Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 706
"Tôi hiện tại... Tôi hiện tại nguyện ý gả cho anh mà, cho dù là thê thiếp, làm nô lệ hay làm trâu bò cho anh cũng được! Tôi chỉ cầu xin anh, chỉ cầu xin anh."
Nói đến đây, giọng Vân Tú Anh hơi nghẹn lại, như thể cô ấy không còn nói được nữa.
Cô ấy dừng lại, tìm lại giọng nói của mình rồi tiếp tục nói: "Chỉ cầu xin anh lui quân đi, đừng làm khó em trai tôi nữa."
Vân Tú Anh khổ sở vô cùng cầu xin Khương Thiên Tử, thậm chí còn phải hạ thấp bản thân mình hết mực trước loại người mà cô ấy ghê tởm, chán ghét nhất.
Trước đây, cô nghe nói thầy y Tiết từng nói muốn chữa trị cho Tân Vũ Phong, trong vòng ba ngày không ai được phép quấy rầy anh.
Tần Vũ Phong từng một mình xông vào lãnh địa của Khương Phiệt, giống như một vị cứu tinh, bỏ mặc cô ấy lúc đó sắp rơi vào móng vuốt của anh ta.
Bây giờ Tân Vũ Phong bị thương nặng, Khương Thiên Tử cố ý tới tìm lỗi, chính là lúc cô đi giúp đỡ Tân Vũ Phong.
Chỉ cần cô có thể kéo dài đủ thời gian cho Tân Vũ Phong, Vân Tú Anh thà làm trâu bò cho Khương Thiên Tử, làm nô lệ hầu gái, tình nguyện hi sinh bản thân mình còn hơn!
Lời bộc bạch nỗi lòng của Vân Tú Anh kết thúc, và toàn bộ người của doanh trại Thần Sách phía sau cô càng cảm thấy sắp nhịn đến mức bí bách rồi.
Bọn họ là người của doanh trại Thần Sách, tự xưng là những vệ trung thiết huyết, đàn ông chân chính, vậy mà bây giờ, lại suy đồi vì một người con gái, để cô ấy hi sinh cả thân mình để bảo vệ tất cả mọi người, thay bọn họ kéo dài thời gian cho Tần Vũ Phong?
Huyền Vũ định nói gì đó, nhưng Khương Thiên Tử đã lên tiếng trước.
Khương Thiên Tử chế nhạo, nói: "Vân Tú Anh, cô đúng là con đàn bà khốn nạn, thật sự là quá coi trọng bản thân mình, đúng không?!".
"Trong lòng bàn thiếu chủ tôi đây, cô được tính là cái thá gì cơ chứ? Hơn nữa, đợi tôi giải quyết xong xuôi thằng nhãi Tần Vũ Phong kia, cô cũng chỉ có thể rơi vào tay tôi, mặc sức tôi dày vò đủ kiểu thôi, đến lượt cô phải lo sao?"
Vân Tủ Anh sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi.
Đúng, cô ấy quá ngây thơ rồi.
Bây giờ Tần Vũ Phong bị thương nặng bất tỉnh, Khương Thiên Tử liều mạng có thể dẫn ba nghìn kỵ binh Huyền Giáp Vệ xông vào.
Thật ra cô còn ngây thơ cho rằng mối thù của hai người họ là do chính cô ấy tạo thành!
Nếu như sự nguyện ý hy sinh của cô, có thể để cho Khương Thiên Tử hạ binh khí và lui quân, không nói tới việc hai người bắt tay làm hòa, ít nhất sẽ không để cho Khương Thiên Tử mang vũ khí nhìn thấy Tần Vũ Phong đang bất tỉnh và nhiều nguy cơ như vậy.
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu rằng dù cô có nói gì bây giờ thì cũng vô ích.
Tình hình hiện tại gần như tuyệt vọng rồi.
Thanh Long không định để Vân Tủ Anh, một người phụ nữ yếu đuối chống lại sự việc này, mà chủ động bước tới an ủi Vân Tú Anh: "Cô Vân, trở về đi. Mọi việc còn lại cứ giao cho chúng tôi xử lí"
Thanh Long nói xong, nhìn về phía Khương Thiên Tử ánh mắt vô cùng lạnh lùng!
"Chiến trường này, cũng yên tâm giao cho chúng tôi!!!".
Đây không phải là nơi cho một người phụ nữ yếu đuối và không có khả năng tự vệ tìm đến!
Thanh Long vừa nói xong, phía sau có hai người lính của doanh trại Thần Sách đi lên, họ đưa Vân Tú Anh ra phía sau, nửa an ủi nửa bắt ép cô rời đi, rồi mặc áo khoác cho Vân Tủ Anh.
Vân Tú Anh mang theo khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, trước sau không thốt ra một lời nào nữa.
Nhìn thấy Vân Tú Anh đã được đưa đến một nơi an toàn, Thanh Long liền quay trở lại chiến trường một lần nữa.
"Phù..."
Thanh Long hít một hơi thật sâu và bắt đầu nâng cao tinh thần.
"Các huynh đệ! Trong trận chiến trước ở Dương Hải, Thiên Vũ đại nhân chỉ cần một mình anh ấy đã có thể quét sạch năm tổ chức liên minh lớn! Điều đó thể hiện sự khí phách đến nhường nào cơ chứ?"
"Mặc dù chúng ta không tham gia vào cuộc chiến vào thời điểm đó, nhưng các anh hãy nói to với tôi, những người lính của doanh trại Thần Sách của chúng ta, ai là người sẽ rút lui trước cuộc chiến, khi nhìn thấy có rất nhiều người ở phía bên kia?!"
"Không phải tôi!"
"Cũng không phải tôi!" .
ngôn tình tổng tài
"Người của doanh trại Thần Sách, không biết có cái gì gọi là chùn chân sợ hãi cả!"
- ------------------
Nói đến đây, giọng Vân Tú Anh hơi nghẹn lại, như thể cô ấy không còn nói được nữa.
Cô ấy dừng lại, tìm lại giọng nói của mình rồi tiếp tục nói: "Chỉ cầu xin anh lui quân đi, đừng làm khó em trai tôi nữa."
Vân Tú Anh khổ sở vô cùng cầu xin Khương Thiên Tử, thậm chí còn phải hạ thấp bản thân mình hết mực trước loại người mà cô ấy ghê tởm, chán ghét nhất.
Trước đây, cô nghe nói thầy y Tiết từng nói muốn chữa trị cho Tân Vũ Phong, trong vòng ba ngày không ai được phép quấy rầy anh.
Tần Vũ Phong từng một mình xông vào lãnh địa của Khương Phiệt, giống như một vị cứu tinh, bỏ mặc cô ấy lúc đó sắp rơi vào móng vuốt của anh ta.
Bây giờ Tân Vũ Phong bị thương nặng, Khương Thiên Tử cố ý tới tìm lỗi, chính là lúc cô đi giúp đỡ Tân Vũ Phong.
Chỉ cần cô có thể kéo dài đủ thời gian cho Tân Vũ Phong, Vân Tú Anh thà làm trâu bò cho Khương Thiên Tử, làm nô lệ hầu gái, tình nguyện hi sinh bản thân mình còn hơn!
Lời bộc bạch nỗi lòng của Vân Tú Anh kết thúc, và toàn bộ người của doanh trại Thần Sách phía sau cô càng cảm thấy sắp nhịn đến mức bí bách rồi.
Bọn họ là người của doanh trại Thần Sách, tự xưng là những vệ trung thiết huyết, đàn ông chân chính, vậy mà bây giờ, lại suy đồi vì một người con gái, để cô ấy hi sinh cả thân mình để bảo vệ tất cả mọi người, thay bọn họ kéo dài thời gian cho Tần Vũ Phong?
Huyền Vũ định nói gì đó, nhưng Khương Thiên Tử đã lên tiếng trước.
Khương Thiên Tử chế nhạo, nói: "Vân Tú Anh, cô đúng là con đàn bà khốn nạn, thật sự là quá coi trọng bản thân mình, đúng không?!".
"Trong lòng bàn thiếu chủ tôi đây, cô được tính là cái thá gì cơ chứ? Hơn nữa, đợi tôi giải quyết xong xuôi thằng nhãi Tần Vũ Phong kia, cô cũng chỉ có thể rơi vào tay tôi, mặc sức tôi dày vò đủ kiểu thôi, đến lượt cô phải lo sao?"
Vân Tủ Anh sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi.
Đúng, cô ấy quá ngây thơ rồi.
Bây giờ Tần Vũ Phong bị thương nặng bất tỉnh, Khương Thiên Tử liều mạng có thể dẫn ba nghìn kỵ binh Huyền Giáp Vệ xông vào.
Thật ra cô còn ngây thơ cho rằng mối thù của hai người họ là do chính cô ấy tạo thành!
Nếu như sự nguyện ý hy sinh của cô, có thể để cho Khương Thiên Tử hạ binh khí và lui quân, không nói tới việc hai người bắt tay làm hòa, ít nhất sẽ không để cho Khương Thiên Tử mang vũ khí nhìn thấy Tần Vũ Phong đang bất tỉnh và nhiều nguy cơ như vậy.
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu rằng dù cô có nói gì bây giờ thì cũng vô ích.
Tình hình hiện tại gần như tuyệt vọng rồi.
Thanh Long không định để Vân Tủ Anh, một người phụ nữ yếu đuối chống lại sự việc này, mà chủ động bước tới an ủi Vân Tú Anh: "Cô Vân, trở về đi. Mọi việc còn lại cứ giao cho chúng tôi xử lí"
Thanh Long nói xong, nhìn về phía Khương Thiên Tử ánh mắt vô cùng lạnh lùng!
"Chiến trường này, cũng yên tâm giao cho chúng tôi!!!".
Đây không phải là nơi cho một người phụ nữ yếu đuối và không có khả năng tự vệ tìm đến!
Thanh Long vừa nói xong, phía sau có hai người lính của doanh trại Thần Sách đi lên, họ đưa Vân Tú Anh ra phía sau, nửa an ủi nửa bắt ép cô rời đi, rồi mặc áo khoác cho Vân Tủ Anh.
Vân Tú Anh mang theo khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, trước sau không thốt ra một lời nào nữa.
Nhìn thấy Vân Tú Anh đã được đưa đến một nơi an toàn, Thanh Long liền quay trở lại chiến trường một lần nữa.
"Phù..."
Thanh Long hít một hơi thật sâu và bắt đầu nâng cao tinh thần.
"Các huynh đệ! Trong trận chiến trước ở Dương Hải, Thiên Vũ đại nhân chỉ cần một mình anh ấy đã có thể quét sạch năm tổ chức liên minh lớn! Điều đó thể hiện sự khí phách đến nhường nào cơ chứ?"
"Mặc dù chúng ta không tham gia vào cuộc chiến vào thời điểm đó, nhưng các anh hãy nói to với tôi, những người lính của doanh trại Thần Sách của chúng ta, ai là người sẽ rút lui trước cuộc chiến, khi nhìn thấy có rất nhiều người ở phía bên kia?!"
"Không phải tôi!"
"Cũng không phải tôi!" .
ngôn tình tổng tài
"Người của doanh trại Thần Sách, không biết có cái gì gọi là chùn chân sợ hãi cả!"
- ------------------
Bình luận facebook