Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1354
Chương 1354
Sức mạnh của anh ta ít nhất cũng phải thuộc cấp Tông Sư trở lên Nhưng Tân Vũ Phong vẫn rất điềm tĩnh, thậm chí còn không thèm nhìn thẳng Hirano.
Hirano cho rằng Tân Vũ Phong sợ hãi, nên mới không đám nhìn thẳng anh ta Khóe miệng anh ta lại nhếch lên đầy kiêu ngạo: “Nếu tôi không nhường đường thì sao?”
Tân Vũ Phong vẫn không thèm nhìn đến Hirano mà chỉ nhìn thẳng về phía trước, sau đó trực tiếp đi tới dùng bả vai hất Hirano ra Hirano giật mình.
Sức mạnh của anh ta đã sẵn sàng cả rồi, không ngờ Tân Vũ Phong có thể hất văng anh ta ra một cách dễ dàng như vậy.
Nhân lúc Hirano đang lặng người, tất cả mọi người trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đã rời đi dưới sự chỉ huy của Tân Vũ Phong Thiền Nguyên Dung đi trước, cau mày lấm bấm: “Hirano này thật đáng nghỉ ngờ.
Anh ta khiêu khích Tân Vũ Phong hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng những người Đông Hoàng kia sau khi biết Tân Vũ Phong đã đánh bại Saemon thì khá sợ hãi Tân Vũ Phong.
Tại sao Hirano này vẫn dám làm như vậy?”
Khoé miệng Tân Vũ Phong giật giật, anh nở một nụ cười giễu cợt, “Bởi vì quỷ kiếm Muramasa”
Thiền Nguyên Dung mới chợt nhớ ra.
Đúng vậy.
Món vũ khí mà Hirano mang lần này chính là quỷ kiếm Muramasa.
Hơn nữa Hirano là học trò của Kitano Takeshi. Trong lòng Hirano, vị trí của Saemon đương nhiên không thể dễ dàng vượt qua như các võ sĩ Đông Hoàng khác.
Vốn dĩ sức mạnh của Saemon chỉ kém Kitano Takeshi một chút.
Hirano cũng là học trò đáng tự hào của Saemon.
Với điều kiện tiên quyết đó và cả quỷ kiếm Muramasa trong tay, Hirano không chỉ không sợ Tân Vũ Phong mà còn nuôi dã tâm cũng là chuyện bình thường.
Cuối cùng thì Thiền Nguyên Dung cũng hiểu rõ.
Bởi vì thời gian nghỉ ngơi không lâu, nếu đoàn người trở về tới khách sạn thì cũng phải mất một nửa thời gian, cho nên mọi người cũng chỉ ở nhà hàng gần đó ăn uống rồi nghỉ ngơi.
Dẫu sao thì xung quanh nhà thi đấu vẫn có nhiều khách sạn và nhà hàng như vậy.
Vì vậy, cả nhóm nhanh chóng tìm được một địa điểm ăn uống, nghỉ ngơi phù hợp.
Lúc ăn cơm, Nhạc Linh Linh bỗng hỏi Tân Vũ Phong.
“Tân Vũ Phong, anh cho tôi uống thuốc gì vậy? Rất có hiệu quả đói Theo như bình thường mà nói, vết thương của tôi phải mất ít nhất mười ngày nửa tháng gì đó mới có thể lành lại.
Nhưng bây giờ tôi lại không còn cảm giác được tý gì cả.
Giống như trận đấu với Kameda Daisuke lúc nãy chỉ là một giấc mơ mà thôi”
Vẻ mặt Tân Vũ Phong vẫn giữ vẻ lãnh đạm: “Không có gì, chỉ là một viên thuốc chữa bệnh mà thôi. Chẳng qua nó chỉ cao cấp một chút thôi.”
Bản thân quá trình thăng tiến của cô cũng sẽ thay đổi và làm cho cơ thế của cô mạnh hơn, kết hợp thêm viên thuốc sẽ nhận được kết quả gấp nửa lần. Bây giờ cô hoàn toàn bình phục cũng là chuyện bình thường”
Nhạc Linh Linh ồ lên, không nói gì nữa chỉ lẳng lặng gật đầu.
Nhưng vào lúc này, Nhạc Quốc Phong lại đích thân rót một tách trà cho Tân Vũ Phong.
Nhạc Quốc Phong nâng tách trà lên nói với Tân Vũ Phong: “Tân Vũ Phong, cho dù nói thế nào hay anh nghĩ thế nào đi nữa, anh đã cho Linh Linh dùng viên thuốc quý giá như.
vậy thì tôi và Linh Linh phải cảm ơn anh.
Nếu không chắc chẩn Linh Linh sẽ không hồi phục nhanh như vậy.
Buổi chiều cuộc thi vẫn còn tiếp diễn, chúng ta đều không tiện uống rượu. Tôi dùng trà thay rượu kính anh một ly!”
Tân Vũ Phong nâng tách trà lên, cười nói: “Ông Nhạc nói từ “kính” như vậy khiến tôi không dám nhận.”
Tân Vũ Phong vừa nói vừa nâng tách trà lên cụng ly với Nhạc Quốc Phong, sau đó mỉm cười uống cạn.
Nhạc Quốc Phong cũng vậy.
‘Ông ta không biết làm thế nào mới bảy tỏ hết lòng biết ơn của mình.
Trong lòng Nhạc Quốc Phong biết rõ trước khi Nhạc Linh Linh uống thuốc, cô ta chỉ còn lại chút hơi tàn Thậm chí rất có thể bởi vì đối phương ác ý bóp nát xương chân, nếu như không chữa trị kịp thời thì hậu quả để lại sẽ rất nghiêm trọng.
Sức mạnh của anh ta ít nhất cũng phải thuộc cấp Tông Sư trở lên Nhưng Tân Vũ Phong vẫn rất điềm tĩnh, thậm chí còn không thèm nhìn thẳng Hirano.
Hirano cho rằng Tân Vũ Phong sợ hãi, nên mới không đám nhìn thẳng anh ta Khóe miệng anh ta lại nhếch lên đầy kiêu ngạo: “Nếu tôi không nhường đường thì sao?”
Tân Vũ Phong vẫn không thèm nhìn đến Hirano mà chỉ nhìn thẳng về phía trước, sau đó trực tiếp đi tới dùng bả vai hất Hirano ra Hirano giật mình.
Sức mạnh của anh ta đã sẵn sàng cả rồi, không ngờ Tân Vũ Phong có thể hất văng anh ta ra một cách dễ dàng như vậy.
Nhân lúc Hirano đang lặng người, tất cả mọi người trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đã rời đi dưới sự chỉ huy của Tân Vũ Phong Thiền Nguyên Dung đi trước, cau mày lấm bấm: “Hirano này thật đáng nghỉ ngờ.
Anh ta khiêu khích Tân Vũ Phong hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng những người Đông Hoàng kia sau khi biết Tân Vũ Phong đã đánh bại Saemon thì khá sợ hãi Tân Vũ Phong.
Tại sao Hirano này vẫn dám làm như vậy?”
Khoé miệng Tân Vũ Phong giật giật, anh nở một nụ cười giễu cợt, “Bởi vì quỷ kiếm Muramasa”
Thiền Nguyên Dung mới chợt nhớ ra.
Đúng vậy.
Món vũ khí mà Hirano mang lần này chính là quỷ kiếm Muramasa.
Hơn nữa Hirano là học trò của Kitano Takeshi. Trong lòng Hirano, vị trí của Saemon đương nhiên không thể dễ dàng vượt qua như các võ sĩ Đông Hoàng khác.
Vốn dĩ sức mạnh của Saemon chỉ kém Kitano Takeshi một chút.
Hirano cũng là học trò đáng tự hào của Saemon.
Với điều kiện tiên quyết đó và cả quỷ kiếm Muramasa trong tay, Hirano không chỉ không sợ Tân Vũ Phong mà còn nuôi dã tâm cũng là chuyện bình thường.
Cuối cùng thì Thiền Nguyên Dung cũng hiểu rõ.
Bởi vì thời gian nghỉ ngơi không lâu, nếu đoàn người trở về tới khách sạn thì cũng phải mất một nửa thời gian, cho nên mọi người cũng chỉ ở nhà hàng gần đó ăn uống rồi nghỉ ngơi.
Dẫu sao thì xung quanh nhà thi đấu vẫn có nhiều khách sạn và nhà hàng như vậy.
Vì vậy, cả nhóm nhanh chóng tìm được một địa điểm ăn uống, nghỉ ngơi phù hợp.
Lúc ăn cơm, Nhạc Linh Linh bỗng hỏi Tân Vũ Phong.
“Tân Vũ Phong, anh cho tôi uống thuốc gì vậy? Rất có hiệu quả đói Theo như bình thường mà nói, vết thương của tôi phải mất ít nhất mười ngày nửa tháng gì đó mới có thể lành lại.
Nhưng bây giờ tôi lại không còn cảm giác được tý gì cả.
Giống như trận đấu với Kameda Daisuke lúc nãy chỉ là một giấc mơ mà thôi”
Vẻ mặt Tân Vũ Phong vẫn giữ vẻ lãnh đạm: “Không có gì, chỉ là một viên thuốc chữa bệnh mà thôi. Chẳng qua nó chỉ cao cấp một chút thôi.”
Bản thân quá trình thăng tiến của cô cũng sẽ thay đổi và làm cho cơ thế của cô mạnh hơn, kết hợp thêm viên thuốc sẽ nhận được kết quả gấp nửa lần. Bây giờ cô hoàn toàn bình phục cũng là chuyện bình thường”
Nhạc Linh Linh ồ lên, không nói gì nữa chỉ lẳng lặng gật đầu.
Nhưng vào lúc này, Nhạc Quốc Phong lại đích thân rót một tách trà cho Tân Vũ Phong.
Nhạc Quốc Phong nâng tách trà lên nói với Tân Vũ Phong: “Tân Vũ Phong, cho dù nói thế nào hay anh nghĩ thế nào đi nữa, anh đã cho Linh Linh dùng viên thuốc quý giá như.
vậy thì tôi và Linh Linh phải cảm ơn anh.
Nếu không chắc chẩn Linh Linh sẽ không hồi phục nhanh như vậy.
Buổi chiều cuộc thi vẫn còn tiếp diễn, chúng ta đều không tiện uống rượu. Tôi dùng trà thay rượu kính anh một ly!”
Tân Vũ Phong nâng tách trà lên, cười nói: “Ông Nhạc nói từ “kính” như vậy khiến tôi không dám nhận.”
Tân Vũ Phong vừa nói vừa nâng tách trà lên cụng ly với Nhạc Quốc Phong, sau đó mỉm cười uống cạn.
Nhạc Quốc Phong cũng vậy.
‘Ông ta không biết làm thế nào mới bảy tỏ hết lòng biết ơn của mình.
Trong lòng Nhạc Quốc Phong biết rõ trước khi Nhạc Linh Linh uống thuốc, cô ta chỉ còn lại chút hơi tàn Thậm chí rất có thể bởi vì đối phương ác ý bóp nát xương chân, nếu như không chữa trị kịp thời thì hậu quả để lại sẽ rất nghiêm trọng.
Bình luận facebook