Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1257
Chương 1257
Lại dám né tránh?
Vậy thì lần này sẽ giết chết anh ta!
Cho anh ta biết sự lợi hại của Lăng Vô Địch trong trong truyền thuyết. Chỉ nghe Lăng Khiếu Thịnh quát to một tiếng: “Phá núi chưởng!”
Hai tay anh ta chém vào vị trí trái tim từ phía sau lưng của Tần Vũ Phong.
Đã có người không đành lòng nhắm hai mắt lại.
Có thể đoán được, một chưởng này của Lăng Khiếu
Thịnh chém xuống nhất định là máu thịt văng tung tóe.
Thậm chí có người bắt đầu thương tiếc.
Một thanh niên trẻ tuổi như vậy, cho dù dựa vào quan hệ chống lưng mới có suất vào phái đoàn võ đạo Đại Hạ, nhất định bản thân cũng có vài phần năng lực.
Đáng tiếc vì sự kiêu ngạo của mình, còn chưa ra khỏi sân bay đã phải bỏ mạng ở nơi này.
Nhưng lúc này, Tần Vũ Phong không phải kẻ không có sức chống đỡ như một người vẫn nghĩ.
Mà hoàn toàn ngược lại.
Tiếng cười lạnh kìm nén phát ra từ trong cổ Tần Vũ Phong, tiếp đó anh xoay người vươn tay…
“Lăng Khiếu Thịnh, dừng tay!”
Đột nhiên, con người của Nhạc Quốc Phong co lại, cổ gắng ngăn cản hành động của Lăng Khiếu Thịnh.
Nhưng hiện giờ Lăng Khiếu Thịnh đã dẫn toàn bộ nội kình vào hai lòng bàn tay, tuyệt đối không hề có ý định cảnh cáo chung chung như ban đầu.
Bây giờ, dù bản thân Lăng Khiếu Thịnh muốn thu lực lại cũng không được.
Ngay cả Nhạc Quốc Phong cũng không kịp ngăn cản.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này.
Dường như động tác giơ tay lên của Tần Vũ Phong cực kỳ chậm rãi lại giống như chỉ trong chớp mắt.
Ngón trỏ của Tần Vũ Phong hơi cong, chống lại phá núi chưởng của Lăng Khiếu Thịnh, thậm chí khóe miệng còn lộ ra nụ cười thoải mái.
“Biến!”
Hai mắt Tần Vũ Phong híp lại, trên mặt lại lộ ra nụ cười trêu tức như đang đùa giỡn trẻ con, ngón trỏ nhẹ nhàng búng vào lòng bàn tay của Lăng Khiếu Thịnh.
Trong giây phút đó, mọi người đều sợ đến ngày người. Có phải đầu óc của thằng nhóc này không được bình thường đúng không?
Đã đến lúc này rồi còn dám thò tay ra búng? Toi rồi, thằng nhóc này tuyệt đối sẽ chết.
Bọn họ cũng cho là Lăng Khiếu Thịnh vì kích động nhất thời mà gây ra chuyện phiền toái. Nhưng mà…
Cảnh tượng trước mắt khác biệt hoàn toàn với suy nghĩ của mọi người.
Trong trí tưởng tượng của bọn họ, chắc hẳn thắng nhóc kia không tránh kịp, nhận một chưởng của Lăng Khiếu Thịnh, sau đó máu thịt văng tứ tung.
Nhưng sự thật trước mắt chẳng những không phải như vậy mà hoàn toàn đối lập, người bị thương nặng lại là Lăng Khiếu Thịnh.
Lăng Khiếu Thịnh bị Tần Vũ Phong nhẹ nhàng búng vào lòng bàn tay, toàn thân run rẩy dữ dội, lúc này anh ta tiến không được lùi chẳng xong, giống như toàn thân bị cố định ở nơi đó, cơ thể run lẩy bẩy như bị sét đánh.
Chỉ một chiêu.
Lăng Khiếu Thịnh đã thua dưới tay Tần Vũ Phong!
Không phải, thậm chí chưa thể tính là một chiêu. Ngay từ đầu Tần Vũ Phong đã không hề xuất chiêu. Búng vào lòng bàn tay đối phương như trêu đùa trẻ nhỏ, đối phương lại biến thành như vậy.
Ai bảo Tần Vũ Phong xuất chiêu rồi?
Nhưng nếu nói Tần Vũ Phong không xuất chiêu… không khỏi quá vô lý!
Phải biết trong đám bạn cùng lứa tuổi thì có thể nói Lăng Khiếu Thịnh đánh khắp thiên hạ không có đối thủ.
Nhưng Tần Vũ Phong trước mặt này cùng lắm khoảng hai mươi tuổi, chỉ vươn tay búng vào lòng bàn tay của Lăng Khiếu Thịnh…
“Shhh!”
Mọi người đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, chấn động không thôi.
Lại dám né tránh?
Vậy thì lần này sẽ giết chết anh ta!
Cho anh ta biết sự lợi hại của Lăng Vô Địch trong trong truyền thuyết. Chỉ nghe Lăng Khiếu Thịnh quát to một tiếng: “Phá núi chưởng!”
Hai tay anh ta chém vào vị trí trái tim từ phía sau lưng của Tần Vũ Phong.
Đã có người không đành lòng nhắm hai mắt lại.
Có thể đoán được, một chưởng này của Lăng Khiếu
Thịnh chém xuống nhất định là máu thịt văng tung tóe.
Thậm chí có người bắt đầu thương tiếc.
Một thanh niên trẻ tuổi như vậy, cho dù dựa vào quan hệ chống lưng mới có suất vào phái đoàn võ đạo Đại Hạ, nhất định bản thân cũng có vài phần năng lực.
Đáng tiếc vì sự kiêu ngạo của mình, còn chưa ra khỏi sân bay đã phải bỏ mạng ở nơi này.
Nhưng lúc này, Tần Vũ Phong không phải kẻ không có sức chống đỡ như một người vẫn nghĩ.
Mà hoàn toàn ngược lại.
Tiếng cười lạnh kìm nén phát ra từ trong cổ Tần Vũ Phong, tiếp đó anh xoay người vươn tay…
“Lăng Khiếu Thịnh, dừng tay!”
Đột nhiên, con người của Nhạc Quốc Phong co lại, cổ gắng ngăn cản hành động của Lăng Khiếu Thịnh.
Nhưng hiện giờ Lăng Khiếu Thịnh đã dẫn toàn bộ nội kình vào hai lòng bàn tay, tuyệt đối không hề có ý định cảnh cáo chung chung như ban đầu.
Bây giờ, dù bản thân Lăng Khiếu Thịnh muốn thu lực lại cũng không được.
Ngay cả Nhạc Quốc Phong cũng không kịp ngăn cản.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này.
Dường như động tác giơ tay lên của Tần Vũ Phong cực kỳ chậm rãi lại giống như chỉ trong chớp mắt.
Ngón trỏ của Tần Vũ Phong hơi cong, chống lại phá núi chưởng của Lăng Khiếu Thịnh, thậm chí khóe miệng còn lộ ra nụ cười thoải mái.
“Biến!”
Hai mắt Tần Vũ Phong híp lại, trên mặt lại lộ ra nụ cười trêu tức như đang đùa giỡn trẻ con, ngón trỏ nhẹ nhàng búng vào lòng bàn tay của Lăng Khiếu Thịnh.
Trong giây phút đó, mọi người đều sợ đến ngày người. Có phải đầu óc của thằng nhóc này không được bình thường đúng không?
Đã đến lúc này rồi còn dám thò tay ra búng? Toi rồi, thằng nhóc này tuyệt đối sẽ chết.
Bọn họ cũng cho là Lăng Khiếu Thịnh vì kích động nhất thời mà gây ra chuyện phiền toái. Nhưng mà…
Cảnh tượng trước mắt khác biệt hoàn toàn với suy nghĩ của mọi người.
Trong trí tưởng tượng của bọn họ, chắc hẳn thắng nhóc kia không tránh kịp, nhận một chưởng của Lăng Khiếu Thịnh, sau đó máu thịt văng tứ tung.
Nhưng sự thật trước mắt chẳng những không phải như vậy mà hoàn toàn đối lập, người bị thương nặng lại là Lăng Khiếu Thịnh.
Lăng Khiếu Thịnh bị Tần Vũ Phong nhẹ nhàng búng vào lòng bàn tay, toàn thân run rẩy dữ dội, lúc này anh ta tiến không được lùi chẳng xong, giống như toàn thân bị cố định ở nơi đó, cơ thể run lẩy bẩy như bị sét đánh.
Chỉ một chiêu.
Lăng Khiếu Thịnh đã thua dưới tay Tần Vũ Phong!
Không phải, thậm chí chưa thể tính là một chiêu. Ngay từ đầu Tần Vũ Phong đã không hề xuất chiêu. Búng vào lòng bàn tay đối phương như trêu đùa trẻ nhỏ, đối phương lại biến thành như vậy.
Ai bảo Tần Vũ Phong xuất chiêu rồi?
Nhưng nếu nói Tần Vũ Phong không xuất chiêu… không khỏi quá vô lý!
Phải biết trong đám bạn cùng lứa tuổi thì có thể nói Lăng Khiếu Thịnh đánh khắp thiên hạ không có đối thủ.
Nhưng Tần Vũ Phong trước mặt này cùng lắm khoảng hai mươi tuổi, chỉ vươn tay búng vào lòng bàn tay của Lăng Khiếu Thịnh…
“Shhh!”
Mọi người đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, chấn động không thôi.
Bình luận facebook