Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-587
Chương 587: Cầu xin
Trong lòng của Thẩm Chiêu vốn rất sợ hãi Hoạt Diêm Vương, nhất là khi anh ta nhìn thấy Lý Tống La đã không quan tâm đến mặt mũi của mình mà cầu xin Hoạt Diêm Vương như vậy, anh ta cũng đã định rời đi, vì vậy anh ta chuẩn bị mở miệng để nói lời tạm biệt.
Sắc mặt của Hàn Cam Vọng và Hàn Sướng Âm lập tức trở nên vô cùng khó coi, từ sự thương tâm dành cho cái chết của người đầy tớ trung thành của nhà họ Hàn, biến thành sự oán giận với hành động trốn chạy của Lý Tổng La và Thẩm Chiêu.
"Sai lầm!"
Hàn Sướng Âm quát lên một tiếng: "Hai người là tông sư, sao có thể không đánh mà lui", đến lúc quyết định thì muốn chạy trốn! Ngay cả anh Tần cũng không mở miệng nói lùi bước!"
Hàn Sướng Âm nở nụ cười, cô ta tức giận đỏ mặt và siết chặt nắm tay.
"Cô có bị bệnh không!"
Thẩm Chiêu trả lời theo bản năng: "Khi chúng tôi tới đây thì các người cũng không nói cho chúng tôi biết là chúng ta phải đối mặt với Hoạt Diêm Vương! Cho dù Cửu Diệp Kim Liên có quý giá đi chăng nữa thì chúng tôi cũng phải biết tự lượng sức mình, muốn lấy thì cũng phải có mạng để lấy chứ?"
"Cái thằng nhãi Tần Vũ Phong không biết trời cao đất rộng kia vô cùng hèn nhát, ngay cả việc so tài với Vương Tây Hàn mà cậu ta cũng không dám, hiện tại còn ở đây lớn lối làm gì?"
"Giả bộ đến mức này thì có chết cũng là đáng đời!"
Thẩm Chiêu nói xong thì liếc nhìn Tần Vũ Phong một cái.
Người mà bọn họ khinh thường nhất bây giờ dường như cũng giống như lời của Hàn Sướng Âm nói, anh không hề có một chút ý định rút lui nào!
Hành động này khiến cho bọn họ chẳng khác nào những kẻ "tham sống sợ chết" cả?
"Anh nói bậy!"
Hàn Sướng Âm vô cùng tức giận, cô ta nói: "Khi các người vừa đến đây thì chúng tôi rõ ràng đã nói cho các người biết nhà họ Hàn chúng tôi bị Hoạt Diêm Vương ức hiếp! Ông nội của tôi càng nói càng sợ, cho nên ông ấy mới bỏ đi, nhưng chính các người chủ động ở lại! Hiện tại làm sao có thể trách chúng tôi được!"
Khi hai người đang tranh luận thì Hoạt Diêm Vương đã mở miệng để cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
"Ồn ào quá!"
Hoạt Diêm Vương cau mày và hét lớn một tiếng, ông ta vung tay áo lên, sau đó trừng mắt với mấy người đó.
"Nếu đã đến đây thì cũng đừng nghĩ đến việc rời đi!"
"Hễ là người đã nhìn thấy tôi thì đều không thể sống sót, mấy người đương nhiên cũng sẽ không có ngoại lệ! Có điều..".
Hoạt Diêm Vương vừa nói vừa nhe răng cười: "Tôi rất thích nhìn dáng vẻ cầu xin của các người! Chỉ cần dập đầu với tôi thì tôi sẽ cho các người ra đi thanh thản!"
"Ầm!".
"Anh Tần, tuy rằng hôm nay anh không thể không địch lại ông ta nhưng anh cũng không bỏ chạy, trong lòng của Hàn Sướng Âm tôi đây cũng rất biết ơn, nếu anh Tân cứ vậy rời đi thì Hàn Sướng Âm cũng không có nửa cầu oán hận. Tôi chỉ hy vọng anh Tần có thể nói cho mọi người biết về sự xuất hiện của Hoạt Diêm Vương và để cho mọi người tìm cách đối phó với ông ta!"
Hàn Cam Vọng cũng cắn răng và quay sang nói với Tần Vũ Phong rằng: "Đúng vậy! Anh Tân, hôm nay tôi sợ rằng mình sẽ "dữ nhiều lành ít", tôi chỉ hy vọng anh Tần có thể mang theo Sướng Âm cùng nhau chạy trốn! Như vậy thì tôi cũng có thể yên tâm trên con đường xuống suối vàng."
Tần Vũ Phong nghe xong thì cũng không định đồng ý với lời thỉnh cầu của Hàn Cam Vọng và Hàn Sướng Âm, anh không định chạy trốn cùng với Hàn Sướng Âm và cũng không định truyền tin tức của Hoạt Diêm Vương cho mọi người.
Vẻ mặt của Tần Vũ Phong vô cùng kiêu ngạo: "Không cần đến mức như vậy? Hai vị xin hãy yên tâm! Chỉ cần có Tần Vũ Phong tôi ở đây thì ở trên đời này không có ai có thể làm tổn thương đến hai người cả!"
- ------------------
Bình luận facebook