Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-440
Chương 440: Quỳ xuống gọi tôi bằng “ông”
Những con người vô liêm sỉ ấy bắt đầu chỉ trích phê bình, hắng giọng mắng chửi, dường như muốn dìm chết Tân Vũ Phong trong đống nước bọt của mình.
“Có chỗ dựa? Vậy mấy người nói ra để tôi nghe xem là ai” Tần Vũ Phong nhàn nhạt mở miệng, nụ cười lạnh lẽo ẩn hiện trên môi anh.
"Thằng nhãi này, nếu như mày đã không sợ chết thì để tao nói cho mày biết, anh họ của tạo chính là cậu chủ nhà họ Hoàng!”
“Chú họ tạo chính là Chủ tịch tập đoàn Phương Đạt, có vô số tài sản và quyền lực!”
“Anh họ tạo phục vụ chiến đấu đã trở thành Thủ lĩnh cấp bảy! Anh ấy nói một câu thì mày chạy không kịp đầu”
Đám người vô lại đó liên tục kể chỗ dựa của mình bằng dáng vẻ vô cùng phô trương. Bọn họ nghĩ uy hiếp như vậy là có thể dồn ép được người đàn ông này, dọa cho anh mềm nhũn chân. Nhưng Tần Vũ Phong lại lắc đầu, trên môi nở nụ cười lạnh lùng:
“Ai da. Bọn vô dụng này ở đầu ra thế, tôi chưa nghe qua bao giờ.”
Người mà bọn họ coi là chỗ dựa cũng chỉ là mấy con tép riu ở thành phố Để Độ rộng lớn này, cùng lắm thì cũng chỉ dọa được người bình thường chứ chẳng là gì đối với Tân Vũ Phong cả.
Nhưng mấy kẻ vô lại này lại cho rằng một kẻ vô danh tiểu tốt như Tần Vũ Phong sao lại dám lên mặt kiêu ngạo như thế chứ. Gan anh to bằng trời rồi,
“Cộp, cộp, cộp” Đột nhiên có một người phụ nữ duyên dáng bước ra từ trong đám người.
Cô ta có làn da trắng nõn nà, vóc dáng hoàn hảo mê người. Trên người cô ta là bộ đầm dạ hội cổ khoét chữ V, toàn thân toát ra vẻ khí chất làm cho người ta ngất ngây..
Người phụ nữ đó không ai khác chính là Phan Linh Kiều. Trước đây cô ta là hàng xóm của bác Chu, nhờ vào vẻ ngoài ưa nhìn và sự quyến rũ của mình mà đã qua lại với biết bao người tình giàu có.
Năm đó, cô ta vẫn còn là học sinh, nói dối muốn đi du học để vay bác Chu một trăm năm mươi triệu tiền học. Nhưng cô ta lại dùng số tiền ấy để đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Phan Linh Kiều bước đến bên cạnh Tân Vũ Phong, hai tay khoanh trước ngực, cất lên giọng nói lạnh lùng như một con thiên nga kiêu ngạo: “Cách đây không lâu, Phan Linh Kiều tôi đã trở thành người phụ nữ của tiểu hầu gia Tổng Thạch Thư. Cậu dám động tới tôi chính là đang gây chiến với tiểu hầu gia đấy”.
Những lời cô ta vừa nói không hề giấu diếm ý muốn uy hiếp.
Còn những kẻ vô lại đang ở trong phòng khi nghe những lời này thì đều đồng loạt tỏ ra vô cùng kích động.
Tổng Thạch Thư chính là cậu công tử bột ăn chơi có tiếng ở Để Đô này. Bố của anh ta chính là Trung Dũng Hầu, phụ trách an ninh ở phía Đông, trong tay nắm giữ quyền lực vô cùng quan trọng.
Tống Thạch Thư dựa vào gia thế này mà sống cuộc sống vương giả xa hoa, an nhàn phóng túng, thường tổ chức những bữa tiệc hoành tráng cùng với mấy chục cô gái xinh đẹp.
Không ai có thể ngờ rằng Phan Linh Kiều lại có thể cặp kè với Tống Thạch Thư, bay lên cành cao trở thành phượng hoàng.
“Tần. Tần Vũ Phong, hay là thời đi, tiểu hầu gia không dễ động vào đâu!” Bác Chu nói bằng giọng run rẩy sợ hãi, trên mặt hiện rõ vẻ lo âu.
Bác Chụ nghĩ rằng, nếu như vẫn là năm đó, Tần Vũ Phong là cháu ngoại của Thượng Quan Thanh thì sao phải sợ tình nhân của tiểu hầu gia cơ chứ?
Nhưng mà bây giờ, Tần Vũ Phong chỉ là chiến sĩ ở biên giới phía Bắc, muốn đầu lại với tiểu hầu gia quả thực là quá khó rồi!
Mặc dù bố ruột của Tân Vũ Phong chính là ông chủ của Tân phiệt, địa vị vô cùng tôn quý. Nhưng hai bố con họ lại không có một chút tình cảm nào, còn giống như kẻ thù không đội trời chung, căn bản không thể dựa vào thể lực của Tân phiệt!
Ai ngờ rằng ngay sau đó, Tân Vũ Phong lại ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, để lộ khí thể ngạo nghễ rồi nói bằng giọng kiên cường: “Tiều hầu gia là cái thằng vô dụng nào vậy? Đừng có nói là cậu ta, ngay cả bố của cậu ta là Trung Dũng Hầu nhìn thấy Tân Vũ Phong này cũng phải quỳ gối hành lễ, gọi một tiếng “ông” đấy!”
Anh vừa nói dứt lời thì tất cả những người có mặt tại đó đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cả căn phòng như sục sôi hẳn lên.
Họ đều lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng đến tột cùng, cứng đơ người, dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Điên rồi. Điện thật rồi!
Bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào ngạo mạn như thế này.
"Thằng nhãi con, ngay cả Trung Dũng Hầu mà cũng không coi ra gì, mày muốn tìm đến cái chết rồi à! "Bắt hầu gia quỳ xuống gọi là ông, đây có lẽ là chuyện đáng buồn cười nhất năm nay tôi nghe được!”
- ------------------
Những con người vô liêm sỉ ấy bắt đầu chỉ trích phê bình, hắng giọng mắng chửi, dường như muốn dìm chết Tân Vũ Phong trong đống nước bọt của mình.
“Có chỗ dựa? Vậy mấy người nói ra để tôi nghe xem là ai” Tần Vũ Phong nhàn nhạt mở miệng, nụ cười lạnh lẽo ẩn hiện trên môi anh.
"Thằng nhãi này, nếu như mày đã không sợ chết thì để tao nói cho mày biết, anh họ của tạo chính là cậu chủ nhà họ Hoàng!”
“Chú họ tạo chính là Chủ tịch tập đoàn Phương Đạt, có vô số tài sản và quyền lực!”
“Anh họ tạo phục vụ chiến đấu đã trở thành Thủ lĩnh cấp bảy! Anh ấy nói một câu thì mày chạy không kịp đầu”
Đám người vô lại đó liên tục kể chỗ dựa của mình bằng dáng vẻ vô cùng phô trương. Bọn họ nghĩ uy hiếp như vậy là có thể dồn ép được người đàn ông này, dọa cho anh mềm nhũn chân. Nhưng Tần Vũ Phong lại lắc đầu, trên môi nở nụ cười lạnh lùng:
“Ai da. Bọn vô dụng này ở đầu ra thế, tôi chưa nghe qua bao giờ.”
Người mà bọn họ coi là chỗ dựa cũng chỉ là mấy con tép riu ở thành phố Để Độ rộng lớn này, cùng lắm thì cũng chỉ dọa được người bình thường chứ chẳng là gì đối với Tân Vũ Phong cả.
Nhưng mấy kẻ vô lại này lại cho rằng một kẻ vô danh tiểu tốt như Tần Vũ Phong sao lại dám lên mặt kiêu ngạo như thế chứ. Gan anh to bằng trời rồi,
“Cộp, cộp, cộp” Đột nhiên có một người phụ nữ duyên dáng bước ra từ trong đám người.
Cô ta có làn da trắng nõn nà, vóc dáng hoàn hảo mê người. Trên người cô ta là bộ đầm dạ hội cổ khoét chữ V, toàn thân toát ra vẻ khí chất làm cho người ta ngất ngây..
Người phụ nữ đó không ai khác chính là Phan Linh Kiều. Trước đây cô ta là hàng xóm của bác Chu, nhờ vào vẻ ngoài ưa nhìn và sự quyến rũ của mình mà đã qua lại với biết bao người tình giàu có.
Năm đó, cô ta vẫn còn là học sinh, nói dối muốn đi du học để vay bác Chu một trăm năm mươi triệu tiền học. Nhưng cô ta lại dùng số tiền ấy để đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Phan Linh Kiều bước đến bên cạnh Tân Vũ Phong, hai tay khoanh trước ngực, cất lên giọng nói lạnh lùng như một con thiên nga kiêu ngạo: “Cách đây không lâu, Phan Linh Kiều tôi đã trở thành người phụ nữ của tiểu hầu gia Tổng Thạch Thư. Cậu dám động tới tôi chính là đang gây chiến với tiểu hầu gia đấy”.
Những lời cô ta vừa nói không hề giấu diếm ý muốn uy hiếp.
Còn những kẻ vô lại đang ở trong phòng khi nghe những lời này thì đều đồng loạt tỏ ra vô cùng kích động.
Tổng Thạch Thư chính là cậu công tử bột ăn chơi có tiếng ở Để Đô này. Bố của anh ta chính là Trung Dũng Hầu, phụ trách an ninh ở phía Đông, trong tay nắm giữ quyền lực vô cùng quan trọng.
Tống Thạch Thư dựa vào gia thế này mà sống cuộc sống vương giả xa hoa, an nhàn phóng túng, thường tổ chức những bữa tiệc hoành tráng cùng với mấy chục cô gái xinh đẹp.
Không ai có thể ngờ rằng Phan Linh Kiều lại có thể cặp kè với Tống Thạch Thư, bay lên cành cao trở thành phượng hoàng.
“Tần. Tần Vũ Phong, hay là thời đi, tiểu hầu gia không dễ động vào đâu!” Bác Chu nói bằng giọng run rẩy sợ hãi, trên mặt hiện rõ vẻ lo âu.
Bác Chụ nghĩ rằng, nếu như vẫn là năm đó, Tần Vũ Phong là cháu ngoại của Thượng Quan Thanh thì sao phải sợ tình nhân của tiểu hầu gia cơ chứ?
Nhưng mà bây giờ, Tần Vũ Phong chỉ là chiến sĩ ở biên giới phía Bắc, muốn đầu lại với tiểu hầu gia quả thực là quá khó rồi!
Mặc dù bố ruột của Tân Vũ Phong chính là ông chủ của Tân phiệt, địa vị vô cùng tôn quý. Nhưng hai bố con họ lại không có một chút tình cảm nào, còn giống như kẻ thù không đội trời chung, căn bản không thể dựa vào thể lực của Tân phiệt!
Ai ngờ rằng ngay sau đó, Tân Vũ Phong lại ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, để lộ khí thể ngạo nghễ rồi nói bằng giọng kiên cường: “Tiều hầu gia là cái thằng vô dụng nào vậy? Đừng có nói là cậu ta, ngay cả bố của cậu ta là Trung Dũng Hầu nhìn thấy Tân Vũ Phong này cũng phải quỳ gối hành lễ, gọi một tiếng “ông” đấy!”
Anh vừa nói dứt lời thì tất cả những người có mặt tại đó đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cả căn phòng như sục sôi hẳn lên.
Họ đều lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng đến tột cùng, cứng đơ người, dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Điên rồi. Điện thật rồi!
Bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào ngạo mạn như thế này.
"Thằng nhãi con, ngay cả Trung Dũng Hầu mà cũng không coi ra gì, mày muốn tìm đến cái chết rồi à! "Bắt hầu gia quỳ xuống gọi là ông, đây có lẽ là chuyện đáng buồn cười nhất năm nay tôi nghe được!”
- ------------------
Bình luận facebook