Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-401
Chương 401
Tuy nhiên, tại thời điểm này, vết thương của cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. “Công Hoa!”
Lâm Kiều Như khóc thét lên: “Cô mau đi nhanh đi, đừng bận tâm đến tôi! Tôi không đáng để cô hy sinh, chỉ cần cố chạy thoát, vẫn có thể sẽ có một con đường sống!"
"Không!" Công Hoa lắc đầu, tuy hơi thở có chút yếu ớt nhưng đôi mắt cô ấy lại vô cùng kiên định.
“Cô là người mà Thiên Vũ muốn bảo vệ. Cho dù như thế nào, tôi sẽ bảo vệ cô một cách chu toàn, thậm chí là phải dùng sinh mệnh để bảo vệ! Đây là nhiệm vụ của tôi, cho dù có chết cũng không hối tiếc!”
Vừa nói, cô ấy vừa quay đầu lại nhìn ba người Đường Tam Hoàng, Thiết Thành Thủ và Cuồng Mạnh Chiến trước mặt.
"Hôm nay, nếu như các người muốn làm tổn hại cô chủ Lâm, thì trước tiên hãy bước qua xác của tôi trước đi đã!”
Thời khắc này, mọi người ai cũng có thể nhận ra khẩu khí của Công Hoa chẳng khác nào là tự tìm đường chết
"Không hổ danh là Thập Đại Hộ Pháp!"
"Xem ra hôm nay nếu không giết cô thì cũng sẽ không có cách nào bắt được Lâm Kiều Như rồi!"
"Cô gái nhỏ, là cô ép chúng tôi!" Đường Tam Hoàng cùng hai vị thiên vương không ngừng thi triển các tuyệt chiêu của mình.
Công Hoa vốn đã bị thương nặng, giờ lại lấy một chọi ba, nhưng mà một cây làm chẳng nên non, rất nhanh đã lâm vào thế bất lợi.
Hơn nữa, cô ấy còn phải bảo vệ sự an toàn của Lâm Kiều Như, khi cần thiết, thậm chí còn dùng thân mình để bảo vệ cô ấy.
"Bang! Bang! Bang! Bang! Bang.."
Nhất thời, Công Hoa chỉ còn có thể phòng thủ một cách bị động, tất cả các đòn đánh đều là đòn chí mạng, thương tích càng ngày càng nghiêm trọng.
Đau! Đau thấu tim gan! Công Hoa toàn thân đầy máu, nhìn từ xa, trông giống như một người máu vậy. Nếu như là đổi thành người khác, e rằng đã ngất đi từ lâu rồi.
Nhưng cô ấy vẫn bỏ qua sự đau đớn của thể xác, dựa vào ý chí cuối cùng của mình để đứng chắn trước mặt Lâm Kiều Như!
"Huhuhuu.."
Lâm Kiều Như cũng bật khóc nức nở, van xin thảm thiết: "Công Hoa... tôi cầu xin cô đó... cô đi nhanh đi, không cần bận tâm đến tôi đâu ma!"
"Bốp!".
Cú đấm dữ dội đột nhiên giáng mạnh vào lưng Công Hoa, làm xương sống của cô ấy gãy đứt đoạn.
"Răng rắc!”. Công Hoa cuối cùng cũng không thể kiên trì được nữa, cô ấy ngã xuống vũng máu, ngất lịm đi.
Cô ấy trông giống như một con đom đóm nhỏ lạc trong cơn bão lớn, một tia sáng le lói cuối cùng cũng bị dập tắt.
Đường Tam Hoàng thở hắt ra, bước nhanh tới chỗ Lâm Kiều Như, từ trên nhìn xuống cố:
"Quả đúng là một người phụ nữ đẹp tuyệt trần! Nhưng mà trên người cô rốt cuộc có sức hút như nào để có thể đồng thời mê hoặc được cả chủ tịch Tần Vũ Phong và chiến thần Thiên Vũ như vậy? Nếu lấy cô làm con bài để đàm phán, tôi không sợ Tân Vũ Phong không phục!"
Lâm Kiều Như run lên vì sợ hãi, sự kinh hãi và sự tuyệt vọng xưa nay chưa từng có. "Đừng động vào con gái tôi!".
Đột nhiên, Triệu Như Lan dùng chút sức lực cuối cùng, muốn bảo vệ con gái của mình, đây cũng là bản năng của một người làm mẹ.
"Bốp!".
Đường Tam Hoàng dùng chuôi kiếm đập mạnh vào gáy Triệu Như Lan, cả người bà ngã xuống đất rồi ngất lịm đi.
"Những kẻ cản đường, rốt cuộc cũng giải quyết xong hết rồi!" Đường Tam Hoàng nhìn chằm chằm Lâm Kiều Như và chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên, ngay một giây sau đó, hắn ta liền phát hiện ra rằng chân phải của mình dường như bị ngăn bởi một vật gì đó.
"Đã xảy ra chuyện gì?".
Hắn ta vừa nhìn xuống thì thấy hóa ra là Công Hoa, cô ấy đã từ trong vũng máu bò qua ôm chặt lấy chân của hắn ta, trên mặt đất còn lưu lại một đường máu dài.
"Quý cô này, thật đúng là khó đánh chết à nha, cô là kẹo kéo sao?"
Đường Tam Hoàng tức giận, giơ chân trái lên đá vào người Công Hoa một cách dữ dội, như thể cô ấy là bao cát dùng để xả cơn bực tức vậy.
Cơ thể đau nhức! Xương gãy vỡ vụn! Cơ thể cô ấy không chỗ nào là không bị thương!
Tuy nhiên, tay của Công Hoa vẫn luôn ôm chặt lấy chân phải của Đường Tam Hoàng, nghiến răng nói:
"Tôi đã nói rồi... nếu như anh muốn làm tổn hại đến cô... thì trước tiên... phải bước qua xác tôi cái đã!"
- ------------------
Tuy nhiên, tại thời điểm này, vết thương của cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng. “Công Hoa!”
Lâm Kiều Như khóc thét lên: “Cô mau đi nhanh đi, đừng bận tâm đến tôi! Tôi không đáng để cô hy sinh, chỉ cần cố chạy thoát, vẫn có thể sẽ có một con đường sống!"
"Không!" Công Hoa lắc đầu, tuy hơi thở có chút yếu ớt nhưng đôi mắt cô ấy lại vô cùng kiên định.
“Cô là người mà Thiên Vũ muốn bảo vệ. Cho dù như thế nào, tôi sẽ bảo vệ cô một cách chu toàn, thậm chí là phải dùng sinh mệnh để bảo vệ! Đây là nhiệm vụ của tôi, cho dù có chết cũng không hối tiếc!”
Vừa nói, cô ấy vừa quay đầu lại nhìn ba người Đường Tam Hoàng, Thiết Thành Thủ và Cuồng Mạnh Chiến trước mặt.
"Hôm nay, nếu như các người muốn làm tổn hại cô chủ Lâm, thì trước tiên hãy bước qua xác của tôi trước đi đã!”
Thời khắc này, mọi người ai cũng có thể nhận ra khẩu khí của Công Hoa chẳng khác nào là tự tìm đường chết
"Không hổ danh là Thập Đại Hộ Pháp!"
"Xem ra hôm nay nếu không giết cô thì cũng sẽ không có cách nào bắt được Lâm Kiều Như rồi!"
"Cô gái nhỏ, là cô ép chúng tôi!" Đường Tam Hoàng cùng hai vị thiên vương không ngừng thi triển các tuyệt chiêu của mình.
Công Hoa vốn đã bị thương nặng, giờ lại lấy một chọi ba, nhưng mà một cây làm chẳng nên non, rất nhanh đã lâm vào thế bất lợi.
Hơn nữa, cô ấy còn phải bảo vệ sự an toàn của Lâm Kiều Như, khi cần thiết, thậm chí còn dùng thân mình để bảo vệ cô ấy.
"Bang! Bang! Bang! Bang! Bang.."
Nhất thời, Công Hoa chỉ còn có thể phòng thủ một cách bị động, tất cả các đòn đánh đều là đòn chí mạng, thương tích càng ngày càng nghiêm trọng.
Đau! Đau thấu tim gan! Công Hoa toàn thân đầy máu, nhìn từ xa, trông giống như một người máu vậy. Nếu như là đổi thành người khác, e rằng đã ngất đi từ lâu rồi.
Nhưng cô ấy vẫn bỏ qua sự đau đớn của thể xác, dựa vào ý chí cuối cùng của mình để đứng chắn trước mặt Lâm Kiều Như!
"Huhuhuu.."
Lâm Kiều Như cũng bật khóc nức nở, van xin thảm thiết: "Công Hoa... tôi cầu xin cô đó... cô đi nhanh đi, không cần bận tâm đến tôi đâu ma!"
"Bốp!".
Cú đấm dữ dội đột nhiên giáng mạnh vào lưng Công Hoa, làm xương sống của cô ấy gãy đứt đoạn.
"Răng rắc!”. Công Hoa cuối cùng cũng không thể kiên trì được nữa, cô ấy ngã xuống vũng máu, ngất lịm đi.
Cô ấy trông giống như một con đom đóm nhỏ lạc trong cơn bão lớn, một tia sáng le lói cuối cùng cũng bị dập tắt.
Đường Tam Hoàng thở hắt ra, bước nhanh tới chỗ Lâm Kiều Như, từ trên nhìn xuống cố:
"Quả đúng là một người phụ nữ đẹp tuyệt trần! Nhưng mà trên người cô rốt cuộc có sức hút như nào để có thể đồng thời mê hoặc được cả chủ tịch Tần Vũ Phong và chiến thần Thiên Vũ như vậy? Nếu lấy cô làm con bài để đàm phán, tôi không sợ Tân Vũ Phong không phục!"
Lâm Kiều Như run lên vì sợ hãi, sự kinh hãi và sự tuyệt vọng xưa nay chưa từng có. "Đừng động vào con gái tôi!".
Đột nhiên, Triệu Như Lan dùng chút sức lực cuối cùng, muốn bảo vệ con gái của mình, đây cũng là bản năng của một người làm mẹ.
"Bốp!".
Đường Tam Hoàng dùng chuôi kiếm đập mạnh vào gáy Triệu Như Lan, cả người bà ngã xuống đất rồi ngất lịm đi.
"Những kẻ cản đường, rốt cuộc cũng giải quyết xong hết rồi!" Đường Tam Hoàng nhìn chằm chằm Lâm Kiều Như và chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên, ngay một giây sau đó, hắn ta liền phát hiện ra rằng chân phải của mình dường như bị ngăn bởi một vật gì đó.
"Đã xảy ra chuyện gì?".
Hắn ta vừa nhìn xuống thì thấy hóa ra là Công Hoa, cô ấy đã từ trong vũng máu bò qua ôm chặt lấy chân của hắn ta, trên mặt đất còn lưu lại một đường máu dài.
"Quý cô này, thật đúng là khó đánh chết à nha, cô là kẹo kéo sao?"
Đường Tam Hoàng tức giận, giơ chân trái lên đá vào người Công Hoa một cách dữ dội, như thể cô ấy là bao cát dùng để xả cơn bực tức vậy.
Cơ thể đau nhức! Xương gãy vỡ vụn! Cơ thể cô ấy không chỗ nào là không bị thương!
Tuy nhiên, tay của Công Hoa vẫn luôn ôm chặt lấy chân phải của Đường Tam Hoàng, nghiến răng nói:
"Tôi đã nói rồi... nếu như anh muốn làm tổn hại đến cô... thì trước tiên... phải bước qua xác tôi cái đã!"
- ------------------
Bình luận facebook