ có tiền chân chính căn bản không ở lại nơi này. Ở trong mắt nhiều người, nơi này không thua gì xóm nghèo.
Đường Mộc Tuyết cũng vừa vặn trở về sau khi tập thể dục buỗi sáng. Nghe được giọng nói kinh ngạc của Đường Quốc Kiến và Triệu Cầm cô không khỏi tiến lên. Hóa ra bố mẹ cô đang thảo luận về chiếc xe Maserati Quattroporte ở tầng dưới. Cái này khiến cho Đường Mộc Tuyết không biết làm sao cả. Chiếc xe này là Dương Tiêu cho cô. Dương Tiêu điệu thấp như vậy, khẳng định không cho cô nói ra.
Nhưng mà nghĩ đến thái độ lạnh băng của cha mẹ đối với Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết cắn chặt răng mở miệng nói: “Chiếc xe này là Dương Tiêu tặng cho con.”
Lời này vừa nói ra, Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được vẻ khiếp sợ.
Triệu Cầm cố ý tiến lên sờ sờ cái trán của Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, con không phải phát sốt à? Sáng sớm tinh mơ nói mê sảng chuyện gì thế?”
“Thật sự, đây là Dương Tiêu tặng cho con, không tin hai người xem đi.” Đường Mộc Tuyết lấy ra chìa khóa đè đè. Nghe được chiếc xe Maserati Quattroporte ở tầng dưới vang lên, trên mặt hai người Đường Quốc Kiến và Triệu Cầm càng thêm kích động.
Đối với người yêu xe như Đường Quốc Kiến mà nói, miễn bàn nội tâm ông ta giờ phút này có bao nhiêu vui sướng: “Thật là của chúng ta sao?”
Đường Mộc Tuyết gật đầu nói: “Đúng là của chúng ta, là Dương Tiêu tặng cho con.”
Cô cố ý đề cập Dương Tiêu lần nữa, hy vọng bố mẹ cô có thể lau mắt mà nhìn với Dương Tiêu. Rốt cuộc, Đường Mộc Tuyết không hy vọng bố mẹ mình tiếp tục xem thường Dương Tiêu.
Vẻ mặt Triệu Cầm khiếp sợ, bà ta hồi phục lại tinh thần, sau đó liếc mắt nhìn Dương Tiêu đang nấu cơm ở trong phòng bếp lạnh lùng cười, nói: “Mộc Tuyết, có phải con thích tên phế vật này hay không? Đường Đường nói cho mẹ, tối hôm qua con \ tham gia buổi tiệc tụ họp bạn học. Theo mẹ thấy, khẳng định là cậu Tần Lãng trước kia theo đuổi con đã tặng cho con. Nhà họ Tần ở Trung Nguyên vô cùng không tôi, so với nhà họ Đường của chúng ta còn mạnh hơn.”
“Mộc Tuyết, con phải nắm chắc cơ hội tốt. Chỉ cần con có thể trèo cao, bà nội con sẽ vì lợi ích của cả dòng họ khiến con ly hôn với tên phế vật này.”
Phân tích xong, nội tâm Triệu Cầm vui mừng nở hoa. Con gái mình biết tranh đua thật đấy. Đầu tiên là làm quen tốt với thiếu chủ Lý Minh Hiên của nhà họ Lý ở Đông Hải, bây giờ lại là theo đuổi thiếu chủ Tần Lãng của nhà họ Tần ở Trung Nguyên. Cho dù Đường Mộc Tuyết chọn ai, Triệu Cầm đều vô cùng vui, so với tên phế vật Dương Tiêu thì những ngày khổ cực tốt hơn nhiều.
Đường Mộc Tuyết nóng nảy. Rõ ràng đây là Dương Tiêu cho cô, cùng với thằng nhóc mặt thú tâm Tần Lãng có liên quan gì chứ.
“Mẹ, đây đúng là Dương Tiêu tặng cho con mà.” Đường Mộc Tuyết hấp tấp nói.
Đường Kiến Quốc lạnh lùng cười, nói: “Mộc Tuyết, con còn vì kẻ bất lực này giải vây, con cho rằng con nó như thế thì chúng ta sẽ nhìn cậu ta với con mắt khác sao? Con sai rồi, phế vật chính là phế vật. Cả đời này chúng ta sẽ không coi trọng cậu ta”
“Bó!” Đường Mộc Tuyết không dự đoán được thái độ bố mình cũng kiên quyết như vậy.
“Không cần phải nói. Mộc Tuyết, con nhất định phải hẹn được thiếu gia Lý và thiếu gia Tần. Một khi đã quyết định được, mẹ lập tức nói bà nội con làm con ly hôn.” Triệu Cầm nói chắc chắn.
Sở dĩ mấy năm nay không cho Đường Mộc Tuyết và Dương Tiêu ly hôn vì bà nội Đường bận tâm mặt mũi nhà họ Đường.
Nhưng nếu đủ ích lợi, mặt mũi tính là cái gì? Cái trò đùa này cũng không thể ăn cơm được.
Sắc trời tờ mờ sáng, Dương Tiêu vừa dậy đã đi vào chợ mua đồ ăn. Mỗi ngày phải nấu cơm là nhiệm vụ không thể thiếu của Dương Tiêu.
*Ôi! Chiếc xe Maserati Quattroporte ở tầng dưới đẹp quá nhỉ?”
Vừa mới về nhà đã nghe được tiếng kêu bén nhọn của Triệu Cầm.
Đường Kiến Quốc tàn tật cũng vô cùng buồn bực nói: “Khu nhà nhỏ cũ nát này của chúng ta không thể cũ nát hơn. Kẻ có tiền đã sớm dọn đi rồi, ngày thường có thể thấy một chiếc Audi A4 đã vô cùng không tồi. Nơi nào có chiếc xe Maserati Quattroporte?”
Không thể không nói, cả nhà Đường Mộc Tuyết cư trú một khu nhà vô cùng cũ nát, từ thập niên chín mươi.
Ban đầu trong nhà có ít tiền chuẩn bị đổi nơi ở, đáng tiếc Đường Quốc Kiến lái xe đụng người khác. Không chỉ đâm người ta thương nặng còn khiến hai chân mình tàn phế. Phải đền tiền, hơn nữa còn tiền xem bệnh, uống thuốc cho Đường Quốc Kiến, hoàn toàn tiêu hết số tiền trong nhà đã tích tụ.
Kẻ có tiền chân chính căn bản không ở lại nơi này. Ở trong mắt nhiều người, nơi này không thua gì xóm nghèo.
Đường Mộc Tuyết cũng vừa vặn trở về sau khi tập thể dục buỗi sáng. Nghe được giọng nói kinh ngạc của Đường Quốc Kiến và Triệu Cầm cô không khỏi tiến lên. Hóa ra bố mẹ cô đang thảo luận về chiếc xe Maserati Quattroporte ở tầng dưới. Cái này khiến cho Đường Mộc Tuyết không biết làm sao cả. Chiếc xe này là Dương Tiêu cho cô. Dương Tiêu điệu thấp như vậy, khẳng định không cho cô nói ra.
Nhưng mà nghĩ đến thái độ lạnh băng của cha mẹ đối với Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết cắn chặt răng mở miệng nói: “Chiếc xe này là Dương Tiêu tặng cho con.”
Lời này vừa nói ra, Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được vẻ khiếp sợ.
Triệu Cầm cố ý tiến lên sờ sờ cái trán của Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, con không phải phát sốt à? Sáng sớm tinh mơ nói mê sảng chuyện gì thế?”
“Thật sự, đây là Dương Tiêu tặng cho con, không tin hai người xem đi.” Đường Mộc Tuyết lấy ra chìa khóa đè đè. Nghe được chiếc xe Maserati Quattroporte ở tầng dưới vang lên, trên mặt hai người Đường Quốc Kiến và Triệu Cầm càng thêm kích động.
Đối với người yêu xe như Đường Quốc Kiến mà nói, miễn bàn nội tâm ông ta giờ phút này có bao nhiêu vui sướng: “Thật là của chúng ta sao?”
Đường Mộc Tuyết gật đầu nói: “Đúng là của chúng ta, là Dương Tiêu tặng cho con.”
Cô cố ý đề cập Dương Tiêu lần nữa, hy vọng bố mẹ cô có thể lau mắt mà nhìn với Dương Tiêu. Rốt cuộc, Đường Mộc Tuyết không hy vọng bố mẹ mình tiếp tục xem thường Dương Tiêu.
Vẻ mặt Triệu Cầm khiếp sợ, bà ta hồi phục lại tinh thần, sau đó liếc mắt nhìn Dương Tiêu đang nấu cơm ở trong phòng bếp lạnh lùng cười, nói: “Mộc Tuyết, có phải con thích tên phế vật này hay không? Đường Đường nói cho mẹ, tối hôm qua con \ tham gia buổi tiệc tụ họp bạn học. Theo mẹ thấy, khẳng định là cậu Tần Lãng trước kia theo đuổi con đã tặng cho con. Nhà họ Tần ở Trung Nguyên vô cùng không tôi, so với nhà họ Đường của chúng ta còn mạnh hơn.”
“Mộc Tuyết, con phải nắm chắc cơ hội tốt. Chỉ cần con có thể trèo cao, bà nội con sẽ vì lợi ích của cả dòng họ khiến con ly hôn với tên phế vật này.”
Phân tích xong, nội tâm Triệu Cầm vui mừng nở hoa. Con gái mình biết tranh đua thật đấy. Đầu tiên là làm quen tốt với thiếu chủ Lý Minh Hiên của nhà họ Lý ở Đông Hải, bây giờ lại là theo đuổi thiếu chủ Tần Lãng của nhà họ Tần ở Trung Nguyên. Cho dù Đường Mộc Tuyết chọn ai, Triệu Cầm đều vô cùng vui, so với tên phế vật Dương Tiêu thì những ngày khổ cực tốt hơn nhiều.
Đường Mộc Tuyết nóng nảy. Rõ ràng đây là Dương Tiêu cho cô, cùng với thằng nhóc mặt thú tâm Tần Lãng có liên quan gì chứ.
“Mẹ, đây đúng là Dương Tiêu tặng cho con mà.” Đường Mộc Tuyết hấp tấp nói.
Đường Kiến Quốc lạnh lùng cười, nói: “Mộc Tuyết, con còn vì kẻ bất lực này giải vây, con cho rằng con nó như thế thì chúng ta sẽ nhìn cậu ta với con mắt khác sao? Con sai rồi, phế vật chính là phế vật. Cả đời này chúng ta sẽ không coi trọng cậu ta”
“Bó!” Đường Mộc Tuyết không dự đoán được thái độ bố mình cũng kiên quyết như vậy.
“Không cần phải nói. Mộc Tuyết, con nhất định phải hẹn được thiếu gia Lý và thiếu gia Tần. Một khi đã quyết định được, mẹ lập tức nói bà nội con làm con ly hôn.” Triệu Cầm nói chắc chắn.
Sở dĩ mấy năm nay không cho Đường Mộc Tuyết và Dương Tiêu ly hôn vì bà nội Đường bận tâm mặt mũi nhà họ Đường.
Nhưng nếu đủ ích lợi, mặt mũi tính là cái gì? Cái trò đùa này cũng không thể ăn cơm được.
Bình luận facebook