Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157
Nhạc Yên Nhi biết mình không thể hỏi ra điều gì nên chỉ có thể bỏ qua, mặc cho Chúc Viễn kiểm tra sức khỏe giúp mình.
Chúc Viễn mang theo hòm thuốc cùng những trang thiết bị kiểm tra tiên tiến theo, dù không kiểm tra được bệnh nặng nhưng đo máu, đo huyết áp thì vẫn đủ.
Qua một đêm bị Anjoye lừa và rơi xuống nước, Nhạc Yên Nhi có nhiều vết thương nhỏ, khi mợ Trương thay quần áo cho cô cũng đã sơ cứu qua, vậy nên Chúc Viễn chỉ để lại một bình thuốc, dặn Nhạc Yên Nhi bôi đúng hạn mỗi ngày.
Nhạc Yên Nhi bình tĩnh nhìn mợ Trương nhận thuốc, cô hoàn toàn vô cảm với chuyện này.
Dựa vào kết quả mà các công cụ đo lường được, tinh thần Nhạc Yên Nhi đang trong trạng thái lo lắng cao độ, điều này ảnh hưởng rất lớn tới việc chữa thương cho cô, vì vậy Chúc Viễn lấy ra một hộp thuốc.
- Thiếu phu nhân nên uống thuốc đầy đủ, ngủ một giấc thật ngon thì thân thể mới hồi phục được.
- Tôi không muốn uống.
Nhạc Yên Nhi từ chối.
Cô có cảm giác bọn họ đều biết sự thật, thế nhưng tất cả đều lừa dối mình.
Đã vậy thì cần gì phải nghe lời họ.
- Thiếu phu nhân, bất kể thiếu gia đang ở đâu đi nữa, ngài ấy cũng luôn lo lắng cho sức khỏe của cô.
Nếu cô không uống thuốc, không chăm sóc sức khỏe mình thật tốt thì sao ngài ấy yên tâm được? Chúc Viễn nói trúng tim đen, chạm đến nơi yếu ớt nhất trong lòng Nhạc Yên Nhi.
Dạ Đình Sâm bất chấp nguy hiểm đi cứu mình, đương nhiên là vì hy vọng mình bình an.
Cho nên Nhạc Yên Nhi cắn môi, dù không muốn nhưng vẫn uống thuốc mà Chúc Viễn đưa.
Uống thuốc xong, cô nhìn những người trong phòng:
- Nếu mọi người đã không chịu nói chân tướng cho tôi biết, vậy cũng không cần đứng đây đâu.
Chúc Viễn và quản gia Thẩm liếc nhìn nhau, biết tâm trạng cô đang không ổn nên họ đồng thanh đáp:
- Chúng tôi ra ngoài trước, thiếu phu nhân hãy nghỉ ngơi đi ạ.
Hai người và mợ Trương ra ngoài, đến góc rẽ, quản gia Thẩm chần chừ hỏi Chúc Viễn:
- Cậu Chúc này, thật sự không thể để thiếu phu nhân biết à?
- Không nói được.
Chúc Viễn quả quyết:
- Đây là lệnh của thiếu gia, chúng ta chỉ có thể làm theo, nếu không ngài ấy sẽ không yên tâm được.
Quản gia Thẩm thở dài:
- Ôi...
Ở trong phòng, Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng bước chân họ xa dần rồi im hẳn, cô lập tức xuống giường, lấy di động gọi cho Dạ Đình Sâm.
Họ không nói thật thì mình hỏi thẳng là xong.
Nhưng số tư nhân vốn luôn mở hai tư tiếng một ngày bây giờ lại tắt máy.
Nhạc Yên Nhi không ngừng hy vọng, cô tiếp tục bấm số của Anjoye.
- Xin chào, số máy quý khách gọi không tồn tại.
Cặp anh em mới mấy tiếng trước còn giương cung bạt kiếm, đối chọi gay gắt trước mắt cô, vậy mà bây giờ như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Nhạc Yên Nhi thất thần ngồi trên giường, suy nghĩ của cô rối bời, không biết cảm giác của mình là gì nữa.
Chẳng phải hắn luôn nói mình là vợ của hắn sao? Vậy mà người vợ ấy lại không biết gì khi chồng mình có khả năng nguy hiểm đến tính mạng? Càng nghĩ, cô càng đau lòng, đau đến quặn thắt.
Rõ là vẫn tức giận nhưng vừa nghĩ tới việc Dạ Đình Sâm bất chấp nguy hiểm cứu mình, cơn giận của cô lập tức biến mất, hệt như một ngọn lửa chưa kịp bùng lên đã bị dập tắt, chỉ còn lại khói xám bao vây lấy tâm trạng cô lúc này.
Cô chỉ còn một suy nghĩ duy nhất trong đầu.
Kể cả không liên lạc với mình đi nữa, Dạ Đình Sâm nhất định phải bình an.
Hôm sau, Nhạc Yên Nhi dậy rất sớm.
Phải nói là thuốc của Chúc Viễn có tác dụng rất tốt, sau khi uống vào, cô ngủ rất ngon, chẳng hề mộng mị, khi tỉnh lại cũng sảng khoái.
Nhạc Yên Nhi thay quần áo rồi xuống nhà.
Khi vào nhà ăn, nhìn thấy trên bàn đầy món ngon mà chỗ ngồi của Dạ Đình Sâm trống rỗng, cô chẳng còn lòng dạ nào ăn uống nữa.
Chỗ trống kia cũng như sự trống trải trong tim cô lúc này.
Sau khi Nhạc Yên Nhi kết hôn với Dạ Đình Sâm, dù cho hắn có bận rộn đến đâu cũng sẽ ăn cơm cùng cô.
Tuy vậy, cô vẫn ngồi xuống, cố gắng ăn vài miếng.
Quản gia Thẩm thấy cô uể oải, ông cố ý gợi chuyện:
Quản gia Thẩm kinh ngạc, ông bối rối đáp:
- Cô… cô nghỉ thêm mấy hôm đi, không cần vội đi làm thế đâu, với lại một nơi như đoàn phim cũng không an toàn.
- Không an toàn? Nhạc Yên Nhi nhướn mày nhìn quản gia Thẩm:
- Tôi chỉ là một diễn viên bé nhỏ thôi, xưa chẳng thù nay chẳng oán với ai thì có gì mà không an toàn? Với lại nhị thiếu chỉ đùa thôi mà, vậy cậu ta sẽ không tìm tôi gây phiền phức đâu.
Dạo gần đây tôi chỉ gặp phải mỗi chuyện đó, vậy chuyện "không an toàn" mà quản gia nói là do ai? Quản gia Thẩm nghẹn họng, thấy Nhạc Yên Nhi quyết tâm, ông không thể làm gì khác hơn, đành nói:
- Tôi sẽ chuẩn bị xe cho cô ngay.
Ăn sáng xong, chiếc xe đưa Nhạc Yên Nhi đến đoàn phim đã đỗ bên ngoài, lúc này cô mới nhận ra người đưa mình đi là Trần Lạc.
Nhạc Yên Nhi đang lo lắng không tìm được Trần Lạc, cô liền lên xe.
Trần Lạc lễ phép chào hỏi cô, cô chỉ thờ ơ hỏi:
- Anh nói là Dạ Đình Sâm sang Anh công tác phải không? Trần Lạc đã chuẩn bị tinh thần bị Nhạc Yên Nhi chất vấn, anh lập tức dùng những lý do đã nghĩ ra từ trước để trả lời, nhưng chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi vừa nói đã khiến anh không biết trả lời ra sao.
Trần Lạc lúng túng:
- Chỉ sợ phu nhân hiểu lầm rồi, tôi không nói vậy mà sự thật là như thế.
Nhạc Yên Nhi cười gằn, nói:
- Chuyện khiến Dạ Đình Sâm phải về nước Anh ngay trong đêm thì hẳn là rất quan trọng rồi, chẳng ngờ vội đến không đưa cả thư ký đi cùng.
Khi trước hắn đi công tác ở Hồng Kông đâu để anh ở lại.
Trần Lạc đổi sắc, anh biết không thể lừa được Nhạc Yên Nhi nhưng chẳng ngờ cô lại rõ ràng vấn đề như vậy, ngay cả việc vạch trần lời nói dối của cậu ta, cô cũng làm rất dứt khoát.
Dù sao cũng đi theo Dạ Đình Sâm lâu như vậy rồi, Trần Lạc đã trải qua nhiều sóng gió, ngay lập tức bình tĩnh lại, khôi phục bộ dáng cẩn trọng:
- Nước Anh không chỉ là trụ sở chính của LN mà còn là nhà của chủ tịch, bên đó cũng có thư ký phụ trách công việc.
Tôi chỉ là thư ký ở thành phố A thôi, giờ tôi còn phải chăm sóc cho phu nhân thay chủ tịch nữa.
Nhạc Yên Nhi thấy Trần Lạc vẫn lừa gạt mình, cô lạnh mặt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ chứ không nói gì thêm.
Trong xe rơi vào yên lặng ngột ngạt.
Sắc mặt Nhạc Yên Nhi tái dần.
Tất cả đều lừa cô, dù cho bọn họ cũng chỉ vì nghĩ cho cô nên mới làm vậy, nhưng họ không biết việc này sẽ khiến cô càng bất an.
Bởi vì họ chỉ lừa gạt cô khi có chuyện xảy ra mà thôi.
Một lúc lâu sau, khi Trần Lạc cho rằng Nhạc Yên Nhi sẽ không hỏi gì thêm mà thở phào thì anh lại nghe thấy giọng Nhạc Yên Nhi hờ hững vang lên:
- Nếu anh có thể liên hệ được với hắn thì hãy nói cho hắn biết là tôi đang rất lo lắng.
Chúc Viễn mang theo hòm thuốc cùng những trang thiết bị kiểm tra tiên tiến theo, dù không kiểm tra được bệnh nặng nhưng đo máu, đo huyết áp thì vẫn đủ.
Qua một đêm bị Anjoye lừa và rơi xuống nước, Nhạc Yên Nhi có nhiều vết thương nhỏ, khi mợ Trương thay quần áo cho cô cũng đã sơ cứu qua, vậy nên Chúc Viễn chỉ để lại một bình thuốc, dặn Nhạc Yên Nhi bôi đúng hạn mỗi ngày.
Nhạc Yên Nhi bình tĩnh nhìn mợ Trương nhận thuốc, cô hoàn toàn vô cảm với chuyện này.
Dựa vào kết quả mà các công cụ đo lường được, tinh thần Nhạc Yên Nhi đang trong trạng thái lo lắng cao độ, điều này ảnh hưởng rất lớn tới việc chữa thương cho cô, vì vậy Chúc Viễn lấy ra một hộp thuốc.
- Thiếu phu nhân nên uống thuốc đầy đủ, ngủ một giấc thật ngon thì thân thể mới hồi phục được.
- Tôi không muốn uống.
Nhạc Yên Nhi từ chối.
Cô có cảm giác bọn họ đều biết sự thật, thế nhưng tất cả đều lừa dối mình.
Đã vậy thì cần gì phải nghe lời họ.
- Thiếu phu nhân, bất kể thiếu gia đang ở đâu đi nữa, ngài ấy cũng luôn lo lắng cho sức khỏe của cô.
Nếu cô không uống thuốc, không chăm sóc sức khỏe mình thật tốt thì sao ngài ấy yên tâm được? Chúc Viễn nói trúng tim đen, chạm đến nơi yếu ớt nhất trong lòng Nhạc Yên Nhi.
Dạ Đình Sâm bất chấp nguy hiểm đi cứu mình, đương nhiên là vì hy vọng mình bình an.
Cho nên Nhạc Yên Nhi cắn môi, dù không muốn nhưng vẫn uống thuốc mà Chúc Viễn đưa.
Uống thuốc xong, cô nhìn những người trong phòng:
- Nếu mọi người đã không chịu nói chân tướng cho tôi biết, vậy cũng không cần đứng đây đâu.
Chúc Viễn và quản gia Thẩm liếc nhìn nhau, biết tâm trạng cô đang không ổn nên họ đồng thanh đáp:
- Chúng tôi ra ngoài trước, thiếu phu nhân hãy nghỉ ngơi đi ạ.
Hai người và mợ Trương ra ngoài, đến góc rẽ, quản gia Thẩm chần chừ hỏi Chúc Viễn:
- Cậu Chúc này, thật sự không thể để thiếu phu nhân biết à?
- Không nói được.
Chúc Viễn quả quyết:
- Đây là lệnh của thiếu gia, chúng ta chỉ có thể làm theo, nếu không ngài ấy sẽ không yên tâm được.
Quản gia Thẩm thở dài:
- Ôi...
Ở trong phòng, Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng bước chân họ xa dần rồi im hẳn, cô lập tức xuống giường, lấy di động gọi cho Dạ Đình Sâm.
Họ không nói thật thì mình hỏi thẳng là xong.
Nhưng số tư nhân vốn luôn mở hai tư tiếng một ngày bây giờ lại tắt máy.
Nhạc Yên Nhi không ngừng hy vọng, cô tiếp tục bấm số của Anjoye.
- Xin chào, số máy quý khách gọi không tồn tại.
Cặp anh em mới mấy tiếng trước còn giương cung bạt kiếm, đối chọi gay gắt trước mắt cô, vậy mà bây giờ như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Nhạc Yên Nhi thất thần ngồi trên giường, suy nghĩ của cô rối bời, không biết cảm giác của mình là gì nữa.
Chẳng phải hắn luôn nói mình là vợ của hắn sao? Vậy mà người vợ ấy lại không biết gì khi chồng mình có khả năng nguy hiểm đến tính mạng? Càng nghĩ, cô càng đau lòng, đau đến quặn thắt.
Rõ là vẫn tức giận nhưng vừa nghĩ tới việc Dạ Đình Sâm bất chấp nguy hiểm cứu mình, cơn giận của cô lập tức biến mất, hệt như một ngọn lửa chưa kịp bùng lên đã bị dập tắt, chỉ còn lại khói xám bao vây lấy tâm trạng cô lúc này.
Cô chỉ còn một suy nghĩ duy nhất trong đầu.
Kể cả không liên lạc với mình đi nữa, Dạ Đình Sâm nhất định phải bình an.
Hôm sau, Nhạc Yên Nhi dậy rất sớm.
Phải nói là thuốc của Chúc Viễn có tác dụng rất tốt, sau khi uống vào, cô ngủ rất ngon, chẳng hề mộng mị, khi tỉnh lại cũng sảng khoái.
Nhạc Yên Nhi thay quần áo rồi xuống nhà.
Khi vào nhà ăn, nhìn thấy trên bàn đầy món ngon mà chỗ ngồi của Dạ Đình Sâm trống rỗng, cô chẳng còn lòng dạ nào ăn uống nữa.
Chỗ trống kia cũng như sự trống trải trong tim cô lúc này.
Sau khi Nhạc Yên Nhi kết hôn với Dạ Đình Sâm, dù cho hắn có bận rộn đến đâu cũng sẽ ăn cơm cùng cô.
Tuy vậy, cô vẫn ngồi xuống, cố gắng ăn vài miếng.
Quản gia Thẩm thấy cô uể oải, ông cố ý gợi chuyện:
- Thiếu phu nhân, hôm nay cô có kế hoạch gì không?
- Quản gia Thẩm, làm phiền ông giúp tôi chuẩn bị
Quản gia Thẩm kinh ngạc, ông bối rối đáp:
- Cô… cô nghỉ thêm mấy hôm đi, không cần vội đi làm thế đâu, với lại một nơi như đoàn phim cũng không an toàn.
- Không an toàn? Nhạc Yên Nhi nhướn mày nhìn quản gia Thẩm:
- Tôi chỉ là một diễn viên bé nhỏ thôi, xưa chẳng thù nay chẳng oán với ai thì có gì mà không an toàn? Với lại nhị thiếu chỉ đùa thôi mà, vậy cậu ta sẽ không tìm tôi gây phiền phức đâu.
Dạo gần đây tôi chỉ gặp phải mỗi chuyện đó, vậy chuyện "không an toàn" mà quản gia nói là do ai? Quản gia Thẩm nghẹn họng, thấy Nhạc Yên Nhi quyết tâm, ông không thể làm gì khác hơn, đành nói:
- Tôi sẽ chuẩn bị xe cho cô ngay.
Ăn sáng xong, chiếc xe đưa Nhạc Yên Nhi đến đoàn phim đã đỗ bên ngoài, lúc này cô mới nhận ra người đưa mình đi là Trần Lạc.
Nhạc Yên Nhi đang lo lắng không tìm được Trần Lạc, cô liền lên xe.
Trần Lạc lễ phép chào hỏi cô, cô chỉ thờ ơ hỏi:
- Anh nói là Dạ Đình Sâm sang Anh công tác phải không? Trần Lạc đã chuẩn bị tinh thần bị Nhạc Yên Nhi chất vấn, anh lập tức dùng những lý do đã nghĩ ra từ trước để trả lời, nhưng chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi vừa nói đã khiến anh không biết trả lời ra sao.
Trần Lạc lúng túng:
- Chỉ sợ phu nhân hiểu lầm rồi, tôi không nói vậy mà sự thật là như thế.
Nhạc Yên Nhi cười gằn, nói:
- Chuyện khiến Dạ Đình Sâm phải về nước Anh ngay trong đêm thì hẳn là rất quan trọng rồi, chẳng ngờ vội đến không đưa cả thư ký đi cùng.
Khi trước hắn đi công tác ở Hồng Kông đâu để anh ở lại.
Trần Lạc đổi sắc, anh biết không thể lừa được Nhạc Yên Nhi nhưng chẳng ngờ cô lại rõ ràng vấn đề như vậy, ngay cả việc vạch trần lời nói dối của cậu ta, cô cũng làm rất dứt khoát.
Dù sao cũng đi theo Dạ Đình Sâm lâu như vậy rồi, Trần Lạc đã trải qua nhiều sóng gió, ngay lập tức bình tĩnh lại, khôi phục bộ dáng cẩn trọng:
- Nước Anh không chỉ là trụ sở chính của LN mà còn là nhà của chủ tịch, bên đó cũng có thư ký phụ trách công việc.
Tôi chỉ là thư ký ở thành phố A thôi, giờ tôi còn phải chăm sóc cho phu nhân thay chủ tịch nữa.
Nhạc Yên Nhi thấy Trần Lạc vẫn lừa gạt mình, cô lạnh mặt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ chứ không nói gì thêm.
Trong xe rơi vào yên lặng ngột ngạt.
Sắc mặt Nhạc Yên Nhi tái dần.
Tất cả đều lừa cô, dù cho bọn họ cũng chỉ vì nghĩ cho cô nên mới làm vậy, nhưng họ không biết việc này sẽ khiến cô càng bất an.
Bởi vì họ chỉ lừa gạt cô khi có chuyện xảy ra mà thôi.
Một lúc lâu sau, khi Trần Lạc cho rằng Nhạc Yên Nhi sẽ không hỏi gì thêm mà thở phào thì anh lại nghe thấy giọng Nhạc Yên Nhi hờ hững vang lên:
- Nếu anh có thể liên hệ được với hắn thì hãy nói cho hắn biết là tôi đang rất lo lắng.
Bình luận facebook