Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-385
Chương 385
Ngay sau đó, bà ta lại nhìn Tần Vũ Phong nói: "Vũ Phong à, Kiều Như là một đứa trẻ mệnh khổ, từ nhỏ đã bị bố mẹ vứt bỏ, đi theo tôi cũng chịu không ít ủy khuất, vẫn không được nhà họ Lâm đồng ý, còn bị mắng là con gái ngoài giá thú! Này... tôi không biết nên xin lỗi con bé như thế
nào.”
“Mẹ, mẹ đang nói về cái gì vậy? Người vất vả nuôi dưỡng con, cho tới bây giờ chưa từng đối xử tệ bạc với con.” Lâm Kiều Như vội vàng nói.
Đột nhiên, Triệu Như Lan lại nhìn về phía Tần Vũ Phong, mở miệng nói: “Vũ Phong, Kiều Như có thể gặp được con, là may mắn của con bé! Từ bây giờ, tôi sẽ giao con bé cho con!”
“Dì ơi, dì yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Kiều Như, không để cho cô ấy chịu một chút ủy khuất!” Tần Vũ Phong vỗ ngực bảo đảm.
“Còn gọi là dì sao?” Triệu Như Lan cười cười hỏi.
Tần Vũ Phong cũng sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, lập tức đổi miệng: “Mẹ!”.
“Con rể tốt! Ngày mai, có thể tận mắt chứng kiến Kiều Như mặc váy cưới, cùng con đi vào lễ đường, cho dù có chết mẹ cũng nhắm mắt!” Triệu Như Lan cảm thán nói.
“Mẹ ơi, những ngày vui mừng, đừng nói những lời không may mắn đó!”Lâm Kiều Như nói.
“Là mẹ sai rồi... Mẹ phải sống lâu, đến lúc đó còn bế cháu ngoại cho các con”
Nghe được lời này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Như cũng hơi hồng hồng.
Chẳng bao lâu, ba người đã ăn xong. Lâm Kiều Như lôi kéo Triệu Như Lan, đi vào phòng của mình.
Vào đêm trước của cuộc hôn nhân mới, hai mẹ con có rất nhiều điều tâm sự.
Tần Vũ Phong thì trở về phòng mình, suy nghĩ nhiều lần, chuyện cũ như trình chiếu hiện lên trong đầu anh.
18 năm trước.
Anh gặp phải gia tộc đối đầu truy sát, đi tới khu ổ chuột Dương Hải, chịu ơn của Lâm Kiều Như nửa cái bánh bao, từ nay về sau lập ước định.
Ba năm trước.
Anh có công cao chấn chủ, buộc phải ẩn lui, trở về Dương Hải tìm kiếm cô bé năm đó, ai ngờ...
Nhưng may mắn thay, ông trời đã cho anh một cơ hội để tìm thấy Lâm Kiều Như..
Trong những tháng gần đây, hai người đã trải qua những khó khăn, vượt xa trí tưởng tượng của người bình thường.
Trải qua nhiều kiếp nạn, rốt cục tu thành chính quả. Tuy nhiên, trong lòng Tần Vũ Phong vẫn lo lắng.
Mấy ngày trước, đạo sĩ già kiantính thiên cơ, nói Lâm Kiều Như gần đây có tai họa đẫm máu, mạng sống không lâu.
Khi anh muốn hỏi kĩ hơn thì người đạo sĩ đã đi xa rồi.
“Này. Không có vấn đề gì! Chỉ cần mình bảo vệ Kiều Như thì trên thế giới này, sẽ không ai có thể làm tổn thương có chút nào!”
Tần Vũ Phong siết chặt nắm đấm, âm thầm thì trong lòng.
2 giờ sáng. “Rinh rinh!”
Một tiếng chuông chói tai, làm cho Tần Vũ Phong từ giấc ngủ thức dậy.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, người gọi đến chính là Tiêu Mặc Chiến. “Mặc Chiến, muộn như vậy, có chuyện gì cấp bách sao?”
Tần Vũ Phong lập tức hỏi, trong lòng sinh ra một tia dự cảm đáng ngại.
Nếu không phải là bất đắc dĩ, Tiêu Mặc Chiến nhất định sẽ không quấy rầy anh lúc hơn nửa đêm.
“Thiên Sách, chuyện lớn không tốt!”
“Vừa từ tiền tuyến biên giới phía Bắc, truyền lại tin tức Đại quân nước Đột Quyết, suốt đêm phát động xâm nhập, năm mươi nghìn binh sĩ có thể đột phá biên giới bất cứ lúc nào!”
Ầm ầm! Tin tức nặng nề này, tựa như sấm sét, nổ tung bên tai Tần Vũ Phong.
“Làm thế nào có thể như vậy? Tôi đã một lần nữa ra tay, còn được phong làm Chiến Thần Thiên Sách, cấp bậc đại điển quốc gia phát sóng trực tiếp! Vậy mà đám người Đột Quyết dám có ý đồ xâm lược Đại Ninh?”
Tần Vũ Phong vừa tức vừa giận. Nước Đột Quyết sớm không đến, muộn không đến!
Hết lần này tới lần khác chọn ngày cưới của anh mà phát động tấn công, thật sự quá đáng hận!
Tại thời điểm này, Tiêu Mặc Chiến tiếp tục: “Thiên Sách, bây giờ có tin đồn rằng anh đã chết ba năm trước đây! Mà xuất hiện lại như vậy, sẽ giống như chúng tôi tìm một người thay thế, lừa dối chúng sinh!”
Tin đồn này lan truyền đến nước Đột Quyết, cho nên bọn họ mới tiến công lớn, đây cũng là một loại thăm dò! Thiên Sách, nếu như anh không xuất hiện, Đột Quyết tuyệt đối sẽ vượt qua biên giới, đến lúc đó máu chảy thành sông!”
- ------------------
Ngay sau đó, bà ta lại nhìn Tần Vũ Phong nói: "Vũ Phong à, Kiều Như là một đứa trẻ mệnh khổ, từ nhỏ đã bị bố mẹ vứt bỏ, đi theo tôi cũng chịu không ít ủy khuất, vẫn không được nhà họ Lâm đồng ý, còn bị mắng là con gái ngoài giá thú! Này... tôi không biết nên xin lỗi con bé như thế
nào.”
“Mẹ, mẹ đang nói về cái gì vậy? Người vất vả nuôi dưỡng con, cho tới bây giờ chưa từng đối xử tệ bạc với con.” Lâm Kiều Như vội vàng nói.
Đột nhiên, Triệu Như Lan lại nhìn về phía Tần Vũ Phong, mở miệng nói: “Vũ Phong, Kiều Như có thể gặp được con, là may mắn của con bé! Từ bây giờ, tôi sẽ giao con bé cho con!”
“Dì ơi, dì yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Kiều Như, không để cho cô ấy chịu một chút ủy khuất!” Tần Vũ Phong vỗ ngực bảo đảm.
“Còn gọi là dì sao?” Triệu Như Lan cười cười hỏi.
Tần Vũ Phong cũng sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, lập tức đổi miệng: “Mẹ!”.
“Con rể tốt! Ngày mai, có thể tận mắt chứng kiến Kiều Như mặc váy cưới, cùng con đi vào lễ đường, cho dù có chết mẹ cũng nhắm mắt!” Triệu Như Lan cảm thán nói.
“Mẹ ơi, những ngày vui mừng, đừng nói những lời không may mắn đó!”Lâm Kiều Như nói.
“Là mẹ sai rồi... Mẹ phải sống lâu, đến lúc đó còn bế cháu ngoại cho các con”
Nghe được lời này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Như cũng hơi hồng hồng.
Chẳng bao lâu, ba người đã ăn xong. Lâm Kiều Như lôi kéo Triệu Như Lan, đi vào phòng của mình.
Vào đêm trước của cuộc hôn nhân mới, hai mẹ con có rất nhiều điều tâm sự.
Tần Vũ Phong thì trở về phòng mình, suy nghĩ nhiều lần, chuyện cũ như trình chiếu hiện lên trong đầu anh.
18 năm trước.
Anh gặp phải gia tộc đối đầu truy sát, đi tới khu ổ chuột Dương Hải, chịu ơn của Lâm Kiều Như nửa cái bánh bao, từ nay về sau lập ước định.
Ba năm trước.
Anh có công cao chấn chủ, buộc phải ẩn lui, trở về Dương Hải tìm kiếm cô bé năm đó, ai ngờ...
Nhưng may mắn thay, ông trời đã cho anh một cơ hội để tìm thấy Lâm Kiều Như..
Trong những tháng gần đây, hai người đã trải qua những khó khăn, vượt xa trí tưởng tượng của người bình thường.
Trải qua nhiều kiếp nạn, rốt cục tu thành chính quả. Tuy nhiên, trong lòng Tần Vũ Phong vẫn lo lắng.
Mấy ngày trước, đạo sĩ già kiantính thiên cơ, nói Lâm Kiều Như gần đây có tai họa đẫm máu, mạng sống không lâu.
Khi anh muốn hỏi kĩ hơn thì người đạo sĩ đã đi xa rồi.
“Này. Không có vấn đề gì! Chỉ cần mình bảo vệ Kiều Như thì trên thế giới này, sẽ không ai có thể làm tổn thương có chút nào!”
Tần Vũ Phong siết chặt nắm đấm, âm thầm thì trong lòng.
2 giờ sáng. “Rinh rinh!”
Một tiếng chuông chói tai, làm cho Tần Vũ Phong từ giấc ngủ thức dậy.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, người gọi đến chính là Tiêu Mặc Chiến. “Mặc Chiến, muộn như vậy, có chuyện gì cấp bách sao?”
Tần Vũ Phong lập tức hỏi, trong lòng sinh ra một tia dự cảm đáng ngại.
Nếu không phải là bất đắc dĩ, Tiêu Mặc Chiến nhất định sẽ không quấy rầy anh lúc hơn nửa đêm.
“Thiên Sách, chuyện lớn không tốt!”
“Vừa từ tiền tuyến biên giới phía Bắc, truyền lại tin tức Đại quân nước Đột Quyết, suốt đêm phát động xâm nhập, năm mươi nghìn binh sĩ có thể đột phá biên giới bất cứ lúc nào!”
Ầm ầm! Tin tức nặng nề này, tựa như sấm sét, nổ tung bên tai Tần Vũ Phong.
“Làm thế nào có thể như vậy? Tôi đã một lần nữa ra tay, còn được phong làm Chiến Thần Thiên Sách, cấp bậc đại điển quốc gia phát sóng trực tiếp! Vậy mà đám người Đột Quyết dám có ý đồ xâm lược Đại Ninh?”
Tần Vũ Phong vừa tức vừa giận. Nước Đột Quyết sớm không đến, muộn không đến!
Hết lần này tới lần khác chọn ngày cưới của anh mà phát động tấn công, thật sự quá đáng hận!
Tại thời điểm này, Tiêu Mặc Chiến tiếp tục: “Thiên Sách, bây giờ có tin đồn rằng anh đã chết ba năm trước đây! Mà xuất hiện lại như vậy, sẽ giống như chúng tôi tìm một người thay thế, lừa dối chúng sinh!”
Tin đồn này lan truyền đến nước Đột Quyết, cho nên bọn họ mới tiến công lớn, đây cũng là một loại thăm dò! Thiên Sách, nếu như anh không xuất hiện, Đột Quyết tuyệt đối sẽ vượt qua biên giới, đến lúc đó máu chảy thành sông!”
- ------------------
Bình luận facebook