Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Người đẩy xe lăn là Dạ Đình Sâm! Chẳng phải hắn đang chờ mình trong xe sao? Nhạc Yên Nhi ngẩn người, cô không phản ứng kịp, miệng nhỏ mở ra, trông rất ngốc.
Ông Cố thấy bộ dáng này của cô thì buồn cười:
- Này con nhóc ngốc, định chặn ông ở ngoài cửa à? Ông lão trông thấy đứa cháu gái út yêu quý nhất của mình thì rất vui vẻ, vốn dĩ ông khá giận vì đã rất lâu cô không tới thăm mình, thế nhưng vừa nhìn thấy Nhạc Yên Nhi, mọi tức giận của ông đều tan biến hết.
Lại thêm chuyện lần này cháu gái trở về còn mang theo một đứa cháu rể xuất sắc, ông Cố càng vui đến không ngậm miệng lại được.
Nhạc Yên Nhi bấy giờ mới kịp phản ứng lại, cô vội vàng lách mình nhường đường, nhưng vì động tác quá mau nên cô va vào cánh cửa, tạo thành một tiếng "bộp" to tướng.
Nhạc Yên Nhi bị đau, cô vội ôm lấy eo, suýt nữa thì ngã quỵ xuống, cũng may Dạ Đình Sâm luôn quan sát cô nên vừa hay thấy cô sắp ngã xuống hắn liền vươn tay kéo cô lên.
Nhiệt độ từ bàn tay to lớn xuyên qua lớp quần áo mỏng khiến mặt Nhạc Yên Nhi đỏ bừng cả lên, Dạ Đình Sâm ôm eo cô, còn thuận thế kéo cô đến sát cạnh mình.
Nhạc Yên Nhi vất vả lắm mới đứng vững, cô có chút bất an nhìn về phía Dạ Đình Sâm, chỉ thấy hắn khẽ nhếch môi, không khí lạnh lẽo quanh thân cũng giảm đi, bày ra vẻ hờ hững mà tôn quý.
Ông Cố thấy dòng điện từ ánh mắt mập mờ giữa hai người thì nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này thật tốt, ông chỉ hận không thể nắm lấy tay hai người, tỉ mỉ hỏi han xem khi nào họ sẽ tổ chức hôn lễ, lúc nào mới chịu cho ông có thêm một đứa chắt.
Nhạc Yên Nhi khi nãy còn đang bận tâm tới lời của Cố Tâm Nguyệt trong điện thoại, cô lo lắng không yên ngước lên, nhìn Dạ Đình Sâm, hỏi:
Lúc này, chẳng biết nhớ tới điều gì, ông Cố sầm mặt, đập mạnh lên người Nhạc Yên Nhi, nổi giận đùng đùng nói:
- Con ranh con, đang nghĩ cái gì đấy hả? Lại còn định không cho người ta vào trong nhà, bắt chờ ở ngoài, rốt cuộc thì con muốn làm gì hả? Làm sao, đại thọ tám mươi của ông mà cũng không đến thì định chờ đến tang lễ của ông mới đến phải không? Lần này ông Cố thực sự không nương tay, Nhạc Yên Nhi bị đánh đau tới nhăn cả mặt, người khác nhìn thấy đều cảm thấy thương:
- Anh… anh nói với ông là chúng ta kết hôn rồi à? Nhạc Yên Nhi xoa chỗ bị đánh sau lưng, không quan tâm tới cơn giận của ông Cố, kinh ngạc hỏi Dạ Đình Sâm.
Dạ Đình Sâm nhướng mày, coi như đáp lại.
- Sao anh không bàn bạc với tôi...
Lời còn chưa dứt, sau lưng cô lại bị đánh một cái.
Ông Cố giận dữ:
- Bàn bạc? Bàn bạc cái rắm! Lúc kết hôn thì không bàn bạc với ông đi, bây giờ lại muốn bàn bạc để lừa lão già này à? Định gạt ông tới lúc nào, tới lúc ông xuống mồ à?! Nói xong, cơn giận chưa nguôi, ông đập mạnh hai bàn tay.
Nhạc Yên Nhi đau đến mức kêu lên, thế nhưng việc mình làm sai, cô chột dạ lại không dám trốn tránh, đành ngoan ngoãn chịu.
Đúng lúc này, một đôi tay mạnh mẽ kéo Nhạc Yên Nhi, ôm cô vào lòng, tránh đi thiết sa chưởng của ông Cố.
Ông Cố đánh hụt, nhướng đôi mày hoa râm lên, ngẩng đầu nhìn Dạ Đình Sâm.
Dạ Đình Sâm ôm Nhạc Yên Nhi, bị người lớn nhìn chăm chú như thế nhưng hắn cũng không cảm thấy ngượng ngùng mà còn rất thẳng thắn nói:
- Ông, ông đánh là cháu sẽ đau lòng.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy như vừa mới bị sét đánh.
Mình có thể nghe thấy lời sến súa như vậy từ miệng Dạ Đình Sâm sao? Nhưng mà từng cái đánh của ông Cố giáng xuống, cái nào cũng quá đau, Nhạc Yên Nhi cũng không thèm khinh bỉ Dạ Đình Sâm nữa, cô vội vàng làm bộ núp trong lòng hắn, nhìn ông Cố bằng đôi mắt đáng thương:
- Ông ơi, anh ấy đau lòng, còn con đau da thịt này.
Dạ Đình Sâm có đau lòng không thì Nhạc Yên Nhi không biết, thế nhưng cô đau thịt thật! Chẳng biết ông tập luyện thế nào mà sức khỏe không tốt nhưng lực tay vẫn mạnh thế, đánh đến độ sau lưng cô tê cả lên.
Nụ cười của ông Cố khẽ nhạt đi, nhìn hai người một lượt, đôi mắt hơi đục bỗng sáng hơn nhưng chỉ trong chớp mắt rồi lại biến mất.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy biểu tình của ông đầy ẩn ý sâu xa, cô hoảng hốt, chỉ sợ ông nhìn ra sơ hở gì.
Thế nhưng ông lão chẳng nói gì, chỉ mở nắp trên tay vịn xe lăn, để lộ ra một loạt nút ấn.
Ông ấn một nút, chiếc xe lăn tự động chạy bằng điện liền tiến lên, dừng trước bàn sách.
Ông Cố cầm một chiếc hộp lên:
- Nhóc con, con tặng à? Nhạc Yên Nhi vội gật đầu:
- Đồ dùng trà là anh ấy chọn cho ông, bộ đồ tử sa đấy, con thì chọn đại hồng bào ông thích uống nhất.
- Coi như còn có lương tâm, nhớ được ông thích uống trà, ông tưởng con quên ông sạch sành sanh rồi đấy.
Ông Cố hừ lạnh nhưng biểu tình đã dịu hơn nhiều, hiển nhiên là rất hài lòng.
Nhạc Yên Nhi bước lên, nhẹ nhàng dỗ dành ông lão:
- Làm sao quên được, con quên ai cũng không quên được ông, chẳng phải con bận làm việc quá hay sao, bận đến độ không có thời gian về nữa.
Ông ơi, con kể ông nghe, dạo gần đây con mới nhận một bộ phim đầu tư cực lớn, diễn vai phụ thứ nhất đấy, chờ đến cuối năm làm hậu kỳ xong xuôi là ông có thể xem trên TV rồi.
Ông Cố khó chịu, phàn nàn:
- Muốn nhìn cháu gái mà còn phải nhìn qua cái TV nữa.
Hai ông cháu đã lâu lắm không gặp nhau, họ nói về đủ thứ việc trong nhà, thấy ông Cố có vẻ khát nước, Nhạc Yên Nhi lập tức lấy món quà mừng thọ mình mang đến, pha trà cho ông.
Ánh mắt ông Cố chuyển sang Dạ Đình Sâm, hỏi như kiểm tra hộ khẩu:
- Cháu họ Dạ phải không? Tiểu Dạ, cha mẹ cháu làm gì? Trong nhà có mấy người? Giờ đang ở đâu?
- Ông à, ông như thế sẽ dọa anh ấy sợ đấy.
Nhạc Yến Nhi nghe thấy lời của ông thì run tay,suýt nữa làm rơi lá trà xuống đất.
Trời ạ, đây chính là Dạ Đình Sâm, Chủ tịch của tập đoàn LN, bình thường ai dám nói chuyện với hắn thế này chắc hắn trở mặt luôn đấy nhỉ? Đáng tiếc là Nhạc Yên Nhi chưa dứt lời thì ông Cố đã quay sang cho cô một ánh mắt với ý "Im miệng", Nhạc Yên Nhi sợ không dám nói nữa, đành chớp đôi mắt nai con vô tội nhìn Dạ Đình Sâm.
Quen Dạ Đình Sâm lâu vậy rồi, chuyện gia đình hắn cũng chưa bao giờ để lộ một chữ, Nhạc Yên Nhi thỉnh thoảng có hỏi nhưng hắn luôn ra vẻ bí mật, vậy nên cô cũng thôi.
Bây giờ ông lại hỏi như thế, chắc chắn sẽ làm hắn khó chịu.
Chỉ mong Dạ Đình Sâm không trở mặt là tốt rồi.
Ông Cố thấy bộ dáng này của cô thì buồn cười:
- Này con nhóc ngốc, định chặn ông ở ngoài cửa à? Ông lão trông thấy đứa cháu gái út yêu quý nhất của mình thì rất vui vẻ, vốn dĩ ông khá giận vì đã rất lâu cô không tới thăm mình, thế nhưng vừa nhìn thấy Nhạc Yên Nhi, mọi tức giận của ông đều tan biến hết.
Lại thêm chuyện lần này cháu gái trở về còn mang theo một đứa cháu rể xuất sắc, ông Cố càng vui đến không ngậm miệng lại được.
Nhạc Yên Nhi bấy giờ mới kịp phản ứng lại, cô vội vàng lách mình nhường đường, nhưng vì động tác quá mau nên cô va vào cánh cửa, tạo thành một tiếng "bộp" to tướng.
Nhạc Yên Nhi bị đau, cô vội ôm lấy eo, suýt nữa thì ngã quỵ xuống, cũng may Dạ Đình Sâm luôn quan sát cô nên vừa hay thấy cô sắp ngã xuống hắn liền vươn tay kéo cô lên.
Nhiệt độ từ bàn tay to lớn xuyên qua lớp quần áo mỏng khiến mặt Nhạc Yên Nhi đỏ bừng cả lên, Dạ Đình Sâm ôm eo cô, còn thuận thế kéo cô đến sát cạnh mình.
Nhạc Yên Nhi vất vả lắm mới đứng vững, cô có chút bất an nhìn về phía Dạ Đình Sâm, chỉ thấy hắn khẽ nhếch môi, không khí lạnh lẽo quanh thân cũng giảm đi, bày ra vẻ hờ hững mà tôn quý.
Ông Cố thấy dòng điện từ ánh mắt mập mờ giữa hai người thì nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này thật tốt, ông chỉ hận không thể nắm lấy tay hai người, tỉ mỉ hỏi han xem khi nào họ sẽ tổ chức hôn lễ, lúc nào mới chịu cho ông có thêm một đứa chắt.
Nhạc Yên Nhi khi nãy còn đang bận tâm tới lời của Cố Tâm Nguyệt trong điện thoại, cô lo lắng không yên ngước lên, nhìn Dạ Đình Sâm, hỏi:
- Sao anh lại lên đây?
- Đã tới rồi mà không vào chào hỏi thì có vẻ như anh
Lúc này, chẳng biết nhớ tới điều gì, ông Cố sầm mặt, đập mạnh lên người Nhạc Yên Nhi, nổi giận đùng đùng nói:
- Con ranh con, đang nghĩ cái gì đấy hả? Lại còn định không cho người ta vào trong nhà, bắt chờ ở ngoài, rốt cuộc thì con muốn làm gì hả? Làm sao, đại thọ tám mươi của ông mà cũng không đến thì định chờ đến tang lễ của ông mới đến phải không? Lần này ông Cố thực sự không nương tay, Nhạc Yên Nhi bị đánh đau tới nhăn cả mặt, người khác nhìn thấy đều cảm thấy thương:
- Ông à, ông nghe con giải thích...
- Giải thích cái gì? Hai đứa kết hôn rồi, chuyện lớn
- Anh… anh nói với ông là chúng ta kết hôn rồi à? Nhạc Yên Nhi xoa chỗ bị đánh sau lưng, không quan tâm tới cơn giận của ông Cố, kinh ngạc hỏi Dạ Đình Sâm.
Dạ Đình Sâm nhướng mày, coi như đáp lại.
- Sao anh không bàn bạc với tôi...
Lời còn chưa dứt, sau lưng cô lại bị đánh một cái.
Ông Cố giận dữ:
- Bàn bạc? Bàn bạc cái rắm! Lúc kết hôn thì không bàn bạc với ông đi, bây giờ lại muốn bàn bạc để lừa lão già này à? Định gạt ông tới lúc nào, tới lúc ông xuống mồ à?! Nói xong, cơn giận chưa nguôi, ông đập mạnh hai bàn tay.
Nhạc Yên Nhi đau đến mức kêu lên, thế nhưng việc mình làm sai, cô chột dạ lại không dám trốn tránh, đành ngoan ngoãn chịu.
Đúng lúc này, một đôi tay mạnh mẽ kéo Nhạc Yên Nhi, ôm cô vào lòng, tránh đi thiết sa chưởng của ông Cố.
Ông Cố đánh hụt, nhướng đôi mày hoa râm lên, ngẩng đầu nhìn Dạ Đình Sâm.
Dạ Đình Sâm ôm Nhạc Yên Nhi, bị người lớn nhìn chăm chú như thế nhưng hắn cũng không cảm thấy ngượng ngùng mà còn rất thẳng thắn nói:
- Ông, ông đánh là cháu sẽ đau lòng.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy như vừa mới bị sét đánh.
Mình có thể nghe thấy lời sến súa như vậy từ miệng Dạ Đình Sâm sao? Nhưng mà từng cái đánh của ông Cố giáng xuống, cái nào cũng quá đau, Nhạc Yên Nhi cũng không thèm khinh bỉ Dạ Đình Sâm nữa, cô vội vàng làm bộ núp trong lòng hắn, nhìn ông Cố bằng đôi mắt đáng thương:
- Ông ơi, anh ấy đau lòng, còn con đau da thịt này.
Dạ Đình Sâm có đau lòng không thì Nhạc Yên Nhi không biết, thế nhưng cô đau thịt thật! Chẳng biết ông tập luyện thế nào mà sức khỏe không tốt nhưng lực tay vẫn mạnh thế, đánh đến độ sau lưng cô tê cả lên.
Nụ cười của ông Cố khẽ nhạt đi, nhìn hai người một lượt, đôi mắt hơi đục bỗng sáng hơn nhưng chỉ trong chớp mắt rồi lại biến mất.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy biểu tình của ông đầy ẩn ý sâu xa, cô hoảng hốt, chỉ sợ ông nhìn ra sơ hở gì.
Thế nhưng ông lão chẳng nói gì, chỉ mở nắp trên tay vịn xe lăn, để lộ ra một loạt nút ấn.
Ông ấn một nút, chiếc xe lăn tự động chạy bằng điện liền tiến lên, dừng trước bàn sách.
Ông Cố cầm một chiếc hộp lên:
- Nhóc con, con tặng à? Nhạc Yên Nhi vội gật đầu:
- Đồ dùng trà là anh ấy chọn cho ông, bộ đồ tử sa đấy, con thì chọn đại hồng bào ông thích uống nhất.
- Coi như còn có lương tâm, nhớ được ông thích uống trà, ông tưởng con quên ông sạch sành sanh rồi đấy.
Ông Cố hừ lạnh nhưng biểu tình đã dịu hơn nhiều, hiển nhiên là rất hài lòng.
Nhạc Yên Nhi bước lên, nhẹ nhàng dỗ dành ông lão:
- Làm sao quên được, con quên ai cũng không quên được ông, chẳng phải con bận làm việc quá hay sao, bận đến độ không có thời gian về nữa.
Ông ơi, con kể ông nghe, dạo gần đây con mới nhận một bộ phim đầu tư cực lớn, diễn vai phụ thứ nhất đấy, chờ đến cuối năm làm hậu kỳ xong xuôi là ông có thể xem trên TV rồi.
Ông Cố khó chịu, phàn nàn:
- Muốn nhìn cháu gái mà còn phải nhìn qua cái TV nữa.
Hai ông cháu đã lâu lắm không gặp nhau, họ nói về đủ thứ việc trong nhà, thấy ông Cố có vẻ khát nước, Nhạc Yên Nhi lập tức lấy món quà mừng thọ mình mang đến, pha trà cho ông.
Ánh mắt ông Cố chuyển sang Dạ Đình Sâm, hỏi như kiểm tra hộ khẩu:
- Cháu họ Dạ phải không? Tiểu Dạ, cha mẹ cháu làm gì? Trong nhà có mấy người? Giờ đang ở đâu?
- Ông à, ông như thế sẽ dọa anh ấy sợ đấy.
Nhạc Yến Nhi nghe thấy lời của ông thì run tay,suýt nữa làm rơi lá trà xuống đất.
Trời ạ, đây chính là Dạ Đình Sâm, Chủ tịch của tập đoàn LN, bình thường ai dám nói chuyện với hắn thế này chắc hắn trở mặt luôn đấy nhỉ? Đáng tiếc là Nhạc Yên Nhi chưa dứt lời thì ông Cố đã quay sang cho cô một ánh mắt với ý "Im miệng", Nhạc Yên Nhi sợ không dám nói nữa, đành chớp đôi mắt nai con vô tội nhìn Dạ Đình Sâm.
Quen Dạ Đình Sâm lâu vậy rồi, chuyện gia đình hắn cũng chưa bao giờ để lộ một chữ, Nhạc Yên Nhi thỉnh thoảng có hỏi nhưng hắn luôn ra vẻ bí mật, vậy nên cô cũng thôi.
Bây giờ ông lại hỏi như thế, chắc chắn sẽ làm hắn khó chịu.
Chỉ mong Dạ Đình Sâm không trở mặt là tốt rồi.
Bình luận facebook