Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-338
Chương 338
Nửa đêm, biệt thự nhà họ Lăng.
Lăng Ngụy mặc áo choàng tắm, nằm trên giường lớn trong phòng ngủ.
Tô Kỳ Hoa giống như một con mèo lười biếng, dựa vào ngực anh ta. Gò má hai người đều ửng đỏ, rõ ràng cả hai vừa trải qua một hồi thân mật.
“Cậu chủ Lăng, anh mới là đàn ông đích thực, cái tên rác rưởi Quách Thường Lân kia, ngay cả tư cách xách dép cho anh cũng không có!” Tô Kỳ Hoa nịnh nọt.
"Hahaha.." Lăng Ngụy hả hê cười vang, anh ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: “Tính toán thời gian thì có lẽ Lăng Chiêu và Hắc Tử cũng sắp trở lại rồi! Đợi bắt được cái tên Tần Vũ Phong kia, chúng ta sẽ cắt đứt cái chân chó của anh ta để trút giận cho em!”
“Cậu chủ Lăng, anh tốt quá.”
Tô Kỳ Hoa nũng nịu, đưa cánh tay như ngọc của mình ôm lấy cổ của anh ta, chuẩn bị làm nũng.
“Choang!” Đột nhiên, cửa sổ thủy tinh chớp mắt vỡ tan tành, một bóng đen từ bên ngoài bay vào.
“Ôi! Cái gì thế, làm em sợ chết khiếp!” Tô Kỳ Hoa run lên vì sợ, chui thẳng vào trong ngực Lăng Ngụy.
Lăng Ngụy cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng đen vừa bay vào chính là Lăng Chiêu, em trai của anh ta!
Nhưng lúc này, Lăng Chiêu không bao giờ có thể quay lại dáng vẻ cậu ẩm giàu có như trước nữa.
Anh ta thương tích đầy mình, toàn thân thâm tím, khắp người từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn!
Chân tay cũng bị cắt đứt, trở thành một kẻ tàn tật, vô dụng. “Lăng Chiêu, đã xảy ra chuyện gì, sao em lại bị thương tới mức này?” Lăng Ngụy vội nhảy xuống giường, lập tức xông lên trước.
“Anh cả, là tên khốn Tần Vũ Phong kia, anh nhất định phải trả thù cho em!"
Lăng Chiều nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dữ tợn.
“Không phải có Hắc Tử đi cùng em sao, anh ta đâu rồi?” Lăng Ngụy không nhịn được hỏi.
“Đừng nhắc tới anh ta nữa, đồ ăn cháo đá bát, vong ơn phụ nghĩa Hắc Tử kia đã phản bội chúng ta.”
Tiếp đó, Lăng Chiêu kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Lăng Ngụy nghe, không hề bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Lăng Ngụy trở nên u ám, anh ta nắm chặt nắm đấm.
“Như vậy, xem ra tên Tần Vũ Phong kia không chỉ đến từ biên giới phía Bắc mà anh ta còn có thân phận không bình thường!”
Lăng Ngụy là người thừa kế của dòng họ, tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc..
Mà hoàn toàn ngược lại, tài năng và trí tuệ của anh ta hơn hẳn người bình thường, nếu không cũng không thể khiến Quách Thường Lâm bị xoay vòng vòng như vậy.
Từ phản ứng của Hắc Tử, anh ta có thể đoán được rằng tên Tần Vũ Phong này chắc chắn có chỗ dựa vững chắc, còn thần bí hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta!
“Anh cả, hiện giờ phải làm sao, cũng không thể im hơi lặng tiếng nuốt giận chứ?”
Ánh mắt Lăng Chiêu tràn ngập hận thù, vô cùng giận dữ nói: “Tay chân em bị cắt đứt hết rồi, nếu không giết thằng khốn kia thì em khó mà xả được mối hận này!”.
“Đoạn video kia cũng đã rơi vào tay của anh ta! Anh ta còn uy hiếp em nói lại rằng: Ngày cúng tuần của Quách Thường Lân, bảo tất cả chúng ta phải tới trước mộ của Quách Thường Lân tự sát, nếu không anh ta sẽ giết sạch cả nhà họ Lăng của chúng ta!”
Nghe thấy những lời này, Lăng Ngụy cũng bùng lửa giận: “Cũng mạnh miệng lắm! Một kẻ tới từ biên giới phía bắc mà muốn leo lên đầu chúng ta, muốn làm gì thì làm hả?”
Từ trước tới nay, anh ta luôn tự đánh giá cao bản thân, ngang ngược, không coi ai ra gì, trước giờ chỉ có anh ta bắt nạt người khác mà thôi.
Mà giờ, anh ta lại bị Hắc Tử phản bội, em trai thì bị cắt đứt tay chân.
Nếu như anh ta nhịn, sợ rằng nhà họ Lăng sẽ trở thành trò cười cho tỉnh thành, không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
“Đúng rồi! Ông nội có một học trò tâm đắc, làm việc ở biên giới phía bắc, hiện giờ đã lên tới chức Long Ủy tứ phẩm! Anh sẽ nhờ chú ấy giúp một tay, điều tra thử xem thân phận của thằng nhãi kia là gì!” Lăng Ngụy không hề chậm trễ dù chỉ một giây, anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho đối phương.
“Chú Hạ, cháu muốn nhờ chú giúp cháu một chuyện, điều tra một thằng nhãi tên là Tần Vũ Phong, có lẽ anh ta làm lính ở biên giới phía bắc!” Nhìn thấy cảnh này, Lăng Chiêu và Tô Kỳ Hoa đều thở phào nhẹ nhõm, giống như đã trút được gánh nặng.
Long Ủy tứ phẩm đã được coi như là tướng lĩnh cấp cao, quyền cao chức trọng, ra lệnh được cho vô số quân tinh nhuệ.
Trong quân đội, quan hơn một cấp ép chết người!
Theo bọn họ thấy, chỉ cần Long Uy tứ phẩm chịu ra tay giúp đỡ, muốn đối phó với tên khốn Tần Vũ Phong lông tóc còn chưa mọc hết kia sẽ dễ như trở bàn tay.
- ------------------
Nửa đêm, biệt thự nhà họ Lăng.
Lăng Ngụy mặc áo choàng tắm, nằm trên giường lớn trong phòng ngủ.
Tô Kỳ Hoa giống như một con mèo lười biếng, dựa vào ngực anh ta. Gò má hai người đều ửng đỏ, rõ ràng cả hai vừa trải qua một hồi thân mật.
“Cậu chủ Lăng, anh mới là đàn ông đích thực, cái tên rác rưởi Quách Thường Lân kia, ngay cả tư cách xách dép cho anh cũng không có!” Tô Kỳ Hoa nịnh nọt.
"Hahaha.." Lăng Ngụy hả hê cười vang, anh ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: “Tính toán thời gian thì có lẽ Lăng Chiêu và Hắc Tử cũng sắp trở lại rồi! Đợi bắt được cái tên Tần Vũ Phong kia, chúng ta sẽ cắt đứt cái chân chó của anh ta để trút giận cho em!”
“Cậu chủ Lăng, anh tốt quá.”
Tô Kỳ Hoa nũng nịu, đưa cánh tay như ngọc của mình ôm lấy cổ của anh ta, chuẩn bị làm nũng.
“Choang!” Đột nhiên, cửa sổ thủy tinh chớp mắt vỡ tan tành, một bóng đen từ bên ngoài bay vào.
“Ôi! Cái gì thế, làm em sợ chết khiếp!” Tô Kỳ Hoa run lên vì sợ, chui thẳng vào trong ngực Lăng Ngụy.
Lăng Ngụy cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng đen vừa bay vào chính là Lăng Chiêu, em trai của anh ta!
Nhưng lúc này, Lăng Chiêu không bao giờ có thể quay lại dáng vẻ cậu ẩm giàu có như trước nữa.
Anh ta thương tích đầy mình, toàn thân thâm tím, khắp người từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn!
Chân tay cũng bị cắt đứt, trở thành một kẻ tàn tật, vô dụng. “Lăng Chiêu, đã xảy ra chuyện gì, sao em lại bị thương tới mức này?” Lăng Ngụy vội nhảy xuống giường, lập tức xông lên trước.
“Anh cả, là tên khốn Tần Vũ Phong kia, anh nhất định phải trả thù cho em!"
Lăng Chiều nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dữ tợn.
“Không phải có Hắc Tử đi cùng em sao, anh ta đâu rồi?” Lăng Ngụy không nhịn được hỏi.
“Đừng nhắc tới anh ta nữa, đồ ăn cháo đá bát, vong ơn phụ nghĩa Hắc Tử kia đã phản bội chúng ta.”
Tiếp đó, Lăng Chiêu kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Lăng Ngụy nghe, không hề bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Lăng Ngụy trở nên u ám, anh ta nắm chặt nắm đấm.
“Như vậy, xem ra tên Tần Vũ Phong kia không chỉ đến từ biên giới phía Bắc mà anh ta còn có thân phận không bình thường!”
Lăng Ngụy là người thừa kế của dòng họ, tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc..
Mà hoàn toàn ngược lại, tài năng và trí tuệ của anh ta hơn hẳn người bình thường, nếu không cũng không thể khiến Quách Thường Lâm bị xoay vòng vòng như vậy.
Từ phản ứng của Hắc Tử, anh ta có thể đoán được rằng tên Tần Vũ Phong này chắc chắn có chỗ dựa vững chắc, còn thần bí hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta!
“Anh cả, hiện giờ phải làm sao, cũng không thể im hơi lặng tiếng nuốt giận chứ?”
Ánh mắt Lăng Chiêu tràn ngập hận thù, vô cùng giận dữ nói: “Tay chân em bị cắt đứt hết rồi, nếu không giết thằng khốn kia thì em khó mà xả được mối hận này!”.
“Đoạn video kia cũng đã rơi vào tay của anh ta! Anh ta còn uy hiếp em nói lại rằng: Ngày cúng tuần của Quách Thường Lân, bảo tất cả chúng ta phải tới trước mộ của Quách Thường Lân tự sát, nếu không anh ta sẽ giết sạch cả nhà họ Lăng của chúng ta!”
Nghe thấy những lời này, Lăng Ngụy cũng bùng lửa giận: “Cũng mạnh miệng lắm! Một kẻ tới từ biên giới phía bắc mà muốn leo lên đầu chúng ta, muốn làm gì thì làm hả?”
Từ trước tới nay, anh ta luôn tự đánh giá cao bản thân, ngang ngược, không coi ai ra gì, trước giờ chỉ có anh ta bắt nạt người khác mà thôi.
Mà giờ, anh ta lại bị Hắc Tử phản bội, em trai thì bị cắt đứt tay chân.
Nếu như anh ta nhịn, sợ rằng nhà họ Lăng sẽ trở thành trò cười cho tỉnh thành, không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
“Đúng rồi! Ông nội có một học trò tâm đắc, làm việc ở biên giới phía bắc, hiện giờ đã lên tới chức Long Ủy tứ phẩm! Anh sẽ nhờ chú ấy giúp một tay, điều tra thử xem thân phận của thằng nhãi kia là gì!” Lăng Ngụy không hề chậm trễ dù chỉ một giây, anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho đối phương.
“Chú Hạ, cháu muốn nhờ chú giúp cháu một chuyện, điều tra một thằng nhãi tên là Tần Vũ Phong, có lẽ anh ta làm lính ở biên giới phía bắc!” Nhìn thấy cảnh này, Lăng Chiêu và Tô Kỳ Hoa đều thở phào nhẹ nhõm, giống như đã trút được gánh nặng.
Long Ủy tứ phẩm đã được coi như là tướng lĩnh cấp cao, quyền cao chức trọng, ra lệnh được cho vô số quân tinh nhuệ.
Trong quân đội, quan hơn một cấp ép chết người!
Theo bọn họ thấy, chỉ cần Long Uy tứ phẩm chịu ra tay giúp đỡ, muốn đối phó với tên khốn Tần Vũ Phong lông tóc còn chưa mọc hết kia sẽ dễ như trở bàn tay.
- ------------------
Bình luận facebook