Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 936
Chương 936
Khi Tân Vũ Phong vừa dứt lời, mọi thứ xung quanh anh bắt đầu mờ nhạt, bắt đầu nhanh chóng trở nên biến sắc, vặn vẹo.
Lâm Kiều Như sinh động rõ ràng trước mắt dần dần trở nên mờ mịt, về sau chỉ còn lại một khối màu sắc mơ hồ.
Đôi môi của Tân Vũ Phong mở ra rồi khép lại, trên mặt đã không còn một chút vẻ tiếc nị lào cả.
Huy chương trên tay đã bị anh nắm chặt tới mức hơi nóng lên.
Tất cả những cảnh tượng say sưa túy lúy đó, cũng biến mất hết.
Hoàn cảnh đủ mê hoặc lòng người, đủ làm cho người ta lưu luyến không thôi, cũng tiêu tan vào lúc này.
Mọi thứ trước mặt Tân Vũ Phong trở lại bình thường.
“Ngôi vị tối cao, thì có liên quan gì tới tôi?”
“Nếu tôi muốn ở bên Lâm Kiều Như cả một đời, thì tôi phải tự mình giành lấy nó, cần sự giúp đỡ của ảo ảnh quái quỷ gì chứ?”
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Lâm Kiều Như và Tân Vũ Phong, mặc dù Tân Vũ Phong dành cho Lâm Kiều Như nhiều sự bảo vệ hơn, nhưng quan hệ giữa hai người là bình đẳng!
Từ khi nào mà Lâm Kiều Như nhìn anh với ánh mắt nịnh nọt đó chứ?
“Đủ mạnh mẽ để bảo vệ Kiều Như, có thể giải cứu mẹ tôi, còn quan trọng hơn nhiều so với việc trở thành hoàng đế trong hoàn cảnh này!”
Tân Vũ Phong lạnh giọng nói với đại sảnh trống rỗng.
Trong bầu không khí vẫn tĩnh lặng như vậy.
Nhưng vào lúc này, dường như có điều gì đó đang âm thầm thay đổi.
Trên những bức tường trống dần dần xuất hiện ra một bức tranh Tân Vũ Phong không nhúc nhích, chờ sự thay đổi này kết thúc.
Cuối cùng, trên bức tường hiện ra hình một trăm lẻ tám thanh kiếm.
Mỗi hình ảnh về thanh kiếm là một thanh kiếm hoàn toàn khác nhau.
Con ngươi của Tân Vũ Phong co rút mạnh, gần như ngay sau khi những bức tranh tường này hoàn thành, anh phát hiện ra rằng…
Trên những bức tranh tường này, vẽ một trăm lẻ tám thanh bảo kiếm kể từ khi thành lập Vương triều Đại Kiền!
Mỗi thanh bảo kiếm đều có câu chuyện huyền thoại của riêng mình!
Giống như là thanh kiếm Cửu Long ở đối diện với Tân Vũ Phong này đây!
Khi thanh kiếm này được rèn ra, nó đã ngưng tụ máu của vô số người, theo truyền thuyết, thậm chí còn mời một cao nhân tu hành ở Tây Vực tới để đến để làm phép cho thanh bảo kiếm này…
“Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!”
Tên kiếm này là kiếm Sát Thần!
Vô cùng khát máu và hung tợn, tương truyền trong lịch sử, mỗi một người giữ lấy thanh kiếm Sát thần, cuối cùng đều phải chết!
Trên bức hình một thanh kiếm bên cạnh, chuôi trường kiếm như mây như sương, lại như ngọn lửa rực cháy.
Đây là kiếm Xích Hỏa, được ghi trong sách cổ “Cầm kiếm dài ba thước, lập công lao phi thường” chính là nói là thanh kiếm Xích Hỏa này!
Hơn một trăm thanh trường kiếm này đều là những thanh kiếm thần thánh đã để lại rất nhiều vết tích trong lịch sử!
Nó mạnh hơn gấp trăm gấp nghìn lần so với vũ khí được thấy ở trong kho báu trước đấy!
Thậm chí đối với rất nhiều trong số đó, Tân Vũ Phong từng tin chắc rằng đó chỉ là truyền thuyết, hiện thực hoàn toàn không thể tồn tại!
Mà chân dung của bọn họ hiện tại lại xuất hiện lần lượt ở trước mắt Tân Vũ Phong.
Không nói tới bức tranh vẽ một trăm lẻ tám thanh kiếm trước mặt, bây giờ anh là người thường, căn bản không thể dùng tu vi để phá giải được sự huyền diệu bên trong đó.
Ngay cả khi anh có…
Cái anh cần nhất lúc này chính là báu vật thiên địa, cần để khôi phục cơ thể!
Dù sao thì bây giờ, ngay cả chính Tân Vũ Phong cũng phải thừa nhận chính mình hiện tại thật giống một người tàn phế vô dụng!
Đối với Tân Vũ Phong mà nói, một trăm lẻ tám thanh kiếm trước mặt giống như trăng trong nước.
Tay có thể chạm được, nhưng lại không lấy được.
Ngay cả khi lấy được, nó cũng không có tác dụng gì.
Khi Tân Vũ Phong vừa dứt lời, mọi thứ xung quanh anh bắt đầu mờ nhạt, bắt đầu nhanh chóng trở nên biến sắc, vặn vẹo.
Lâm Kiều Như sinh động rõ ràng trước mắt dần dần trở nên mờ mịt, về sau chỉ còn lại một khối màu sắc mơ hồ.
Đôi môi của Tân Vũ Phong mở ra rồi khép lại, trên mặt đã không còn một chút vẻ tiếc nị lào cả.
Huy chương trên tay đã bị anh nắm chặt tới mức hơi nóng lên.
Tất cả những cảnh tượng say sưa túy lúy đó, cũng biến mất hết.
Hoàn cảnh đủ mê hoặc lòng người, đủ làm cho người ta lưu luyến không thôi, cũng tiêu tan vào lúc này.
Mọi thứ trước mặt Tân Vũ Phong trở lại bình thường.
“Ngôi vị tối cao, thì có liên quan gì tới tôi?”
“Nếu tôi muốn ở bên Lâm Kiều Như cả một đời, thì tôi phải tự mình giành lấy nó, cần sự giúp đỡ của ảo ảnh quái quỷ gì chứ?”
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Lâm Kiều Như và Tân Vũ Phong, mặc dù Tân Vũ Phong dành cho Lâm Kiều Như nhiều sự bảo vệ hơn, nhưng quan hệ giữa hai người là bình đẳng!
Từ khi nào mà Lâm Kiều Như nhìn anh với ánh mắt nịnh nọt đó chứ?
“Đủ mạnh mẽ để bảo vệ Kiều Như, có thể giải cứu mẹ tôi, còn quan trọng hơn nhiều so với việc trở thành hoàng đế trong hoàn cảnh này!”
Tân Vũ Phong lạnh giọng nói với đại sảnh trống rỗng.
Trong bầu không khí vẫn tĩnh lặng như vậy.
Nhưng vào lúc này, dường như có điều gì đó đang âm thầm thay đổi.
Trên những bức tường trống dần dần xuất hiện ra một bức tranh Tân Vũ Phong không nhúc nhích, chờ sự thay đổi này kết thúc.
Cuối cùng, trên bức tường hiện ra hình một trăm lẻ tám thanh kiếm.
Mỗi hình ảnh về thanh kiếm là một thanh kiếm hoàn toàn khác nhau.
Con ngươi của Tân Vũ Phong co rút mạnh, gần như ngay sau khi những bức tranh tường này hoàn thành, anh phát hiện ra rằng…
Trên những bức tranh tường này, vẽ một trăm lẻ tám thanh bảo kiếm kể từ khi thành lập Vương triều Đại Kiền!
Mỗi thanh bảo kiếm đều có câu chuyện huyền thoại của riêng mình!
Giống như là thanh kiếm Cửu Long ở đối diện với Tân Vũ Phong này đây!
Khi thanh kiếm này được rèn ra, nó đã ngưng tụ máu của vô số người, theo truyền thuyết, thậm chí còn mời một cao nhân tu hành ở Tây Vực tới để đến để làm phép cho thanh bảo kiếm này…
“Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!”
Tên kiếm này là kiếm Sát Thần!
Vô cùng khát máu và hung tợn, tương truyền trong lịch sử, mỗi một người giữ lấy thanh kiếm Sát thần, cuối cùng đều phải chết!
Trên bức hình một thanh kiếm bên cạnh, chuôi trường kiếm như mây như sương, lại như ngọn lửa rực cháy.
Đây là kiếm Xích Hỏa, được ghi trong sách cổ “Cầm kiếm dài ba thước, lập công lao phi thường” chính là nói là thanh kiếm Xích Hỏa này!
Hơn một trăm thanh trường kiếm này đều là những thanh kiếm thần thánh đã để lại rất nhiều vết tích trong lịch sử!
Nó mạnh hơn gấp trăm gấp nghìn lần so với vũ khí được thấy ở trong kho báu trước đấy!
Thậm chí đối với rất nhiều trong số đó, Tân Vũ Phong từng tin chắc rằng đó chỉ là truyền thuyết, hiện thực hoàn toàn không thể tồn tại!
Mà chân dung của bọn họ hiện tại lại xuất hiện lần lượt ở trước mắt Tân Vũ Phong.
Không nói tới bức tranh vẽ một trăm lẻ tám thanh kiếm trước mặt, bây giờ anh là người thường, căn bản không thể dùng tu vi để phá giải được sự huyền diệu bên trong đó.
Ngay cả khi anh có…
Cái anh cần nhất lúc này chính là báu vật thiên địa, cần để khôi phục cơ thể!
Dù sao thì bây giờ, ngay cả chính Tân Vũ Phong cũng phải thừa nhận chính mình hiện tại thật giống một người tàn phế vô dụng!
Đối với Tân Vũ Phong mà nói, một trăm lẻ tám thanh kiếm trước mặt giống như trăng trong nước.
Tay có thể chạm được, nhưng lại không lấy được.
Ngay cả khi lấy được, nó cũng không có tác dụng gì.
Bình luận facebook