Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 878
Lời Tần Vũ Phong vừa nói ra thì tất cả mọi người có mặt khó tránh khỏi ít nhiều lộ ra vài phần thất vọng.
Khí linh chọn chủ!
Lại có thể tự động công kích, vũ khí bảo vệ chủ nhân!
Hơn nữa, theo ý của anh thì cho dù người khác có cưỡng chế lấy thanh đoản đao Thanh Loan thì cũng không thể sử dụng nó.
Nhìn tình hình lúc trước cũng thấy không dùng được thì thôi đi, mà muốn lấy cũng không lấy nổi.
Nhưng mọi người cũng không quá khó chịu cho lắm, dù sao thì việc cướp đoạt bảo vật nói đến cùng vẫn có thể khiến người khác chướng mắt mình.
Trong kho báu này có nhiều thần binh lợi khí như vậy, đều đang chờ chủ nhân của mình, cứ từ từ chọn lựa cũng không phải là không được.
Huống chi, đoản đao cũng chưa chắc đã thích hợp với tất cả mọi người.
Vì thế, mọi người liền tản ra, tự mình đi tìm thần binh lợi khí thuộc về mình.
Thần binh lợi khí nhiều như vậy nên không bao lâu sau đã có mấy người lục tục nhận được sự chấp nhận của thần binh. Tuy số lượng không nhiều lắm nhưng tóm lại vẫn là chuyện tốt. Đúng lúc này công tử Linh Hoa cũng rút ra một thanh trường kiếm. "Của tôi, của tôi! Bố, bố xem này, thần binh của con!"
Lúc này công tử Linh Hoa bỗng reo lên, chạy về phía
Tống Trung Hãn. "Không tệ, không hổ là con trai bố!" Nhìn công tử Linh Hoa nhận được sự chấp nhận của đến thần binh Tổng Trung Hãn cũng vui mừng vô cùng. "Mau nhìn xem thanh kiếm này có khí linh không!" Tống Trung Hãn nhắc nhở.
Công tử Linh Hoa đáp lại một tiếng, lập tức rót nội kình vào trong trường kiếm, sau đó rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ!
Tiếng kim khí vang lên thanh thủy. "Xoet!"
Một luồng linh khí phóng thẳng lên trời, lơ lửng giữa không trung, từ từ ngưng tụ ra hình dạng một con rắn lục. Thanh trường kiếm vừa mỏng vừa sắc, tưởng chừng chỉ thổi nhẹ cũng có thể làm đứt đoạn một sợi tóc.
Thân kiếm cong như thân con rắn dài gấp khúc.
Mọi người vây xem một lúc lâu vẫn không nhìn ra được cái gì.
Cuối cùng, có người đề nghị: "Hay chúng ta hỏi thử cậu Tần xem?" "Hừ, hỏi thằng nhóc thổi Tần Vũ Phong đấy à? Anh ta thì biết cái gì?”
Lúc này công tử Linh Hoa vừa nghe thấy có người nhắc tới Tần Vũ Phong thì sắc mặt không vui.
Ánh mắt anh ta tìm quan trong đám người một lúc lâu, rốt cục mới thấy được bóng dáng của Tần Vũ Phong. "Này, Tần Vũ Phong!"
Tần Vũ Phong nghe thấy có người gọi mình, theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn đến gương mặt xấu xí của công tử Linh Hoa lông mày anh hơi nhưởng lên.
Lại nhìn tiếp thì dường như anh ta đã lấy được một món thần binh, là một thanh kiếm Xà Nhận.
Công tử Linh Hoa nhìn đến ánh mắt của Tần Vũ Phong thì bàn tay cầm thanh trường kiếm hơi chững lại một lúc rồi lại nhìn hai tay trống không của anh, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy đắc ý. "Hừ, thằng nhãi xấu xa, giờ tôi có thần binh rồi, cậu thì sao?” "Không thể nào, không thể nào như vậy chứ, cậu Thần từ đầu đến giờ luôn hò hét khoe mẽ ghê lắm mà, sao giờ đến một thứ vũ khí cũng không rút ra được vậy? Ôi chao ơi, xấu mặt quá đi mất!”
Công tử Linh Hoa vừa nói ra lời này chỉ có vài người hùa theo nói một hai câu.
Dù sao thì đại đa số người đều không lấy được thần binh.
Nói theo cách của anh ta thì cứ ai không lấy được trường kiếm đều đáng xấu hổ sao?
Mà Tần Vũ Phong nghe được lời khiêu khích của công tử Linh Hoa chỉ hừ lạnh một tiếng: “Xà Nhận kiếm? Chậc chậc chậc, lưỡi dao hình dáng như rắn trườn, nữ tính, âm hiểm, nghe nói là do một cô gái làm nghề rèn của tiền triều làm ra để ám sát chồng, đúng là vô cùng thích hợp với công tử Linh Hoa nhỉ!" "Công tử Linh Hoa, trên thân kiếm có bôi độc, phải cẩn thận nhé, không lại tự làm mình bị thương.”
Khóe miệng Tần Vũ Phong mang theo ý cười, giọng điệu trào phúng.
Rơ ràng là đang châm chọc chuyện lúc trước trên sàn đấu ở ngoài núi Lôi Công, công tử Linh Hoa đã hạ độc với anh nhưng kết quả lại bị anh phản công. "Cậu!"
Công tử Linh Hoa tức giận hai mắt trợn lên, giương kiếm lên chỉ về phía Tần Vũ Phong: "Thằng nhóc kia mau lại đây cho tôi, giờ tôi đã lấy được thần binh rồi, để xem tôi có giết chết cậu không... "Cậu chủ, thôi đi, thôi đi."
Mấy người làm của trại Hắc Thủy dưới sự chỉ đạo của Tống Trung Hãn đã chạy nhanh tới giữ chặt lấy công tử Linh Hoa.
Anh ta cũng chỉ đành từ bỏ, hừ lạnh một tiếng.
- ------------------
Khí linh chọn chủ!
Lại có thể tự động công kích, vũ khí bảo vệ chủ nhân!
Hơn nữa, theo ý của anh thì cho dù người khác có cưỡng chế lấy thanh đoản đao Thanh Loan thì cũng không thể sử dụng nó.
Nhìn tình hình lúc trước cũng thấy không dùng được thì thôi đi, mà muốn lấy cũng không lấy nổi.
Nhưng mọi người cũng không quá khó chịu cho lắm, dù sao thì việc cướp đoạt bảo vật nói đến cùng vẫn có thể khiến người khác chướng mắt mình.
Trong kho báu này có nhiều thần binh lợi khí như vậy, đều đang chờ chủ nhân của mình, cứ từ từ chọn lựa cũng không phải là không được.
Huống chi, đoản đao cũng chưa chắc đã thích hợp với tất cả mọi người.
Vì thế, mọi người liền tản ra, tự mình đi tìm thần binh lợi khí thuộc về mình.
Thần binh lợi khí nhiều như vậy nên không bao lâu sau đã có mấy người lục tục nhận được sự chấp nhận của thần binh. Tuy số lượng không nhiều lắm nhưng tóm lại vẫn là chuyện tốt. Đúng lúc này công tử Linh Hoa cũng rút ra một thanh trường kiếm. "Của tôi, của tôi! Bố, bố xem này, thần binh của con!"
Lúc này công tử Linh Hoa bỗng reo lên, chạy về phía
Tống Trung Hãn. "Không tệ, không hổ là con trai bố!" Nhìn công tử Linh Hoa nhận được sự chấp nhận của đến thần binh Tổng Trung Hãn cũng vui mừng vô cùng. "Mau nhìn xem thanh kiếm này có khí linh không!" Tống Trung Hãn nhắc nhở.
Công tử Linh Hoa đáp lại một tiếng, lập tức rót nội kình vào trong trường kiếm, sau đó rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ!
Tiếng kim khí vang lên thanh thủy. "Xoet!"
Một luồng linh khí phóng thẳng lên trời, lơ lửng giữa không trung, từ từ ngưng tụ ra hình dạng một con rắn lục. Thanh trường kiếm vừa mỏng vừa sắc, tưởng chừng chỉ thổi nhẹ cũng có thể làm đứt đoạn một sợi tóc.
Thân kiếm cong như thân con rắn dài gấp khúc.
Mọi người vây xem một lúc lâu vẫn không nhìn ra được cái gì.
Cuối cùng, có người đề nghị: "Hay chúng ta hỏi thử cậu Tần xem?" "Hừ, hỏi thằng nhóc thổi Tần Vũ Phong đấy à? Anh ta thì biết cái gì?”
Lúc này công tử Linh Hoa vừa nghe thấy có người nhắc tới Tần Vũ Phong thì sắc mặt không vui.
Ánh mắt anh ta tìm quan trong đám người một lúc lâu, rốt cục mới thấy được bóng dáng của Tần Vũ Phong. "Này, Tần Vũ Phong!"
Tần Vũ Phong nghe thấy có người gọi mình, theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn đến gương mặt xấu xí của công tử Linh Hoa lông mày anh hơi nhưởng lên.
Lại nhìn tiếp thì dường như anh ta đã lấy được một món thần binh, là một thanh kiếm Xà Nhận.
Công tử Linh Hoa nhìn đến ánh mắt của Tần Vũ Phong thì bàn tay cầm thanh trường kiếm hơi chững lại một lúc rồi lại nhìn hai tay trống không của anh, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy đắc ý. "Hừ, thằng nhãi xấu xa, giờ tôi có thần binh rồi, cậu thì sao?” "Không thể nào, không thể nào như vậy chứ, cậu Thần từ đầu đến giờ luôn hò hét khoe mẽ ghê lắm mà, sao giờ đến một thứ vũ khí cũng không rút ra được vậy? Ôi chao ơi, xấu mặt quá đi mất!”
Công tử Linh Hoa vừa nói ra lời này chỉ có vài người hùa theo nói một hai câu.
Dù sao thì đại đa số người đều không lấy được thần binh.
Nói theo cách của anh ta thì cứ ai không lấy được trường kiếm đều đáng xấu hổ sao?
Mà Tần Vũ Phong nghe được lời khiêu khích của công tử Linh Hoa chỉ hừ lạnh một tiếng: “Xà Nhận kiếm? Chậc chậc chậc, lưỡi dao hình dáng như rắn trườn, nữ tính, âm hiểm, nghe nói là do một cô gái làm nghề rèn của tiền triều làm ra để ám sát chồng, đúng là vô cùng thích hợp với công tử Linh Hoa nhỉ!" "Công tử Linh Hoa, trên thân kiếm có bôi độc, phải cẩn thận nhé, không lại tự làm mình bị thương.”
Khóe miệng Tần Vũ Phong mang theo ý cười, giọng điệu trào phúng.
Rơ ràng là đang châm chọc chuyện lúc trước trên sàn đấu ở ngoài núi Lôi Công, công tử Linh Hoa đã hạ độc với anh nhưng kết quả lại bị anh phản công. "Cậu!"
Công tử Linh Hoa tức giận hai mắt trợn lên, giương kiếm lên chỉ về phía Tần Vũ Phong: "Thằng nhóc kia mau lại đây cho tôi, giờ tôi đã lấy được thần binh rồi, để xem tôi có giết chết cậu không... "Cậu chủ, thôi đi, thôi đi."
Mấy người làm của trại Hắc Thủy dưới sự chỉ đạo của Tống Trung Hãn đã chạy nhanh tới giữ chặt lấy công tử Linh Hoa.
Anh ta cũng chỉ đành từ bỏ, hừ lạnh một tiếng.
- ------------------
Bình luận facebook