Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1060
Chương 1060
Cuối cùng ô tô cũng dừng ở trạm dừng chân.
Khóe miệng Lâm Kiều Như lộ ra một nụ cười tươi, xuống xe.
Dọc theo con đường này, ô tô lưu thông không ít, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Lâm Kiều Như một chút nào.
Cô đã thành công rời khỏi Yến Phiệt!
Chuyện này nói lên rằng, cô không cần gả cho Tứ hoàng tử nữa!
Còn có chuyện gì tốt hơn chuyện này nữa?!
Lâm Kiều Như hít sâu một hơi, đang định hỏi thắm xem có xe tới Đông Hoa hay không.
Người ở trên mấy chiếc ô tô trên đường, ào ào đi xuống.
Đều mặc một bộ tây trang đen, mang kính râm, khuôn mặt nghiêm túc.
Lòng Lâm Kiều Như trầm xuống Ngay sau đó, một người áo đen đi tới, sắc mặt không đổi nói với Lâm Kiều Như: “Cô chủ! Cuộc vui đã kết thúc rồi! Phiệt chủ có lệnh, cô chủ muốn giải sầu, nhưng không được rời khỏi Đế Đô!”
Sắc mặt của Lâm Kiều Như trắng bệch.
‘Vừa về tới nhà cũ ở Yến Phiệt, Lâm Kiều Như đã bị dẫn tới một mật thất, cô cần răng.
Xung quanh mật thất tối om, cô có chút sợ, không muốn đi vào.
Nhưng Lâm Kiều Như không muốn cúi đầu trước những tay sai của Yến Đông Lam, bây giờ cô đối với Yến Đông Lam, mơ hồ có một ít hận ý.
Người ba đã hơn hai mươi năm chưa từng gặp mặt Dựa vào cái gì ép buộc cô, gả cho một người mà cô không muốn chứ?
Bây giờ còn đem cô, nhốt vào trong mật thất, dựa vào cái gì chứ?
Ngay cả một chút tự do, cô cũng không có sao?
Nhưng bây giờ nói những điều này, căn bản cũng không có tác dụng gì Lâm Kiều Như không kêu một tiếng, đi vào mật thất.
Đồ đạc trong mật thất, đầy đủ mọi thứ.
Lúc mở đèn, bóng đêm khiến Lâm Kiều Như tâm phiền ý loạn kia, cũng tiêu tán.
Lâm Kiều Như đặt mông ngồi trên giường, bắt đầu ngồi thiền tu luyện.
€oi như đám người cường giả tông sư kia có trông coi, căn bản không tôn tại dường như.
Trong mật thất không có đồng hồ, Lâm Kiêu Như cũng không mang theo điện thoại di động, căn bản không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu.
Nhưng Lâm Kiều Như không để ý, bây giờ cô đã bị bắt quay về Yến Phiệt, có thể nói là tâm như tro tàn.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn, địa vào trong mật thất.
Người tới chính là Yến Đông Lam.
‘Yến Đông Lam quay sang nhìn mấy cường giả đang trông coi Lâm Kiều Như, gật đầu: “Được rồi, các người ra bên ngoài đi, tôi có chuyện cần nói với con gái của mình!”
Tay sai nói vâng một tiếng, liền đi ra khỏi mật thất, ở ngoài cửa chờ.
‘Yến Đông Lam đi tới ngồi ở trên giường của Lâm Kiều Như, thử gọi một câu: “Kiều Như?”
Lâm Kiều Như không lên tiếng trả lời.
Cuối cùng ô tô cũng dừng ở trạm dừng chân.
Khóe miệng Lâm Kiều Như lộ ra một nụ cười tươi, xuống xe.
Dọc theo con đường này, ô tô lưu thông không ít, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Lâm Kiều Như một chút nào.
Cô đã thành công rời khỏi Yến Phiệt!
Chuyện này nói lên rằng, cô không cần gả cho Tứ hoàng tử nữa!
Còn có chuyện gì tốt hơn chuyện này nữa?!
Lâm Kiều Như hít sâu một hơi, đang định hỏi thắm xem có xe tới Đông Hoa hay không.
Người ở trên mấy chiếc ô tô trên đường, ào ào đi xuống.
Đều mặc một bộ tây trang đen, mang kính râm, khuôn mặt nghiêm túc.
Lòng Lâm Kiều Như trầm xuống Ngay sau đó, một người áo đen đi tới, sắc mặt không đổi nói với Lâm Kiều Như: “Cô chủ! Cuộc vui đã kết thúc rồi! Phiệt chủ có lệnh, cô chủ muốn giải sầu, nhưng không được rời khỏi Đế Đô!”
Sắc mặt của Lâm Kiều Như trắng bệch.
‘Vừa về tới nhà cũ ở Yến Phiệt, Lâm Kiều Như đã bị dẫn tới một mật thất, cô cần răng.
Xung quanh mật thất tối om, cô có chút sợ, không muốn đi vào.
Nhưng Lâm Kiều Như không muốn cúi đầu trước những tay sai của Yến Đông Lam, bây giờ cô đối với Yến Đông Lam, mơ hồ có một ít hận ý.
Người ba đã hơn hai mươi năm chưa từng gặp mặt Dựa vào cái gì ép buộc cô, gả cho một người mà cô không muốn chứ?
Bây giờ còn đem cô, nhốt vào trong mật thất, dựa vào cái gì chứ?
Ngay cả một chút tự do, cô cũng không có sao?
Nhưng bây giờ nói những điều này, căn bản cũng không có tác dụng gì Lâm Kiều Như không kêu một tiếng, đi vào mật thất.
Đồ đạc trong mật thất, đầy đủ mọi thứ.
Lúc mở đèn, bóng đêm khiến Lâm Kiều Như tâm phiền ý loạn kia, cũng tiêu tán.
Lâm Kiều Như đặt mông ngồi trên giường, bắt đầu ngồi thiền tu luyện.
€oi như đám người cường giả tông sư kia có trông coi, căn bản không tôn tại dường như.
Trong mật thất không có đồng hồ, Lâm Kiêu Như cũng không mang theo điện thoại di động, căn bản không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu.
Nhưng Lâm Kiều Như không để ý, bây giờ cô đã bị bắt quay về Yến Phiệt, có thể nói là tâm như tro tàn.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn, địa vào trong mật thất.
Người tới chính là Yến Đông Lam.
‘Yến Đông Lam quay sang nhìn mấy cường giả đang trông coi Lâm Kiều Như, gật đầu: “Được rồi, các người ra bên ngoài đi, tôi có chuyện cần nói với con gái của mình!”
Tay sai nói vâng một tiếng, liền đi ra khỏi mật thất, ở ngoài cửa chờ.
‘Yến Đông Lam đi tới ngồi ở trên giường của Lâm Kiều Như, thử gọi một câu: “Kiều Như?”
Lâm Kiều Như không lên tiếng trả lời.
Bình luận facebook