Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1215
Chương 1215
“Tên nhóc, Hyuga đại nhân của bọn tao chết trong tay mày, chỉ có mang đầu mày trở về mới có thể ăn nói với người ở trên.”
Một người xông về phía Tần Vũ Phong, đại đao trong tay bổ tới.
Đáng tiếc là một đao này còn chưa kịp bổ xuống đã bị kiểm khí của Tân Vũ Phong chém tới, kết cục giống như Hyuga.
Choáng choảng choảng!
Trong nháy mắt.
Mười mấy võ sĩ Đông Hoàng đều chết dưới kiếm khí của Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong mở mắt ra, chỉ để lại một người còn sống.
Chỉ còn một người.
Người đó nào dám có ý rút kiếm đối đầu với Tần Vũ Phong nữa, vứt luôn thanh đao trong tay, leng keng một tiếng.
“Cứu, cứu mạng với! Cứu mạng với! Có quỷ!”
Người đó vừa gào thét, vừa chạy về phía hành lang.
Nhưng Tần Vũ Phong sao có thể để anh ta toại nguyện chứ.
Thân ảnh của Tần Vũ Phong thật sự như quỷ mị, thoáng cái đã hiện ra trước mặt của võ sĩ Đông Hoàng.
Tần Vũ Phong đứng trong bóng tối chỗ cầu thang, âm u nói: “Đừng chạy.”
Người kia ngay lập tức khựng lại, ngay sau đó, một mùi ghê tởm ập vào mặt.
Tần Vũ Phong nhíu mày.
Cũng không biết hôm nay đây là người thứ bao nhiêu bị anh dọa cho tè ra nữa. Nhưng bất luận là người thứ mấy thì đều buồn nôn như nhau cả.
Tần Vũ Phong nghĩ rồi cười lạnh nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh”
Mỗi người kia mấp máy, không nói nổi nửa chữ.
Tần Vũ Phong híp mắt nhìn: “Anh tốt nhất là trả lời tôi cho đàng hoàng, nếu không tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết”
Bịch!
Đầu gối người kia mềm nhũn, cứ thế ngã quỳ xuống đất, hai tay chống đỡ vài lần nhưng vẫn không thể đứng lên được: “Tôi, tôi nhất định sẽ biết gì nói nấy, nhất định biết gì nói nấy!”
Tần Vũ Phong cười lạnh trong lòng một tiếng, đám người Đông Hoàng này yếu ớt hệt như được khắc từ một khuôn ra vậy, ngay cả phản ứng khi hoảng sợ cực độ cũng giống nhau như đúc.
Tần Vũ Phong lấy ra ảnh chụp của Bạch Hứa Trạch, đưa đến trước mắt người kia.
“Người này, anh có biết không?”
Người kia lộ ra biểu cảm mê mang, lắc đầu trả lời: “Chưa thấy bao giờ”
Tần Vũ Phong nhìn biểu cảm của anh ta, không giống như giả vờ chút nào, gật nhẹ đầu, thu lại điện thoại, sau đó lại nói tiếp: “Vậy anh có biết “Đỉnh” là thứ gì không?”
Đỉnh?
Con người của người Đông Hoàng hơi co lại, trong lòng cuộn lên sóng to gió lớn, kinh ngạc không thể tin được.
Không, không thể nào, người Đại Hạ trước mắt này sao lại biết Đỉnh Cửu Châu được chứ?
Người Đông Hoàng nuốt một ngụm nước bọt: “Đại, đại nhân, không biết “Đỉnh” trong lời của ngài, là có ý gì…”
“À, không biết à?”
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Tần Vũ Phong chợt lóe lên.
Vừa rồi lúc anh hỏi, ánh mắt vẫn luôn ghim chặt lên khuôn mặt của đối phương.
Một chút xíu biểu cảm cũng không hề bỏ lỡ.
Tần Vũ Phong nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi khi mình hỏi đến “Đỉnh”, rõ ràng nhìn thấy trên mặt của người Đông Hoàng lóe lên một tia kinh ngạc, còn có quyết tâm bảo vệ bí mật nữa.
Tân Vũ Phong lười nói nhảm nhiều với anh ta.
Dù sao cũng xuất thân từ biên cương bắc cảnh, cho dù Tần Vũ Phong không có loại chơi ác như người Đông Hoàng, nhưng thủ đoạn nghiêm hình khảo vấn anh cũng biết không ít.
Choang!
Một đường kiểm khí này ra, người kia vội vàng nhắm tịt mắt lại, còn nghĩ rằng lần này mình chết không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng cảm giác sợ hãi cái chết tràn ngập không gian, cảm giác mất đi hết trị giác, linh hồn rời khỏi thân thể lại không đến.
Mà hoàn toàn ngược lại.
Người Đông Hoàng cảm nhận được một loại cảm giác đau đớn kích liệt!
Ở bên tại anh ta trong nháy mắt có cảm giác như có thứ gì đó cắt rách da thịt mình…
“Tên nhóc, Hyuga đại nhân của bọn tao chết trong tay mày, chỉ có mang đầu mày trở về mới có thể ăn nói với người ở trên.”
Một người xông về phía Tần Vũ Phong, đại đao trong tay bổ tới.
Đáng tiếc là một đao này còn chưa kịp bổ xuống đã bị kiểm khí của Tân Vũ Phong chém tới, kết cục giống như Hyuga.
Choáng choảng choảng!
Trong nháy mắt.
Mười mấy võ sĩ Đông Hoàng đều chết dưới kiếm khí của Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong mở mắt ra, chỉ để lại một người còn sống.
Chỉ còn một người.
Người đó nào dám có ý rút kiếm đối đầu với Tần Vũ Phong nữa, vứt luôn thanh đao trong tay, leng keng một tiếng.
“Cứu, cứu mạng với! Cứu mạng với! Có quỷ!”
Người đó vừa gào thét, vừa chạy về phía hành lang.
Nhưng Tần Vũ Phong sao có thể để anh ta toại nguyện chứ.
Thân ảnh của Tần Vũ Phong thật sự như quỷ mị, thoáng cái đã hiện ra trước mặt của võ sĩ Đông Hoàng.
Tần Vũ Phong đứng trong bóng tối chỗ cầu thang, âm u nói: “Đừng chạy.”
Người kia ngay lập tức khựng lại, ngay sau đó, một mùi ghê tởm ập vào mặt.
Tần Vũ Phong nhíu mày.
Cũng không biết hôm nay đây là người thứ bao nhiêu bị anh dọa cho tè ra nữa. Nhưng bất luận là người thứ mấy thì đều buồn nôn như nhau cả.
Tần Vũ Phong nghĩ rồi cười lạnh nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh”
Mỗi người kia mấp máy, không nói nổi nửa chữ.
Tần Vũ Phong híp mắt nhìn: “Anh tốt nhất là trả lời tôi cho đàng hoàng, nếu không tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết”
Bịch!
Đầu gối người kia mềm nhũn, cứ thế ngã quỳ xuống đất, hai tay chống đỡ vài lần nhưng vẫn không thể đứng lên được: “Tôi, tôi nhất định sẽ biết gì nói nấy, nhất định biết gì nói nấy!”
Tần Vũ Phong cười lạnh trong lòng một tiếng, đám người Đông Hoàng này yếu ớt hệt như được khắc từ một khuôn ra vậy, ngay cả phản ứng khi hoảng sợ cực độ cũng giống nhau như đúc.
Tần Vũ Phong lấy ra ảnh chụp của Bạch Hứa Trạch, đưa đến trước mắt người kia.
“Người này, anh có biết không?”
Người kia lộ ra biểu cảm mê mang, lắc đầu trả lời: “Chưa thấy bao giờ”
Tần Vũ Phong nhìn biểu cảm của anh ta, không giống như giả vờ chút nào, gật nhẹ đầu, thu lại điện thoại, sau đó lại nói tiếp: “Vậy anh có biết “Đỉnh” là thứ gì không?”
Đỉnh?
Con người của người Đông Hoàng hơi co lại, trong lòng cuộn lên sóng to gió lớn, kinh ngạc không thể tin được.
Không, không thể nào, người Đại Hạ trước mắt này sao lại biết Đỉnh Cửu Châu được chứ?
Người Đông Hoàng nuốt một ngụm nước bọt: “Đại, đại nhân, không biết “Đỉnh” trong lời của ngài, là có ý gì…”
“À, không biết à?”
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Tần Vũ Phong chợt lóe lên.
Vừa rồi lúc anh hỏi, ánh mắt vẫn luôn ghim chặt lên khuôn mặt của đối phương.
Một chút xíu biểu cảm cũng không hề bỏ lỡ.
Tần Vũ Phong nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi khi mình hỏi đến “Đỉnh”, rõ ràng nhìn thấy trên mặt của người Đông Hoàng lóe lên một tia kinh ngạc, còn có quyết tâm bảo vệ bí mật nữa.
Tân Vũ Phong lười nói nhảm nhiều với anh ta.
Dù sao cũng xuất thân từ biên cương bắc cảnh, cho dù Tần Vũ Phong không có loại chơi ác như người Đông Hoàng, nhưng thủ đoạn nghiêm hình khảo vấn anh cũng biết không ít.
Choang!
Một đường kiểm khí này ra, người kia vội vàng nhắm tịt mắt lại, còn nghĩ rằng lần này mình chết không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng cảm giác sợ hãi cái chết tràn ngập không gian, cảm giác mất đi hết trị giác, linh hồn rời khỏi thân thể lại không đến.
Mà hoàn toàn ngược lại.
Người Đông Hoàng cảm nhận được một loại cảm giác đau đớn kích liệt!
Ở bên tại anh ta trong nháy mắt có cảm giác như có thứ gì đó cắt rách da thịt mình…
Bình luận facebook