Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-316
Chương 316
Nhìn vào công viên giải trí lung linh sắc màu, Lâm Kiều Như vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ.
Có cũng không thể ngờ rằng chỉ trong vẻn vẹn mười giây ngắn ngủi, Tân Vũ Phong đã thực sự mang đến một bất ngờ lớn như vậy!
Đây quả thực là một phép màu. "Kiều Như, đừng thắc mắc nhiều như vậy nữa, chúng ta hãy đi lên vòng quay thôi!". Tần Vũ Phong không muốn để lộ ra thân phận, trực tiếp nắm lấy đôi bàn tay ngọc ngà của cô, bước vào công viên giải trí. Trời đã khuya, toàn bộ công viên giải trí được họ bao trọn hết! "Ầm ầm!".
Hai người ngồi trong một cabin. Khi vòng quay từ từ nâng cao lên, các tòa nhà trên mặt đất cũng trở nên nhỏ hơn.
“Tần Vũ Phong, cảm ơn anh đã hoàn thành tâm nguyện này cho em!” Lâm Kiều Như đầy phấn khích.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô đi vòng đu quay, hơn nữa cô còn được ở bên người mình thích.
"Kiều Như, chỉ cần em vui, đối với anh đó là điều hạnh phúc nhất!"
Tần Vũ Phong trìu mến nhìn vào đôi mắt đẹp của cô. Trong cabin nhỏ, một bầu không khí ấm áp. "Anh có biết rằng có một truyền thuyết đẹp về vòng đu quay không?"
| Lâm Kiều Như khẽ chớp đôi mắt long lanh và chậm rãi nói: "Mỗi vòng đu quay đều chứa đựng sự hạnh phúc, Vòng đu quay tồn tại là để ta được băng qua bầu trời cùng với những người mình thích. Mỗi khi vòng đu quay chuyển động và cao dần lên, con người lại trở nên nhỏ bé dưới đôi chân của họ, và cả thế giới dường như chỉ có mình và người bên cạnh mình thôi."
"Nếu bạn đang cùng người yêu đi vòng đu quay, khi vòng đu quay quay đến điểm cao nhất, chỉ cần bạn hồn người yêu của mình thì cả hai sẽ mãi mãi bên nhau và hạnh phúc mãi mãi!"
"Có thật không?"
Tần Vũ Phong nhướn mày, hiển nhiên đây là lần đầu tiên anh nghe được lời đồn như vậy.
Đúng lúc này, Lâm Kiều Như đột nhiên nghiêng người, chủ động vượn cánh tay ngọc ngà của mình ra vòng lấy cổ anh. Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn vài cm,
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Như đỏ bừng lên, đôi mắt quyến rũ mơ màng, dường như cô ấy đã có một quyết định quan trọng nào đó, cô từ từ cúi xuống.
Tần Vũ Phong còn chưa kịp phản ứng, anh đã thấy đôi môi mỏng manh màu đỏ son hôn lên môi anh.
Ngọt ngào! Hương thơm! Trong cuộc đời này, thật tuyệt vời khi cặp thanh mai trúc mã được gặp nhau đúng người, đúng thời điểm.
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc của Tân Vũ Phong. Anh chỉ mong sao thời gian ngừng trôi, ở giây phút này, mãi mãi đến vĩnh hằng. Cũng không biết phải mất bao lâu thì đôi môi họ mới rời nhau.
Lâm Kiều Như đỏ mặt, nhanh chóng quay đầu lại, không dám nhìn vào ánh mắt của Tân Vũ Phong chút nào. Trước đây, cô đã từng chủ động hôn Tần Vũ Phong, nhưng chỉ là hôn lên trán. Vì vậy, nụ hôn trên vòng đu quay này là nụ hôn đầu tiên của cô.
Cô là một cô gái rất nhút nhát từ khi còn là một đứa trẻ, và cô chưa bao giờ có hành động táo bạo như vậy. Nhưng tối nay, cô đã bỏ qua mọi sự dè dặt của mình!
Trước khi diễn ra đại lễ trao quân hàm, đối diện với sự theo đuổi của Tần Thiên Vũ, cô vẫn một mực từ chối mà chọn Tần Vũ Phong.
Nhìn thấy cơ thể Tân Vũ Phong đầy vết thương, hơi thở yếu ớt, cô càng thêm nao lòng. Nếu như Tần Vũ Phong thật sự có xảy ra chuyện gì, có lẽ cô cũng không muốn sống nữa!
Giờ đây, Tần Vũ Phong đã thần kỳ hồi phục, trong lòng cô không còn kìm nén được cảm xúc dâng trào nữa. Tình yêu không biết bắt đầu từ đầu, nhưng cứ thế mà sâu đậm mãi!
"Bich!"
Đột nhiên, Tần Vũ Phong quỳ một gối xuống, ngẩng lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Như, nói:
"Biết bao nhiêu điều tốt đẹp trên đời này, chỉ cần chúng ta cẩn thận nắm bắt một trong số đó là đủ rồi! Kiều Như, anh muốn cho em thấy thế giới này tươi đẹp biết nhường nào, muốn cùng em bằng núi vượt sông!"
"Em...có bằng lòng lấy anh không?" Không có bữa tiệc hoành tráng! Cũng chẳng có bó hoa lãng mạn! Lời cầu hôn của Tân Vũ Phong có vẻ rất giản đơn, chỉ là trong cabin của vòng đu quay.
Nhìn vào công viên giải trí lung linh sắc màu, Lâm Kiều Như vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ.
Có cũng không thể ngờ rằng chỉ trong vẻn vẹn mười giây ngắn ngủi, Tân Vũ Phong đã thực sự mang đến một bất ngờ lớn như vậy!
Đây quả thực là một phép màu. "Kiều Như, đừng thắc mắc nhiều như vậy nữa, chúng ta hãy đi lên vòng quay thôi!". Tần Vũ Phong không muốn để lộ ra thân phận, trực tiếp nắm lấy đôi bàn tay ngọc ngà của cô, bước vào công viên giải trí. Trời đã khuya, toàn bộ công viên giải trí được họ bao trọn hết! "Ầm ầm!".
Hai người ngồi trong một cabin. Khi vòng quay từ từ nâng cao lên, các tòa nhà trên mặt đất cũng trở nên nhỏ hơn.
“Tần Vũ Phong, cảm ơn anh đã hoàn thành tâm nguyện này cho em!” Lâm Kiều Như đầy phấn khích.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô đi vòng đu quay, hơn nữa cô còn được ở bên người mình thích.
"Kiều Như, chỉ cần em vui, đối với anh đó là điều hạnh phúc nhất!"
Tần Vũ Phong trìu mến nhìn vào đôi mắt đẹp của cô. Trong cabin nhỏ, một bầu không khí ấm áp. "Anh có biết rằng có một truyền thuyết đẹp về vòng đu quay không?"
| Lâm Kiều Như khẽ chớp đôi mắt long lanh và chậm rãi nói: "Mỗi vòng đu quay đều chứa đựng sự hạnh phúc, Vòng đu quay tồn tại là để ta được băng qua bầu trời cùng với những người mình thích. Mỗi khi vòng đu quay chuyển động và cao dần lên, con người lại trở nên nhỏ bé dưới đôi chân của họ, và cả thế giới dường như chỉ có mình và người bên cạnh mình thôi."
"Nếu bạn đang cùng người yêu đi vòng đu quay, khi vòng đu quay quay đến điểm cao nhất, chỉ cần bạn hồn người yêu của mình thì cả hai sẽ mãi mãi bên nhau và hạnh phúc mãi mãi!"
"Có thật không?"
Tần Vũ Phong nhướn mày, hiển nhiên đây là lần đầu tiên anh nghe được lời đồn như vậy.
Đúng lúc này, Lâm Kiều Như đột nhiên nghiêng người, chủ động vượn cánh tay ngọc ngà của mình ra vòng lấy cổ anh. Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn vài cm,
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Như đỏ bừng lên, đôi mắt quyến rũ mơ màng, dường như cô ấy đã có một quyết định quan trọng nào đó, cô từ từ cúi xuống.
Tần Vũ Phong còn chưa kịp phản ứng, anh đã thấy đôi môi mỏng manh màu đỏ son hôn lên môi anh.
Ngọt ngào! Hương thơm! Trong cuộc đời này, thật tuyệt vời khi cặp thanh mai trúc mã được gặp nhau đúng người, đúng thời điểm.
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc của Tân Vũ Phong. Anh chỉ mong sao thời gian ngừng trôi, ở giây phút này, mãi mãi đến vĩnh hằng. Cũng không biết phải mất bao lâu thì đôi môi họ mới rời nhau.
Lâm Kiều Như đỏ mặt, nhanh chóng quay đầu lại, không dám nhìn vào ánh mắt của Tân Vũ Phong chút nào. Trước đây, cô đã từng chủ động hôn Tần Vũ Phong, nhưng chỉ là hôn lên trán. Vì vậy, nụ hôn trên vòng đu quay này là nụ hôn đầu tiên của cô.
Cô là một cô gái rất nhút nhát từ khi còn là một đứa trẻ, và cô chưa bao giờ có hành động táo bạo như vậy. Nhưng tối nay, cô đã bỏ qua mọi sự dè dặt của mình!
Trước khi diễn ra đại lễ trao quân hàm, đối diện với sự theo đuổi của Tần Thiên Vũ, cô vẫn một mực từ chối mà chọn Tần Vũ Phong.
Nhìn thấy cơ thể Tân Vũ Phong đầy vết thương, hơi thở yếu ớt, cô càng thêm nao lòng. Nếu như Tần Vũ Phong thật sự có xảy ra chuyện gì, có lẽ cô cũng không muốn sống nữa!
Giờ đây, Tần Vũ Phong đã thần kỳ hồi phục, trong lòng cô không còn kìm nén được cảm xúc dâng trào nữa. Tình yêu không biết bắt đầu từ đầu, nhưng cứ thế mà sâu đậm mãi!
"Bich!"
Đột nhiên, Tần Vũ Phong quỳ một gối xuống, ngẩng lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Như, nói:
"Biết bao nhiêu điều tốt đẹp trên đời này, chỉ cần chúng ta cẩn thận nắm bắt một trong số đó là đủ rồi! Kiều Như, anh muốn cho em thấy thế giới này tươi đẹp biết nhường nào, muốn cùng em bằng núi vượt sông!"
"Em...có bằng lòng lấy anh không?" Không có bữa tiệc hoành tráng! Cũng chẳng có bó hoa lãng mạn! Lời cầu hôn của Tân Vũ Phong có vẻ rất giản đơn, chỉ là trong cabin của vòng đu quay.
Bình luận facebook