Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Nhạc Yên Nhi đau đến hít sâu, trong tích tắc, trán cô đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Bây giờ cô thực sự nghĩ rằng cột sống của mình gần như đã bị Lâm Đông Lục làm gãy.
Nhưng cô cắn răng cố nhịn, ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt anh ta, lạnh lùng quát:
- Cút ngay! Anh có tư cách gì để đối xử với tôi như thế? Những lời này tôi đã nói với anh không biết bao nhiêu lần rồi, vì sao anh còn không chịu buông tha cho tôi?
- Buông tha cho cô? Cô chưa bao giờ buông tha tôi, vì sao tôi phải buông tha cho cô?! Lâm Đông Lục gào thét, trán nổi gân xanh, anh ta lúc này đã mất đi lý trí.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn anh.
Lâm Đông Lục thế này là một Lâm Đông Lục cô chưa bao giờ biết.
Mặc dù lần trước ở quán cafe thái độ của Lâm Đông Lục cũng rất hung dữ, thế nhưng không điên cuồng như bây giờ.
Hiện giờ anh ta hệt như phát điên, Nhạc Yên Nhi thực sự sợ hãi.
Đôi tay của Lâm Đông Lục ghì chặt lấy vai Nhạc Yên Nhi, lực ghì rất mạnh, gần như bóp nát vai cô, hệt như hai người họ có thâm cừu đại hận vậy.
Nhạc Yên Nhi sợ rồi, nếu Lâm Đông Lục còn lý trí thì dù anh không nhớ rõ cô nhưng ít ra anh cũng sẽ nghe lời cô nói.
Nhưng Nhạc Yên Nhi cảm thấy dù cô có nói gì đi nữa, Lâm Đông Lục lúc này cũng sẽ không nghe vào.
Cô liều mạng giằng co, chỉ muốn thoát khỏi đôi tay đang ghì lấy mình:
- Anh điên rồi! Mau buông tôi ra.
Lâm Đông Lục làm ngơ, lực giãy giụa của cô chẳng ảnh hưởng gì, anh ta vẫn cứ nhìn cô chằm chặp.
Trong đôi mắt đen kia đã không thể thấy ánh sáng và sự dịu dàng của ngày xưa, giờ tất cả đều là oán độc lan tràn như cỏ dại.
Mặc kệ Nhạc Yên Nhi nói gì, Lâm Đông Lục đều như không nghe thấy, anh ta đắm chìm trong thế giới riêng của mình, chẳng biết đang suy nghĩ gì mà đột nhiên từ từ nâng một tay lên, sát lại gần cổ của Nhạc Yên Nhi.
Bàn tay anh ta vuốt ve da thịt non mịn trên cổ cô, cảm nhận nhịp đập của mạch máu.
Nhạc Yên Nhi thấy nơi yếu hại bị người khác giữ lấy, cô hoảng hốt không biết cuối cùng Lâm Đông Lục muốn làm gì, nhưng mỗi một hành động của anh ta đều không giống người bình thường.
- Lâm Đông Lục! Anh đang làm gì thế? Thả tôi ra! Nhưng mặc kệ cô có giãy giụa thế nào, lực tay của Lâm Đông Lục chỉ có mỗi lúc một tăng, từ từ siết chặt.
Nhạc Yên Nhi nhìn thấy tơ máu điên cuồng trong mắt anh ta, dường như có cả sát ý.
- Cứu...
cứu với...
Nghe thấy giọng nói cô, bàn tay to lớn của Lâm Đông Lục lại càng siết nhanh hơn.
Sức mạnh mỗi lúc một tăng trên cần cổ yếu ớt của Nhạc Yên Nhi khiến cô cảm thấy ngạt thở, muốn thốt lên một tiếng cũng vô cùng gian nan.
Trong mắt Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi thấy một thứ cảm xúc gọi là "cùng chết".
Não dần thiếu dưỡng khí, mắt Nhạc Yên Nhi mỗi lúc một hoa hơn, tiếp đó là ù tai, mí mắt cô đã không thể khống chế được, dần dần sụp xuống.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình sắp chết thật rồi.
Cô muốn nói gì đó nhưng vì không thở nổi, những âm thanh cô có thể phát ra chỉ là "Hự" và "Khục" mà thôi.
Cô không ngừng giãy giụa nhưng một chút lực yếu ớt ấy với Lâm Đông Lục đang điên cuồng thì chẳng thấm vào đâu.
Một giọt nước mắt vô thức trượt xuống từ khóe mắt Nhạc Yên Nhi, bỗng nhiên, cô cam chịu.
Thế cũng được, dù sao mẹ còn đang chờ mình trên trời.
Rầm! Ngay lúc này, cửa kho hàng bị đá văng ra, vì lực va đập mạnh, cánh cửa đập vào tường rồi bật lại.
Nhạc Yên Nhi chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một bóng người lao đến với tốc độ cực nhanh, đấm Lâm Đông Lục một cái làm anh ta ngã lăn xuống đất.
Mất đi điểm tựa, Nhạc Yên Nhi xuội lơ, trượt theo kệ hàng kim loại ngã xuống, cô quỳ gối trên mặt đất thở hổn hển, cảm nhận không khí vất vả mới có được.
Sau khi bình ổn lại nhịp thở, Nhạc Yên Nhi mới ngẩng đầu, nhìn người vừa tới.
Người đàn ông cao lớn đang từ trên cao nhìn xuống chỗ cô, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đen thờ ơ bây giờ là tức giận ngập trời chưa bao giờ xuất hiện.
Dù Dạ Đình Sâm luôn không nhiều cảm xúc, nhưng khi đối mặt với Nhạc Yên Nhi, hắn luôn cố gắng để bản thân dịu dàng hơn, không khiến cô cảm thấy áp lực.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt này nhìn Nhạc Yên Nhi.
Cô cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi lại dâng lên trong lòng.
Dạ Đình Sâm nổi giận? Nhận ra điều này, cô há miệng định nói gì đó để giải thích.
Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm không có lòng dạ nghe cô nói, hắn vươn tay kéo cô dậy, ôm cô vào lòng rồi đi ra phía ngoài nhà kho.
Lúc này, Nhạc Yên Nhi nhìn thoáng qua Lâm Đông Lục.
Một đấm khi nãy của Dạ Đình Sâm nện lên đầu Lâm Đông Lục không nhẹ, hiện giờ anh ta đang nằm sấp dưới đất, không còn sức sống, tóc đen che khuất đôi mắt, chẳng thể nhìn rõ vẻ mặt lúc này ra sao.
Thấy thế, Nhạc Yên Nhi ma xui quỷ khiến rút tay lại, dừng bước.
Đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm hờ hững nhìn cô.
Vẻ mặt Nhạc Yên Nhi không được tự nhiên lắm, thế nhưng cô vẫn lấy dũng khí lên tiếng:
- Chờ chút đã, tôi xem Lâm Đông Lục thế nào.
Nghe vậy, đôi mắt của Dạ Đình Sâm nheo lại, cảm xúc cuộn trào trong con ngươi đen, hệt như những thanh đao bằng băng đang lăng trì Nhạc Yên Nhi.
Cô rất sợ, nhưng cố kìm lại sự sợ hãi đó, không lùi bước.
- Nhạc Yên Nhi, cô biết mình đang làm gì không? Nghe câu hỏi lạnh lùng của hắn, Nhạc yên Nhi chột dạ.
Nói cũng lạ, rõ ràng giữa cô và Lâm Đông Lục không có chuyện gì, thế nhưng bị ánh mắt sáng rực của Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm, cô cảm thấy như đang bị bắt gian tại giường vậy.
Nhưng dù Dạ Đình Sâm vô cùng đáng sợ, cô cũng nhất định phải làm điều đó.
Cô thực sự không thể bỏ mặc Lâm Đông Lục ở đây một mình.
Hành vi vừa rồi của Lâm Đông Lục đã không thể giải thích là nhất thời xúc động nữa, rõ ràng đây là một loại bệnh trạng, sự liều lĩnh điên cuồng khiến người ta sợ hãi.
Cô nghi ngờ rằng tất cả những chuyện này đều liên quan tới việc mất trí nhớ của anh, rốt cuộc một năm trước đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến anh hoàn toàn quên cô, thậm chí tính tình thay đổi đến thế.
- Dạ Đình Sâm, tôi biết mình đang làm gì, xin lỗi anh, anh chờ tôi vài phút được không, cho tôi chút thời gian để giải quyết chuyện này.
Cô nhìn Dạ Đình Sâm, trong mắt là vẻ cầu khẩn.
Dạ Đình Sâm nhìn xoáy vào cô, không nói một lời, vào lúc Nhạc Yên Nhi cho rằng sẽ bị từ chối thì hắn lại xoay người bước đi.
Nhạc Yên Nhi biết Dạ Đình Sâm thật sự nổi giận, nhưng việc cấp bách bây giờ là xử lý chuyện của Lâm Đông Lục, còn Dạ Đình Sâm cô đành chờ lát nữa xin lỗi hắn vậy.
Nhạc Yên Nhi cắn môi, quay người đi tới chỗ Lâm Đông Lục, sau đó ngồi xổm xuống.
Khoảng cách rất gần, Nhạc Yên Nhi nhìn thấy đôi mắt bị che dưới tóc mái của Lâm Đông Lục, điên cuồng và dữ tợn khi nãy không còn nữa, bây giờ chỉ còn vẻ mông lung.
- Lâm Đông Lục, anh không sao chứ? Nhạc Yên Nhi cảm thấy anh ta có chút đáng thương, mờ mịt và bất lực y hệt một đứa trẻ.
Chợt nghe thấy giọng Nhạc Yên Nhi, người Lâm Đông Lục nhúc nhích, như bừng tỉnh lại, anh run rẩy nâng bàn tay vừa bóp cổ cô lên ngang mặt, trong mắt đều là bàng hoàng
Bây giờ cô thực sự nghĩ rằng cột sống của mình gần như đã bị Lâm Đông Lục làm gãy.
Nhưng cô cắn răng cố nhịn, ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt anh ta, lạnh lùng quát:
- Cút ngay! Anh có tư cách gì để đối xử với tôi như thế? Những lời này tôi đã nói với anh không biết bao nhiêu lần rồi, vì sao anh còn không chịu buông tha cho tôi?
- Buông tha cho cô? Cô chưa bao giờ buông tha tôi, vì sao tôi phải buông tha cho cô?! Lâm Đông Lục gào thét, trán nổi gân xanh, anh ta lúc này đã mất đi lý trí.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn anh.
Lâm Đông Lục thế này là một Lâm Đông Lục cô chưa bao giờ biết.
Mặc dù lần trước ở quán cafe thái độ của Lâm Đông Lục cũng rất hung dữ, thế nhưng không điên cuồng như bây giờ.
Hiện giờ anh ta hệt như phát điên, Nhạc Yên Nhi thực sự sợ hãi.
Đôi tay của Lâm Đông Lục ghì chặt lấy vai Nhạc Yên Nhi, lực ghì rất mạnh, gần như bóp nát vai cô, hệt như hai người họ có thâm cừu đại hận vậy.
Nhạc Yên Nhi sợ rồi, nếu Lâm Đông Lục còn lý trí thì dù anh không nhớ rõ cô nhưng ít ra anh cũng sẽ nghe lời cô nói.
Nhưng Nhạc Yên Nhi cảm thấy dù cô có nói gì đi nữa, Lâm Đông Lục lúc này cũng sẽ không nghe vào.
Cô liều mạng giằng co, chỉ muốn thoát khỏi đôi tay đang ghì lấy mình:
- Anh điên rồi! Mau buông tôi ra.
Lâm Đông Lục làm ngơ, lực giãy giụa của cô chẳng ảnh hưởng gì, anh ta vẫn cứ nhìn cô chằm chặp.
Trong đôi mắt đen kia đã không thể thấy ánh sáng và sự dịu dàng của ngày xưa, giờ tất cả đều là oán độc lan tràn như cỏ dại.
Mặc kệ Nhạc Yên Nhi nói gì, Lâm Đông Lục đều như không nghe thấy, anh ta đắm chìm trong thế giới riêng của mình, chẳng biết đang suy nghĩ gì mà đột nhiên từ từ nâng một tay lên, sát lại gần cổ của Nhạc Yên Nhi.
Bàn tay anh ta vuốt ve da thịt non mịn trên cổ cô, cảm nhận nhịp đập của mạch máu.
Nhạc Yên Nhi thấy nơi yếu hại bị người khác giữ lấy, cô hoảng hốt không biết cuối cùng Lâm Đông Lục muốn làm gì, nhưng mỗi một hành động của anh ta đều không giống người bình thường.
- Lâm Đông Lục! Anh đang làm gì thế? Thả tôi ra! Nhưng mặc kệ cô có giãy giụa thế nào, lực tay của Lâm Đông Lục chỉ có mỗi lúc một tăng, từ từ siết chặt.
Nhạc Yên Nhi nhìn thấy tơ máu điên cuồng trong mắt anh ta, dường như có cả sát ý.
- Cứu...
cứu với...
Nghe thấy giọng nói cô, bàn tay to lớn của Lâm Đông Lục lại càng siết nhanh hơn.
Sức mạnh mỗi lúc một tăng trên cần cổ yếu ớt của Nhạc Yên Nhi khiến cô cảm thấy ngạt thở, muốn thốt lên một tiếng cũng vô cùng gian nan.
Trong mắt Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi thấy một thứ cảm xúc gọi là "cùng chết".
Não dần thiếu dưỡng khí, mắt Nhạc Yên Nhi mỗi lúc một hoa hơn, tiếp đó là ù tai, mí mắt cô đã không thể khống chế được, dần dần sụp xuống.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình sắp chết thật rồi.
Cô muốn nói gì đó nhưng vì không thở nổi, những âm thanh cô có thể phát ra chỉ là "Hự" và "Khục" mà thôi.
Cô không ngừng giãy giụa nhưng một chút lực yếu ớt ấy với Lâm Đông Lục đang điên cuồng thì chẳng thấm vào đâu.
Một giọt nước mắt vô thức trượt xuống từ khóe mắt Nhạc Yên Nhi, bỗng nhiên, cô cam chịu.
Thế cũng được, dù sao mẹ còn đang chờ mình trên trời.
Rầm! Ngay lúc này, cửa kho hàng bị đá văng ra, vì lực va đập mạnh, cánh cửa đập vào tường rồi bật lại.
Nhạc Yên Nhi chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một bóng người lao đến với tốc độ cực nhanh, đấm Lâm Đông Lục một cái làm anh ta ngã lăn xuống đất.
Mất đi điểm tựa, Nhạc Yên Nhi xuội lơ, trượt theo kệ hàng kim loại ngã xuống, cô quỳ gối trên mặt đất thở hổn hển, cảm nhận không khí vất vả mới có được.
Sau khi bình ổn lại nhịp thở, Nhạc Yên Nhi mới ngẩng đầu, nhìn người vừa tới.
Người đàn ông cao lớn đang từ trên cao nhìn xuống chỗ cô, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đen thờ ơ bây giờ là tức giận ngập trời chưa bao giờ xuất hiện.
Dù Dạ Đình Sâm luôn không nhiều cảm xúc, nhưng khi đối mặt với Nhạc Yên Nhi, hắn luôn cố gắng để bản thân dịu dàng hơn, không khiến cô cảm thấy áp lực.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt này nhìn Nhạc Yên Nhi.
Cô cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi lại dâng lên trong lòng.
Dạ Đình Sâm nổi giận? Nhận ra điều này, cô há miệng định nói gì đó để giải thích.
Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm không có lòng dạ nghe cô nói, hắn vươn tay kéo cô dậy, ôm cô vào lòng rồi đi ra phía ngoài nhà kho.
Lúc này, Nhạc Yên Nhi nhìn thoáng qua Lâm Đông Lục.
Một đấm khi nãy của Dạ Đình Sâm nện lên đầu Lâm Đông Lục không nhẹ, hiện giờ anh ta đang nằm sấp dưới đất, không còn sức sống, tóc đen che khuất đôi mắt, chẳng thể nhìn rõ vẻ mặt lúc này ra sao.
Thấy thế, Nhạc Yên Nhi ma xui quỷ khiến rút tay lại, dừng bước.
Đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm hờ hững nhìn cô.
Vẻ mặt Nhạc Yên Nhi không được tự nhiên lắm, thế nhưng cô vẫn lấy dũng khí lên tiếng:
- Chờ chút đã, tôi xem Lâm Đông Lục thế nào.
Nghe vậy, đôi mắt của Dạ Đình Sâm nheo lại, cảm xúc cuộn trào trong con ngươi đen, hệt như những thanh đao bằng băng đang lăng trì Nhạc Yên Nhi.
Cô rất sợ, nhưng cố kìm lại sự sợ hãi đó, không lùi bước.
- Nhạc Yên Nhi, cô biết mình đang làm gì không? Nghe câu hỏi lạnh lùng của hắn, Nhạc yên Nhi chột dạ.
Nói cũng lạ, rõ ràng giữa cô và Lâm Đông Lục không có chuyện gì, thế nhưng bị ánh mắt sáng rực của Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm, cô cảm thấy như đang bị bắt gian tại giường vậy.
Nhưng dù Dạ Đình Sâm vô cùng đáng sợ, cô cũng nhất định phải làm điều đó.
Cô thực sự không thể bỏ mặc Lâm Đông Lục ở đây một mình.
Hành vi vừa rồi của Lâm Đông Lục đã không thể giải thích là nhất thời xúc động nữa, rõ ràng đây là một loại bệnh trạng, sự liều lĩnh điên cuồng khiến người ta sợ hãi.
Cô nghi ngờ rằng tất cả những chuyện này đều liên quan tới việc mất trí nhớ của anh, rốt cuộc một năm trước đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến anh hoàn toàn quên cô, thậm chí tính tình thay đổi đến thế.
- Dạ Đình Sâm, tôi biết mình đang làm gì, xin lỗi anh, anh chờ tôi vài phút được không, cho tôi chút thời gian để giải quyết chuyện này.
Cô nhìn Dạ Đình Sâm, trong mắt là vẻ cầu khẩn.
Dạ Đình Sâm nhìn xoáy vào cô, không nói một lời, vào lúc Nhạc Yên Nhi cho rằng sẽ bị từ chối thì hắn lại xoay người bước đi.
Nhạc Yên Nhi biết Dạ Đình Sâm thật sự nổi giận, nhưng việc cấp bách bây giờ là xử lý chuyện của Lâm Đông Lục, còn Dạ Đình Sâm cô đành chờ lát nữa xin lỗi hắn vậy.
Nhạc Yên Nhi cắn môi, quay người đi tới chỗ Lâm Đông Lục, sau đó ngồi xổm xuống.
Khoảng cách rất gần, Nhạc Yên Nhi nhìn thấy đôi mắt bị che dưới tóc mái của Lâm Đông Lục, điên cuồng và dữ tợn khi nãy không còn nữa, bây giờ chỉ còn vẻ mông lung.
- Lâm Đông Lục, anh không sao chứ? Nhạc Yên Nhi cảm thấy anh ta có chút đáng thương, mờ mịt và bất lực y hệt một đứa trẻ.
Chợt nghe thấy giọng Nhạc Yên Nhi, người Lâm Đông Lục nhúc nhích, như bừng tỉnh lại, anh run rẩy nâng bàn tay vừa bóp cổ cô lên ngang mặt, trong mắt đều là bàng hoàng
Bình luận facebook