Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 916
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh muốn làm gì tôi cái đồ lưu manh này!”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra tới giờ, Mộc Dung Chi được nghe người khác nói thẳng về chuyện nam nữ như vậy khiến cô ta vừa thấy xấu hổ vừa thấy buồn bực.
Nhưng Tân Thiên Lâm lại cười đùa vô cùng cợt nhả: “Xấu hổ gì chứ? Dù sao đó cũng là chuyện sớm muộn giữa tôi với cô thôi!”
Dường như Mộc Dung Chi sắp bị Tần Thiên Lâm chọc tức đến phát khóc rồi.
Cô ta hoàn toàn không tưởng tượng được trên thế giới này lại có người lưu manh như vậy!
Đến cả bãi cỏ hoang ở Thất Thập Nhị Trại ở Tây Nam Miêu Cương cũng sẽ không có người phụ nữ nào cợt nhả như vậy!
Nhưng trước mắt, người của trại Thanh Mộc đều đang bị quản chế, Mộc Dung Chi hoàn toàn không dám nói lời nào, chỉ có thể cúi đầu xuống, chẳng ừ chẳng hử, lỗ tai đỏ bừng, giống như sắp tuột máu vậy.
Nhưng Tân Thiên Lâm lại cho rằng Mộc Dung Chi vì xấu hổ nên mới không dám nói gì, càng ngày càng đắc ý hơn, lời nói cũng càng ngày càng lộ liễu hơn.
Mộc Dung Chi âm thầm cầu nguyện, một giây sau Tần Thiên Lâm sẽ bị sấm chớp ban ngày đánh trúng!
Nhưng đến cuối cùng thì đây là chuyện không thể nào.
Mộc Dung Chi chỉ có thể âm thầm chịu đựng mà thôi.
Bởi vì ở phía bên kia, người thân và bạn bè trong trại Thanh Mộc, người của Thất Thập Nhị Trại còn khó chịu hơn cả hoàn cảnh hiện tại của cô ta nữa, cô ta chẳng qua chỉ là bị sỉ nhục bằng đôi ba câu nói thôi.
Xem như là chó sủa thì cũng chẳng có gì cả.
Nhưng bọn họ thì sao... Bọn họ đang khai quật mộ đạo thay cho Tần Thiên Lâm dưới cái nắng như thiêu đốt.
Mộc Dung Chi nghiến răng nghiến lợi, cắt ngang lời Tần Thiên Lâm đang huyên thuyên không dứt.
“Cậu... cậu chủ Tần Thiên Lâm, có thể cho tôi cùng đi tới trước giúp bọn họ khai quật mộ đạo không?”
Sau khi Tần Thiên Lâm nghe xong thì quyết đoán từ chối luôn.
“Người đẹp, cô là người phụ nữ của tôi thì sao tôi nhẫn tâm để em đi làm mấy công việc nặng nhọc thối tha đấy được?”
Tần Thiên Lâm hoàn toàn không cho cô ta một lỗ hổng để thương lượng nào.
Mộc Dung Chi chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh Tần Thiên Lâm, nghe Tần Thiên Lâm nói những lời lưu manh mà thôi.
Trước giờ cô chưa từng thấy thời gian trôi chậm như thế.
Nhìn người thân và bạn bè của mình đang vất vả cực nhọc dưới cái nắng như thiêu đốt, trong lòng Mộ Dung Chi giống như đang bị mặt trời thiêu đốt vậy.
Tần Vũ Phong, tại sao lại...
Mộ Dung Chi nghiến răng nghiến lợi, không dám nghĩ nhiều, sợ rằng mình sẽ rơi nước mắt, sẽ lại trở thành một nỗi nhục mới để Tần Thiên Lâm sỉ nhục.
Người của Thất Thập Nhị Trại đều dọn dẹp mộ đạo cả ngày trời.
Đến lúc trời tối rồi, cuối cùng Nam Tuấn Sái cũng không nhịn được nữa, đã có rất nhiều người có sức lực khá yếu đã mệt đến ngất đi mấy lần rồi.
Nam Tuấn Sái đi lên trước cầu xin với Tần Thiên Lâm: “Cậu chủ Tần Thiên Lâm, người của chúng tôi bên này đã bận rộn cả ngày nay rồi, có mấy người không thể chống đỡ được nữa rồi, cậu xem xem.”
Tần Thiên Lâm không hề khách khí ngắt ngang lời của Nam Tuấn Sái: “Muốn nghỉ ngơi à? Được thôi, vậy thì ngủ mãi mãi luôn đi cho tôi!”
Tần Thiên Lâm của lúc này giống như một tên bạo quân không chịu nói lý lẽ vậy!
Cho dù có may mắn thắng được võ công của Tần Thiên Lâm trong trận đấu này thì cũng không biết Kiếm sĩ Thiết Ưng đã dùng hỏa pháo và súng trường giết bao nhiêu người đâu!
Nam Tuấn Sái thở dài một hơi nặng nề, điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh trở lại rồi tiếp tục thương lượng nói: “Cậu chủ Tần Thiên Lâm, tôi thì không sao, chỉ là cậu xem nếu như bọn họ đều mệt đến chết như vậy rồi thì công trình dọn dẹp mộ đạo sẽ chỉ càng ngày càng chậm hơn vì số lượng người giảm bớt đi thôi!”
- ------------------
“Anh muốn làm gì tôi cái đồ lưu manh này!”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra tới giờ, Mộc Dung Chi được nghe người khác nói thẳng về chuyện nam nữ như vậy khiến cô ta vừa thấy xấu hổ vừa thấy buồn bực.
Nhưng Tân Thiên Lâm lại cười đùa vô cùng cợt nhả: “Xấu hổ gì chứ? Dù sao đó cũng là chuyện sớm muộn giữa tôi với cô thôi!”
Dường như Mộc Dung Chi sắp bị Tần Thiên Lâm chọc tức đến phát khóc rồi.
Cô ta hoàn toàn không tưởng tượng được trên thế giới này lại có người lưu manh như vậy!
Đến cả bãi cỏ hoang ở Thất Thập Nhị Trại ở Tây Nam Miêu Cương cũng sẽ không có người phụ nữ nào cợt nhả như vậy!
Nhưng trước mắt, người của trại Thanh Mộc đều đang bị quản chế, Mộc Dung Chi hoàn toàn không dám nói lời nào, chỉ có thể cúi đầu xuống, chẳng ừ chẳng hử, lỗ tai đỏ bừng, giống như sắp tuột máu vậy.
Nhưng Tân Thiên Lâm lại cho rằng Mộc Dung Chi vì xấu hổ nên mới không dám nói gì, càng ngày càng đắc ý hơn, lời nói cũng càng ngày càng lộ liễu hơn.
Mộc Dung Chi âm thầm cầu nguyện, một giây sau Tần Thiên Lâm sẽ bị sấm chớp ban ngày đánh trúng!
Nhưng đến cuối cùng thì đây là chuyện không thể nào.
Mộc Dung Chi chỉ có thể âm thầm chịu đựng mà thôi.
Bởi vì ở phía bên kia, người thân và bạn bè trong trại Thanh Mộc, người của Thất Thập Nhị Trại còn khó chịu hơn cả hoàn cảnh hiện tại của cô ta nữa, cô ta chẳng qua chỉ là bị sỉ nhục bằng đôi ba câu nói thôi.
Xem như là chó sủa thì cũng chẳng có gì cả.
Nhưng bọn họ thì sao... Bọn họ đang khai quật mộ đạo thay cho Tần Thiên Lâm dưới cái nắng như thiêu đốt.
Mộc Dung Chi nghiến răng nghiến lợi, cắt ngang lời Tần Thiên Lâm đang huyên thuyên không dứt.
“Cậu... cậu chủ Tần Thiên Lâm, có thể cho tôi cùng đi tới trước giúp bọn họ khai quật mộ đạo không?”
Sau khi Tần Thiên Lâm nghe xong thì quyết đoán từ chối luôn.
“Người đẹp, cô là người phụ nữ của tôi thì sao tôi nhẫn tâm để em đi làm mấy công việc nặng nhọc thối tha đấy được?”
Tần Thiên Lâm hoàn toàn không cho cô ta một lỗ hổng để thương lượng nào.
Mộc Dung Chi chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh Tần Thiên Lâm, nghe Tần Thiên Lâm nói những lời lưu manh mà thôi.
Trước giờ cô chưa từng thấy thời gian trôi chậm như thế.
Nhìn người thân và bạn bè của mình đang vất vả cực nhọc dưới cái nắng như thiêu đốt, trong lòng Mộ Dung Chi giống như đang bị mặt trời thiêu đốt vậy.
Tần Vũ Phong, tại sao lại...
Mộ Dung Chi nghiến răng nghiến lợi, không dám nghĩ nhiều, sợ rằng mình sẽ rơi nước mắt, sẽ lại trở thành một nỗi nhục mới để Tần Thiên Lâm sỉ nhục.
Người của Thất Thập Nhị Trại đều dọn dẹp mộ đạo cả ngày trời.
Đến lúc trời tối rồi, cuối cùng Nam Tuấn Sái cũng không nhịn được nữa, đã có rất nhiều người có sức lực khá yếu đã mệt đến ngất đi mấy lần rồi.
Nam Tuấn Sái đi lên trước cầu xin với Tần Thiên Lâm: “Cậu chủ Tần Thiên Lâm, người của chúng tôi bên này đã bận rộn cả ngày nay rồi, có mấy người không thể chống đỡ được nữa rồi, cậu xem xem.”
Tần Thiên Lâm không hề khách khí ngắt ngang lời của Nam Tuấn Sái: “Muốn nghỉ ngơi à? Được thôi, vậy thì ngủ mãi mãi luôn đi cho tôi!”
Tần Thiên Lâm của lúc này giống như một tên bạo quân không chịu nói lý lẽ vậy!
Cho dù có may mắn thắng được võ công của Tần Thiên Lâm trong trận đấu này thì cũng không biết Kiếm sĩ Thiết Ưng đã dùng hỏa pháo và súng trường giết bao nhiêu người đâu!
Nam Tuấn Sái thở dài một hơi nặng nề, điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh trở lại rồi tiếp tục thương lượng nói: “Cậu chủ Tần Thiên Lâm, tôi thì không sao, chỉ là cậu xem nếu như bọn họ đều mệt đến chết như vậy rồi thì công trình dọn dẹp mộ đạo sẽ chỉ càng ngày càng chậm hơn vì số lượng người giảm bớt đi thôi!”
- ------------------
Bình luận facebook