Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-424
Chương 424: Còn ai nữa
"Rầm rầm!".
Ngọn lửa bùng lên từ cơ thể nam thiên vương giống như được thực thể hóa thành rồng, giường nanh múa vuốt.
Nó ngông cuồng mang theo năng lượng hủy diệt, đột ngột lao về phía Tần Vũ Phong như muốn nuốt chửng anh!
Cho dù khoảng cách khá xa nhưng vô vàn người chứng kiến trên khán đài đều có thể cảm nhận được, sức mạnh đáng sợ phát ra kia thậm chí có thể thiêu đốt cả linh hồn.
"Thật kinh khủng!"
"Từ bao giờ mà nam thiền vương đã có thể rèn luyện được bản lĩnh cao cường như vậy?"
"Chỉ riêng một chiêu này thôi đã chẳng thua kém gì cao thủ long bảng rồi!".
"Hừ! Tên nhóc kiêu ngạo kia, lần này coi như xong đời rồi, có khi còn bị đốt thành tro bụi!"
Trong mắt mọi người đều sáng lên vẻ hứng khởi, có vẻ như vô cùng tin tưởng vào năng lực này.
Trên sàn đấu.
Đối mặt với rồng lửa hung hãn trước mắt, Tần Vũ Phong không hề có ý định né tránh, sắc mặt bình ổn mà đứng tại chỗ.
"Ầm!"
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cơ thể của anh dường như bị nuốt chửng ngay lập tức.
Ngọn lửa ngay sau đó lại hướng lên trên như thể muốn nhuộm đỏ cả một góc trời.
Hơn phân nửa võ đài đều bị nung chảy, kim loại cũng bị hóa lỏng trước nhiệt độ khắc nghiệt này.
"Tuyệt quá!" "Tên nhóc kia trúng một chiêu này, nhất định là đi đời nhà ma rồi!" "Căn bản là nó quá mạnh mà, ai có thể chịu được cơ chứ!" "Nam thiên vương muôn năm! Nam thiên vương bất khả chiến bại!"
Hàng chục nghìn người của Liên đoàn Tây Hải không ngừng nhảy nhót hoan hô vui mừng khôn xiết.
"Ha."
Đường Từ Hải thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng ông ấy lâu nay cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Mà trên khuôn mặt của nam thiên vương Xích Diệm cũng dâng lên vẻ tươi cười đắc ý.
Vào thời khắc mấu chốt, anh ta đã lật ngược tình thế, chiến thắng kẻ địch mạnh và trở thành người hùng của Liên đoàn Tây Hải.
Kể từ bây giờ, địa vị của anh ta sẽ tăng lên không ngừng, thậm chí có thể sánh ngang cùng Đường Từ Hải.
Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, ngay sau đó, từ trong ngọn lửa, một giọng nam lạnh lùng vang lên:
"Mấy người ăn mừng cái gì vậy? Tôi vẫn còn sống sờ sờ đây mà!"
Nghe giọng điệu quen thuộc vang lên, nụ cười trên mặt Xích Diệm lập cứng ngắc, thay vào đó là vẻ kinh hoàng trước nay chưa từng thấy.
Anh ta bỗng quay đầu lại, đồng tử đột ngột co rút, lộ ra vẻ quỷ dị. "Hừ!" Chỉ thấy trong ngọn lửa tỏa ra vô vàn ánh sáng.
Tần Vũ Phong xuất hiện trong tầm mắt mọi người, quanh thân được bao bọc bởi một lớp hộ thể màu vàng kim, đem ngọn lửa ngăn ở ngoài.
Anh ở trong đó, đến một cọng tóc cũng không bị tổn hại, nhìn như một chiến thần vô cùng uy nghiêm.
"Không! Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể?!" Xích Diệm điên cuồng gầm lên, không thể tin vào mắt mình.
Anh ta biết rất rõ chiêu "Liệt diễm phần thiên" có sức mạnh kinh người đến mức nào, kể cả kim cương hộ thể cũng không thể ngăn nổi.
Vậy mà chuyện không thể ấy lại phát sinh ngay lúc này, khiến anh ta không thể nào tin nổi.
"Giờ đến lượt tôi ra tay nhỉ!"
Thân hình Tần Vũ Phong chợt lóe lên, tốc độ như ma quỷ mà xuất hiện trước mắt Xích Diệm, năm ngón tay bóp lấy yết hầu của anh ta.
"A a a..."
Xích Diệm vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng chống cự nhưng dường như cũng chỉ là vô ích.
"Rắc rắc!".
Tay phải Tần Vũ Phong chợt dùng lực, trực tiếp bẻ gãy cổ anh ta rồi tùy ý ném thi thể sang một bên.
Sau đó, anh xoay người nhìn lên khán đài, thản nhiên hỏi: "Còn ai nữa?" Ba chữ đơn giản nhưng lại ẩn chứa sát khí ngút trời.
- ------------------
"Rầm rầm!".
Ngọn lửa bùng lên từ cơ thể nam thiên vương giống như được thực thể hóa thành rồng, giường nanh múa vuốt.
Nó ngông cuồng mang theo năng lượng hủy diệt, đột ngột lao về phía Tần Vũ Phong như muốn nuốt chửng anh!
Cho dù khoảng cách khá xa nhưng vô vàn người chứng kiến trên khán đài đều có thể cảm nhận được, sức mạnh đáng sợ phát ra kia thậm chí có thể thiêu đốt cả linh hồn.
"Thật kinh khủng!"
"Từ bao giờ mà nam thiền vương đã có thể rèn luyện được bản lĩnh cao cường như vậy?"
"Chỉ riêng một chiêu này thôi đã chẳng thua kém gì cao thủ long bảng rồi!".
"Hừ! Tên nhóc kiêu ngạo kia, lần này coi như xong đời rồi, có khi còn bị đốt thành tro bụi!"
Trong mắt mọi người đều sáng lên vẻ hứng khởi, có vẻ như vô cùng tin tưởng vào năng lực này.
Trên sàn đấu.
Đối mặt với rồng lửa hung hãn trước mắt, Tần Vũ Phong không hề có ý định né tránh, sắc mặt bình ổn mà đứng tại chỗ.
"Ầm!"
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cơ thể của anh dường như bị nuốt chửng ngay lập tức.
Ngọn lửa ngay sau đó lại hướng lên trên như thể muốn nhuộm đỏ cả một góc trời.
Hơn phân nửa võ đài đều bị nung chảy, kim loại cũng bị hóa lỏng trước nhiệt độ khắc nghiệt này.
"Tuyệt quá!" "Tên nhóc kia trúng một chiêu này, nhất định là đi đời nhà ma rồi!" "Căn bản là nó quá mạnh mà, ai có thể chịu được cơ chứ!" "Nam thiên vương muôn năm! Nam thiên vương bất khả chiến bại!"
Hàng chục nghìn người của Liên đoàn Tây Hải không ngừng nhảy nhót hoan hô vui mừng khôn xiết.
"Ha."
Đường Từ Hải thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng ông ấy lâu nay cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Mà trên khuôn mặt của nam thiên vương Xích Diệm cũng dâng lên vẻ tươi cười đắc ý.
Vào thời khắc mấu chốt, anh ta đã lật ngược tình thế, chiến thắng kẻ địch mạnh và trở thành người hùng của Liên đoàn Tây Hải.
Kể từ bây giờ, địa vị của anh ta sẽ tăng lên không ngừng, thậm chí có thể sánh ngang cùng Đường Từ Hải.
Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, ngay sau đó, từ trong ngọn lửa, một giọng nam lạnh lùng vang lên:
"Mấy người ăn mừng cái gì vậy? Tôi vẫn còn sống sờ sờ đây mà!"
Nghe giọng điệu quen thuộc vang lên, nụ cười trên mặt Xích Diệm lập cứng ngắc, thay vào đó là vẻ kinh hoàng trước nay chưa từng thấy.
Anh ta bỗng quay đầu lại, đồng tử đột ngột co rút, lộ ra vẻ quỷ dị. "Hừ!" Chỉ thấy trong ngọn lửa tỏa ra vô vàn ánh sáng.
Tần Vũ Phong xuất hiện trong tầm mắt mọi người, quanh thân được bao bọc bởi một lớp hộ thể màu vàng kim, đem ngọn lửa ngăn ở ngoài.
Anh ở trong đó, đến một cọng tóc cũng không bị tổn hại, nhìn như một chiến thần vô cùng uy nghiêm.
"Không! Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể?!" Xích Diệm điên cuồng gầm lên, không thể tin vào mắt mình.
Anh ta biết rất rõ chiêu "Liệt diễm phần thiên" có sức mạnh kinh người đến mức nào, kể cả kim cương hộ thể cũng không thể ngăn nổi.
Vậy mà chuyện không thể ấy lại phát sinh ngay lúc này, khiến anh ta không thể nào tin nổi.
"Giờ đến lượt tôi ra tay nhỉ!"
Thân hình Tần Vũ Phong chợt lóe lên, tốc độ như ma quỷ mà xuất hiện trước mắt Xích Diệm, năm ngón tay bóp lấy yết hầu của anh ta.
"A a a..."
Xích Diệm vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng chống cự nhưng dường như cũng chỉ là vô ích.
"Rắc rắc!".
Tay phải Tần Vũ Phong chợt dùng lực, trực tiếp bẻ gãy cổ anh ta rồi tùy ý ném thi thể sang một bên.
Sau đó, anh xoay người nhìn lên khán đài, thản nhiên hỏi: "Còn ai nữa?" Ba chữ đơn giản nhưng lại ẩn chứa sát khí ngút trời.
- ------------------
Bình luận facebook