Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-417
Chương 417: Nỗi đau mất con
Đường Từ Hải trầm mặc, đi tới trước cỗ quan tài thứ hai, lần nữa mở nắp quan tài.
"Ầm!"
Một mùi máu tươi nồng đậm đập vào mặt. "We oe oe." Không ít người che mũi lại, như muốn nôn. Bên trong cỗ quan tài này, cô thi thể còn không bằng một bãi thịt nát.
Nhưng mà qua quần áo tàn tạ vẫn có thể nhìn ra... Đây chính là tây thiên vương Thiết Thành Thủ!
Lúc trước ở giáo đường Đông Dương, trong cơn giận dữ Tần Vũ Phong, trong tay cầm đao Bắc Thần, thi triển đạo pháp Loạn Phi Phong, phanh thấy xé xác Thiết Thành Thủ.
"Hu..." Nhìn thấy bãi thịt nát kia, không ít người ở đây hit một hơi lạnh, tê cả da đầu, bộ dạng sợ hãi. Nhìn tình trạng cỗ thi thể, có thể tưởng tượng ra trận quyết đấu vô cùng thê thảm kia!
Trong liên đoàn Tây Hải, tổng cộng cũng chỉ có bốn vị thiên vương, cũng coi như là có sức chiến đấu mạnh nhất.
Bây giờ liên tiếp mất đi hai vị, gây ra đả kích rất mạnh. "Haizz.."
Đường Từ Hải thở dài một hơi, ép bản thân phải trấn tĩnh lại, đi đến trước cỗ quan tài cuối cùng.
Ông ấy vươn tay ra, có chút run rẩy. "Bang!" Cuối cùng nắp quan tài cũng được mở ra. Là một cỗ thi thể không đầu! Đường Từ Hải lập tức xốc áo thi thể lên, thấy ở nơi ngực trái có một vết bớt màu tím. "A a a... Tam Hoàng!!!" Đường Từ Hải giống như con sư tử giận dữ, gào thét khàn cả giọng. Kinh thiên động địa!
Ở trong đại điện, không ít người thực lực yếu kém, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, màng nhĩ như sắp rách ra.
Nỗi đau mất con!
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Đường Từ Hải đau buồn phẫn nộ muốn chết, giống như phát điện.
Ông ấy làm sao cũng không tưởng tượng ra được có hai vị thiên vương bảo hộ, mà con trai mình vẫn chết, lại còn chết thê thảm như vậy, ngay cả đầu cũng bị chém mất!
"Xoẹt xoẹt!"
Đột nhiên, ánh mắt của Đường Từ Hải sắc lạnh như dao, liếc nhìn tất cả mọi người, nghiến răng nghiến lợi.
"Trên cuộc đời này điều đau đớn nhất không gì bằng người đầu bạc tiễn người đầu xanh!"
"Tam Hoàng là cốt nhục của tôi, là sự tự hào của tôi, cũng là người nối nghiệp của Tứ Hải Triều trong tương lai!"
"Nhưng bây giờ lại bị người ta giết chết, thi thể tách rời không nguyên vẹn, mối thù này nhất định phải trả, không đội trời chung!"
"Bất luận bằng cách nào, bất luận kẻ địch là ai, ông đây phải báo thù cho Tam Hoàng, phải để cho đối phương chôn cùng Tam Hoàng!!!"
Nói xong lời này, bên trong cơ thể của Đường Từ Hải bộc phát ra một cỗ sát khí, lan ra tràn ngập bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao phủ cả đại điện.
Sự căm phẫn khiến cả thiên hạ phải run sợ!
Thân là Long Vương, nằm trong tay tổ chức ngẫm lớn mạnh nhất tại Ninh, lệnh giết người của Đường Từ Hải nhất định gây nên một trận sóng gió trên giang hồ.
"Long Vương bớt giận!" "Thuộc hạ chắc chắn xông pha khói lửa, không hề sợ hãi!"
"Trong vòng bảy ngày, nhất định tìm ra hung thủ, băm thành trăm mảnh, tế lên vong hồn của thiếu chủ và hai vị thiên vương!"
Cùng lúc đó, bên ngoài hàng Hóa Long.
Một dáng người mạnh mẽ rắn rỏi, từ mây trên không trùng hạ xuống, giống như thần tiên giáng trần.
"Đùng!"
Hai chân của anh đạp xuống đất, chu vi mặt đất khoảng trăm mét đều xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện, khí thể dọa người.
"Anh... Anh là thần thánh phương nào?" "Đây là trụ sở đầu não liên đoàn Tây Hải, không có phận sự, thì không được đi vào!" Trước cổng có rất nhiều hộ vệ, tất cả đều căng thẳng như gặp kẻ địch mạnh. Tần Vũ Phong hơi ngửa đầu, ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng như bảng. Tay phải của anh cầm thanh đao Bắc Thần, cơ thể bỗng nhiên bộc phát ra cuồng nộ. "Tôi tới để giết người!"
- ------------------
Đường Từ Hải trầm mặc, đi tới trước cỗ quan tài thứ hai, lần nữa mở nắp quan tài.
"Ầm!"
Một mùi máu tươi nồng đậm đập vào mặt. "We oe oe." Không ít người che mũi lại, như muốn nôn. Bên trong cỗ quan tài này, cô thi thể còn không bằng một bãi thịt nát.
Nhưng mà qua quần áo tàn tạ vẫn có thể nhìn ra... Đây chính là tây thiên vương Thiết Thành Thủ!
Lúc trước ở giáo đường Đông Dương, trong cơn giận dữ Tần Vũ Phong, trong tay cầm đao Bắc Thần, thi triển đạo pháp Loạn Phi Phong, phanh thấy xé xác Thiết Thành Thủ.
"Hu..." Nhìn thấy bãi thịt nát kia, không ít người ở đây hit một hơi lạnh, tê cả da đầu, bộ dạng sợ hãi. Nhìn tình trạng cỗ thi thể, có thể tưởng tượng ra trận quyết đấu vô cùng thê thảm kia!
Trong liên đoàn Tây Hải, tổng cộng cũng chỉ có bốn vị thiên vương, cũng coi như là có sức chiến đấu mạnh nhất.
Bây giờ liên tiếp mất đi hai vị, gây ra đả kích rất mạnh. "Haizz.."
Đường Từ Hải thở dài một hơi, ép bản thân phải trấn tĩnh lại, đi đến trước cỗ quan tài cuối cùng.
Ông ấy vươn tay ra, có chút run rẩy. "Bang!" Cuối cùng nắp quan tài cũng được mở ra. Là một cỗ thi thể không đầu! Đường Từ Hải lập tức xốc áo thi thể lên, thấy ở nơi ngực trái có một vết bớt màu tím. "A a a... Tam Hoàng!!!" Đường Từ Hải giống như con sư tử giận dữ, gào thét khàn cả giọng. Kinh thiên động địa!
Ở trong đại điện, không ít người thực lực yếu kém, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, màng nhĩ như sắp rách ra.
Nỗi đau mất con!
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Đường Từ Hải đau buồn phẫn nộ muốn chết, giống như phát điện.
Ông ấy làm sao cũng không tưởng tượng ra được có hai vị thiên vương bảo hộ, mà con trai mình vẫn chết, lại còn chết thê thảm như vậy, ngay cả đầu cũng bị chém mất!
"Xoẹt xoẹt!"
Đột nhiên, ánh mắt của Đường Từ Hải sắc lạnh như dao, liếc nhìn tất cả mọi người, nghiến răng nghiến lợi.
"Trên cuộc đời này điều đau đớn nhất không gì bằng người đầu bạc tiễn người đầu xanh!"
"Tam Hoàng là cốt nhục của tôi, là sự tự hào của tôi, cũng là người nối nghiệp của Tứ Hải Triều trong tương lai!"
"Nhưng bây giờ lại bị người ta giết chết, thi thể tách rời không nguyên vẹn, mối thù này nhất định phải trả, không đội trời chung!"
"Bất luận bằng cách nào, bất luận kẻ địch là ai, ông đây phải báo thù cho Tam Hoàng, phải để cho đối phương chôn cùng Tam Hoàng!!!"
Nói xong lời này, bên trong cơ thể của Đường Từ Hải bộc phát ra một cỗ sát khí, lan ra tràn ngập bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao phủ cả đại điện.
Sự căm phẫn khiến cả thiên hạ phải run sợ!
Thân là Long Vương, nằm trong tay tổ chức ngẫm lớn mạnh nhất tại Ninh, lệnh giết người của Đường Từ Hải nhất định gây nên một trận sóng gió trên giang hồ.
"Long Vương bớt giận!" "Thuộc hạ chắc chắn xông pha khói lửa, không hề sợ hãi!"
"Trong vòng bảy ngày, nhất định tìm ra hung thủ, băm thành trăm mảnh, tế lên vong hồn của thiếu chủ và hai vị thiên vương!"
Cùng lúc đó, bên ngoài hàng Hóa Long.
Một dáng người mạnh mẽ rắn rỏi, từ mây trên không trùng hạ xuống, giống như thần tiên giáng trần.
"Đùng!"
Hai chân của anh đạp xuống đất, chu vi mặt đất khoảng trăm mét đều xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện, khí thể dọa người.
"Anh... Anh là thần thánh phương nào?" "Đây là trụ sở đầu não liên đoàn Tây Hải, không có phận sự, thì không được đi vào!" Trước cổng có rất nhiều hộ vệ, tất cả đều căng thẳng như gặp kẻ địch mạnh. Tần Vũ Phong hơi ngửa đầu, ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng như bảng. Tay phải của anh cầm thanh đao Bắc Thần, cơ thể bỗng nhiên bộc phát ra cuồng nộ. "Tôi tới để giết người!"
- ------------------
Bình luận facebook