Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
- Vợ à? Lâm Đông Lục cười nhạo, ánh mắt chán ghét không hề che giấu:
- Nếu không phải do cô hại tôi mất trí nhớ, cướp tôi khỏi Nhạc Yên Nhi thì chúng tôi đã sớm kết hôn rồi! Cô còn có mặt mũi nói cô là vợ tôi? Cô xứng à? Bạch Nhược Mai, tôi muốn ly hôn với cô! Bạch Nhược Mai không hề sợ hãi, cô ta nhìn thẳng vào mắt Lâm Đông Lục:
- Lâm Đông Lục, anh cứ nằm mơ đi! Tôi nói cho anh biết, kể cả anh khôi phục ký ức thì đã sao, anh không thể rời bỏ tôi được! Anh cho rằng anh thật sự có thể mười phần chắc chín mà nắm được Bất động sản Quảng Thịnh à? Không có sự trợ giúp của nhà họ Bạch, anh muốn cũng không làm nổi đâu! Tôi chắc chắn sẽ không ly hôn, tôi chắc chắn không để anh và con khốn kia vui vẻ hạnh phúc đâu, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai trong hai người hết! Lâm Đông Lục đã không yêu cô ta, vậy thì họ dùng quãng đời còn lại để hành hạ lẫn nhau đi, Bạch Nhược Mai quyết không buông tay! Nghe cô ta nói vậy, Lâm Đông Lục đau đớn nhận ra những lời cô ta nói đều là sự thật.
Nếu mất đi sự trợ giúp của nhà họ Bạch, anh ta không thể khống chế nổi toàn bộ Bất động sản Quảng Thịnh.
Không có Quảng Thịnh, Lâm Đông Lục không có một xu dính túi.
Lời của Bạch Nhược Mai đã chọc giận Lâm Đông Lục, anh ta hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, đẩy Bạch Nhược Mai văng ra ngoài.
Thân thể mảnh dẻ của Bạch Nhược Mai hệt như một con búp bê vải rách nát, cô ta kiệt sức không thể giãy giụa, bị quăng sang một bên, trán cô ta đập vào chân bàn lạnh băng tạo ra một vết thương lớn, máu tươi lập tức chảy ra.
Cảm nhận đau đớn một lát rồi Bạch Nhược Mai mới nhận ra dòng máu sền sệt đang chảy xuôi theo gương mặt mình, cô ta run rẩy vươn tay sờ lên, thấy tay đầy máu thì rơi vào trạng thái khủng hoảng cực độ.
Bạch Nhược Mai hoảng hốt thét ầm lên:
- Tôi chảy máu rồi! Lâm Đông Lục! Mau gọi cấp cứu đi! Nhanh! Nhưng người đàn ông kia vẫn đứng nguyên đó nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo và độc ác.
Bạch Nhược Mai bây giờ mới cảm thấy sợ hãi, cô ta bò dậy, bám vào thành ghế salon, định lấy chiếc điện thoại mà mình ném trên đó.
Chỉ còn một chút nữa là chạm được tới điện thoại.
Người đàn ông kia lại sải bước tới, cướp lấy điện thoại di động, quăng mạnh vào tường.
Di động chia năm xẻ bảy.
Thấy hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt, Bạch Nhược Mai kinh hoàng mở to mắt.
Cô ta ngẩng phắt đầu lên nhìn Lâm Đông Lục.
Khuôn mặt xinh đẹp bây giờ một nửa nhuốm máu tươi, Bạch Nhược Mai bây giờ chẳng khác gì nhân vật chính trong phim kinh dị, rất đáng sợ.
Thế mà Lâm Đông Lục không hề thay đổi sắc mặt, anh ta chẳng hề e ngại nhìn thẳng vào mắt Bạch Nhược Mai, ánh mắt vô cảm.
Tim Bạch Nhược Mai lạnh xuống, cô ta bắt đầu cảm thấy nỗi sợ hãi thực sự.
Vì sao Lâm Đông Lục lại biến thành thế này? Như ác quỷ bò ra từ địa ngục, hoàn toàn không có lấy một chút dịu dàng nào.
- Đông Lục...
Cứu em với...
Xin anh mà...
Bạch Nhược Mai run môi, dùng hết sức để đứt quãng nói ra mấy lời này.
Máu đang nhanh chóng chảy ra, cô ta đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, ý thức cũng mơ hồ, mí mắt mỗi lúc một nặng.
Lâm Đông Lục đến gần, thân thể anh ta tạo thành một khoảng tối bao phủ trên người Bạch Nhược Mai khiến cô ta run lên, vô thức rụt người về phía sau.
- Nhược Mai, ngoan, nói cho anh biết vì sao anh lại mất trí nhớ? Bạch Nhược Mai há to miệng nhưng không thể nói được lời nào, cô ta nhắm mắt lại.
Không thể nói, tuyệt đối không thể nói.
Bạch Nhược Mai nghiêng đầu sang một bên, tránh ánh mắt của Lâm Đông Lục.
Hành động này chọc giận Lâm Đông Lục, anh ta cúi người về phía trước, bóp cổ Bạch Nhược Mai rồi nâng mặt cô ta lên, ép cô ta nhìn thẳng vào mình.
- Nói! Vì sao tôi lại mất trí nhớ?! Cổ bị Lâm Đông Lục siết chặt, Bạch Nhược Mai không thở nổi, cô ta khó khăn nuốt nước miếng, nói:
- Tôi sẽ không nói cho anh biết...
Anh điên rồi...
Thả..
thả tôi ra, nếu không nhà họ Bạch...
sẽ không bỏ qua cho anh...
Nếu như nói sự thật cho Lâm Đông Lục, chỉ sợ anh ta sẽ lập tức giết mình! Nghe thấy lời uy hiếp của Bạch Nhược Mai, Lâm Đông Lục nở một mụ cười như quỷ satan.
Tay anh ta không hề buông lỏng, ngược lại còn siết chặt hơn.
- Nhược Mai, sao em lại run rẩy thế? Chẳng lẽ em sợ anh à? Vì cổ bị siết chặt, Bạch Nhược Mai phát ra những âm thanh khục khặc đáng sợ.
- Anh...
Đồ ma quỷ...
Bạch Nhược Mai đã sớm biết một ngày nào đó họ sẽ trở mặt với nhau, đồng thời đã chuẩn bị tốt tinh thần ly hôn, thế nhưng cô ta chẳng ngờ Lâm Đông Lục lại muốn giết chết mình.
Người đàn ông này đã không còn bình thường nữa rồi.
Lâm Đông Lục bỗng lại gần bên tai Bạch Nhược Mai, giọng nói như nỉ non:
- Đội thôi miên tốt nhất nước Úc, thời gian một tháng trời ròng rã, cô nói cho tôi nghe xem cô đã làm gì? Làm sao anh ta biết? Bạch Nhược Mai hoảng sợ trợn mắt nhìn Lâm Đông Lục.
- Vợ yêu của anh, em thật quá bất cẩn, tại sao lại sơ suất đặt biên lai trong ngăn kéo để anh vô tình xem được vậy? Lâm Đông Lục nở một nụ cười quỷ dị, nhưng phía sau nụ cười đó là hận thù khiến người ta rùng mình.
- Anh...
Bạch Nhược Mai còn muốn nói gì đó, thế nhưng cô ta đã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Lâm Đông Lục từ từ siết chặt tay, không khí trong phổi của Bạch Nhược Mai cũng dần cạn kiệt, đại não cô ta đã rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí, ý thức dần mơ hồ, mí mắt nặng trĩu.
Ý nghĩ cuối cùng trong đầu Bạch Nhược Mai lúc này là hối hận, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, cô ta đã không nên động tới người này.
Lâm Đông Lục khi ở bên Nhạc Yên Nhi mới là Lâm Đông Lục mà cô ta yêu.
Lâm Đông Lục đứng lên, Bạch Nhược Mai cũng bị lôi dậy, chân cô ta dần rời khỏi mặt đất, toàn thân bất lực.
Cô ta muốn giãy giụa nhưng vì mất máu quá nhiều, cơ thể đã kiệt sức lạnh dần, không thể chống lại anh được.
Tay cô ta vẫn cố túm lấy áo anh ta, lưu lại trên chiếc sơ mi trắng từng dấu tay màu máu.
Bạch Nhược Mai trợn mắt, nhìn chằm chằm Lâm Đông Lục.
Cái nhìn như đang nói cho anh ta biết rằng cô ta mãi mãi sẽ không nhắm mắt.
Lâm Đông Lục không hề né tránh, anh ta bình tĩnh nhìn Bạch Nhược Mai, gằn từng chữ:
- Mất đi cô ấy, tôi đã ở trong địa ngục trần gian, cô cứ chết trước rồi đến địa ngục chờ tôi đi.
Nói xong, như chán ghét tất cả, ánh mắt hắn trở nên độc ác, tay lại siết chặt thêm.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên:
- Đông Lục! Đông Lục! Mau mở cửa! Tay anh ta vẫn siết chặt lại, sinh mạng của Bạch Nhược Mai cũng dần trôi đi.
Cửa chính bật mở, vì lực đẩy quá lớn, cánh cửa đập mạnh vào tường tạo thành một tiếng ‘rầm’.
Chìa khóa dự phòng rơi xuống đất, một người vọt vào, túm lấy vai Lâm Đông Lục
- Nếu không phải do cô hại tôi mất trí nhớ, cướp tôi khỏi Nhạc Yên Nhi thì chúng tôi đã sớm kết hôn rồi! Cô còn có mặt mũi nói cô là vợ tôi? Cô xứng à? Bạch Nhược Mai, tôi muốn ly hôn với cô! Bạch Nhược Mai không hề sợ hãi, cô ta nhìn thẳng vào mắt Lâm Đông Lục:
- Lâm Đông Lục, anh cứ nằm mơ đi! Tôi nói cho anh biết, kể cả anh khôi phục ký ức thì đã sao, anh không thể rời bỏ tôi được! Anh cho rằng anh thật sự có thể mười phần chắc chín mà nắm được Bất động sản Quảng Thịnh à? Không có sự trợ giúp của nhà họ Bạch, anh muốn cũng không làm nổi đâu! Tôi chắc chắn sẽ không ly hôn, tôi chắc chắn không để anh và con khốn kia vui vẻ hạnh phúc đâu, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai trong hai người hết! Lâm Đông Lục đã không yêu cô ta, vậy thì họ dùng quãng đời còn lại để hành hạ lẫn nhau đi, Bạch Nhược Mai quyết không buông tay! Nghe cô ta nói vậy, Lâm Đông Lục đau đớn nhận ra những lời cô ta nói đều là sự thật.
Nếu mất đi sự trợ giúp của nhà họ Bạch, anh ta không thể khống chế nổi toàn bộ Bất động sản Quảng Thịnh.
Không có Quảng Thịnh, Lâm Đông Lục không có một xu dính túi.
Lời của Bạch Nhược Mai đã chọc giận Lâm Đông Lục, anh ta hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, đẩy Bạch Nhược Mai văng ra ngoài.
Thân thể mảnh dẻ của Bạch Nhược Mai hệt như một con búp bê vải rách nát, cô ta kiệt sức không thể giãy giụa, bị quăng sang một bên, trán cô ta đập vào chân bàn lạnh băng tạo ra một vết thương lớn, máu tươi lập tức chảy ra.
Cảm nhận đau đớn một lát rồi Bạch Nhược Mai mới nhận ra dòng máu sền sệt đang chảy xuôi theo gương mặt mình, cô ta run rẩy vươn tay sờ lên, thấy tay đầy máu thì rơi vào trạng thái khủng hoảng cực độ.
Bạch Nhược Mai hoảng hốt thét ầm lên:
- Tôi chảy máu rồi! Lâm Đông Lục! Mau gọi cấp cứu đi! Nhanh! Nhưng người đàn ông kia vẫn đứng nguyên đó nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo và độc ác.
Bạch Nhược Mai bây giờ mới cảm thấy sợ hãi, cô ta bò dậy, bám vào thành ghế salon, định lấy chiếc điện thoại mà mình ném trên đó.
Chỉ còn một chút nữa là chạm được tới điện thoại.
Người đàn ông kia lại sải bước tới, cướp lấy điện thoại di động, quăng mạnh vào tường.
Di động chia năm xẻ bảy.
Thấy hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt, Bạch Nhược Mai kinh hoàng mở to mắt.
Cô ta ngẩng phắt đầu lên nhìn Lâm Đông Lục.
Khuôn mặt xinh đẹp bây giờ một nửa nhuốm máu tươi, Bạch Nhược Mai bây giờ chẳng khác gì nhân vật chính trong phim kinh dị, rất đáng sợ.
Thế mà Lâm Đông Lục không hề thay đổi sắc mặt, anh ta chẳng hề e ngại nhìn thẳng vào mắt Bạch Nhược Mai, ánh mắt vô cảm.
Tim Bạch Nhược Mai lạnh xuống, cô ta bắt đầu cảm thấy nỗi sợ hãi thực sự.
Vì sao Lâm Đông Lục lại biến thành thế này? Như ác quỷ bò ra từ địa ngục, hoàn toàn không có lấy một chút dịu dàng nào.
- Đông Lục...
Cứu em với...
Xin anh mà...
Bạch Nhược Mai run môi, dùng hết sức để đứt quãng nói ra mấy lời này.
Máu đang nhanh chóng chảy ra, cô ta đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, ý thức cũng mơ hồ, mí mắt mỗi lúc một nặng.
Lâm Đông Lục đến gần, thân thể anh ta tạo thành một khoảng tối bao phủ trên người Bạch Nhược Mai khiến cô ta run lên, vô thức rụt người về phía sau.
- Nhược Mai, ngoan, nói cho anh biết vì sao anh lại mất trí nhớ? Bạch Nhược Mai há to miệng nhưng không thể nói được lời nào, cô ta nhắm mắt lại.
Không thể nói, tuyệt đối không thể nói.
Bạch Nhược Mai nghiêng đầu sang một bên, tránh ánh mắt của Lâm Đông Lục.
Hành động này chọc giận Lâm Đông Lục, anh ta cúi người về phía trước, bóp cổ Bạch Nhược Mai rồi nâng mặt cô ta lên, ép cô ta nhìn thẳng vào mình.
- Nói! Vì sao tôi lại mất trí nhớ?! Cổ bị Lâm Đông Lục siết chặt, Bạch Nhược Mai không thở nổi, cô ta khó khăn nuốt nước miếng, nói:
- Tôi sẽ không nói cho anh biết...
Anh điên rồi...
Thả..
thả tôi ra, nếu không nhà họ Bạch...
sẽ không bỏ qua cho anh...
Nếu như nói sự thật cho Lâm Đông Lục, chỉ sợ anh ta sẽ lập tức giết mình! Nghe thấy lời uy hiếp của Bạch Nhược Mai, Lâm Đông Lục nở một mụ cười như quỷ satan.
Tay anh ta không hề buông lỏng, ngược lại còn siết chặt hơn.
- Nhược Mai, sao em lại run rẩy thế? Chẳng lẽ em sợ anh à? Vì cổ bị siết chặt, Bạch Nhược Mai phát ra những âm thanh khục khặc đáng sợ.
- Anh...
Đồ ma quỷ...
Bạch Nhược Mai đã sớm biết một ngày nào đó họ sẽ trở mặt với nhau, đồng thời đã chuẩn bị tốt tinh thần ly hôn, thế nhưng cô ta chẳng ngờ Lâm Đông Lục lại muốn giết chết mình.
Người đàn ông này đã không còn bình thường nữa rồi.
Lâm Đông Lục bỗng lại gần bên tai Bạch Nhược Mai, giọng nói như nỉ non:
- Đội thôi miên tốt nhất nước Úc, thời gian một tháng trời ròng rã, cô nói cho tôi nghe xem cô đã làm gì? Làm sao anh ta biết? Bạch Nhược Mai hoảng sợ trợn mắt nhìn Lâm Đông Lục.
- Vợ yêu của anh, em thật quá bất cẩn, tại sao lại sơ suất đặt biên lai trong ngăn kéo để anh vô tình xem được vậy? Lâm Đông Lục nở một nụ cười quỷ dị, nhưng phía sau nụ cười đó là hận thù khiến người ta rùng mình.
- Anh...
Bạch Nhược Mai còn muốn nói gì đó, thế nhưng cô ta đã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Lâm Đông Lục từ từ siết chặt tay, không khí trong phổi của Bạch Nhược Mai cũng dần cạn kiệt, đại não cô ta đã rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí, ý thức dần mơ hồ, mí mắt nặng trĩu.
Ý nghĩ cuối cùng trong đầu Bạch Nhược Mai lúc này là hối hận, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, cô ta đã không nên động tới người này.
Lâm Đông Lục khi ở bên Nhạc Yên Nhi mới là Lâm Đông Lục mà cô ta yêu.
Lâm Đông Lục đứng lên, Bạch Nhược Mai cũng bị lôi dậy, chân cô ta dần rời khỏi mặt đất, toàn thân bất lực.
Cô ta muốn giãy giụa nhưng vì mất máu quá nhiều, cơ thể đã kiệt sức lạnh dần, không thể chống lại anh được.
Tay cô ta vẫn cố túm lấy áo anh ta, lưu lại trên chiếc sơ mi trắng từng dấu tay màu máu.
Bạch Nhược Mai trợn mắt, nhìn chằm chằm Lâm Đông Lục.
Cái nhìn như đang nói cho anh ta biết rằng cô ta mãi mãi sẽ không nhắm mắt.
Lâm Đông Lục không hề né tránh, anh ta bình tĩnh nhìn Bạch Nhược Mai, gằn từng chữ:
- Mất đi cô ấy, tôi đã ở trong địa ngục trần gian, cô cứ chết trước rồi đến địa ngục chờ tôi đi.
Nói xong, như chán ghét tất cả, ánh mắt hắn trở nên độc ác, tay lại siết chặt thêm.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên:
- Đông Lục! Đông Lục! Mau mở cửa! Tay anh ta vẫn siết chặt lại, sinh mạng của Bạch Nhược Mai cũng dần trôi đi.
Cửa chính bật mở, vì lực đẩy quá lớn, cánh cửa đập mạnh vào tường tạo thành một tiếng ‘rầm’.
Chìa khóa dự phòng rơi xuống đất, một người vọt vào, túm lấy vai Lâm Đông Lục
Bình luận facebook