Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
Trình Cổ xấu hổ gãi đầu:
- Bây giờ chị kiếm được tiền rồi, địa vị trong giới cũng khác, em không biết chị có còn thích không nữa.
Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi, vốn không cảm thấy quá đói, nhưng vừa ngửi một cái thì lại thấy đói tới mức ngực và lưng dính lại với nhau.
Nhạc Yên Nhi ăn một cái bánh chẻo, chun mũi bất mãn:
- Em xem bây giờ chị thế này rồi còn cần giảm cân sao? Trình Cổ quan sát Nhạc Yên Nhi một chút, ngạc nhiên nói:
Nhưng Trình Cổ lại nghiêm mặt, nói:
- Em nói thật đấy, em thấy chị còn đẹp hơn ảnh hậu Tống Tường nhiều, chỉ là trước đây chị không có cơ hội tốt nên mới bị lỡ dở, chỉ cần chị chăm chỉ, chắc chắn sẽ có ngày nổi tiếng cho xem.
- Vậy mượn lời nói tốt lành của em nhé.
Lúc này bầu không khí rất tốt, Trình Cổ to gan hỏi một vấn đề mà cậu ta thắc mắc đã lâu:
- Chiều nay, lúc ở Dior ý, người đàn ông lôi lôi kéo kéo với chị là ai thế, hình như hai người có vẻ quen lắm hả.
Không ngờ Trình Cổ sẽ đột nhiên nhắc tới người đó, động tác ăn mì của Nhạc Yên Nhi khựng lại, tức giận nói:
- Chỉ là một người quen mà thôi, người đó lại còn không biết ăn nói đàng hoàng, đừng nhắc nữa, bực mình.
Mì hoành thánh tươi ngon đến mức khiến cô suýt cắn cả vào đầu lưỡi, lập tức chuyển chủ đề:
- Trình cô nương em thật là chu đáo, cũng may em không thích phụ nữ, nếu không chị nhất định sẽ liều mạng để được gả cho em! Trình Cổ biết Nhạc Yên Nhi đang nói đùa, bình thường cậu ta bị các nhân viên nữ trong công ty trêu chọc kiểu này quen rồi nên cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở cửa, sắc mặt cậu ta đột nhiên biến đổi.
- Chị… sắc mặt người quen của chị có chút khó coi đấy… Nhạc Yên Nhi quay lưng lại hướng cửa cho nên không nhìn thấy, nhưng Trình Cổ nhìn thấy rõ ràng, mặt người đó xanh mét, đó là một người đàn ông đẹp trai có khí thế bức người, chính là người đã xảy ra tranh chấp với Nhạc Yên Nhi hôm nay.
Nhạc Yên Nhi nghĩ rằng cậu ta đang nói tới chuyện lúc chiều nên vừa ăn vừa nói:
- Hắn ta chính là một người như thế đấy, não có vấn đề, mặc kệ đi.
Lát nữa còn phải phiền em đưa chị về, mình chị chắc không về được.
Trình Cổ liếc qua Dạ Đình Sâm một cái thì bị khí thế của hắn áp chế, cậu ta cảm thấy có điểm không chịu nổi, hai chân bắt đầu run lên.
- E là… em không đưa chị về được rồi… Giọng nói của Trình Cổ có chút run rẩy.
Nhạc Yên Nhi không biết tại sao đột nhiên Trình Cổ lại thay đổi như thế, cô nghi hoặc nhìn cậu ta:
- Sao lại không đưa về được? Ngón tay của Trình Cổ run run chỉ ra đằng sau Nhạc Yên Nhi.
Cô không hiểu, miệng ngậm một miếng bánh chẻo, quay đầu lại, khi nhìn thấy gương mặt Dạ Đình Sâm, bị dọa tới mức há hốc mồm, bánh chẻo rơi ngay xuống giường bệnh.
Nhưng lúc này không để ý đến nó được nữa, Nhạc Yên Nhi hoảng hốt nhìn Dạ Đình Sâm:
- Anh… sao anh lại tới đây? Thật đúng là ban ngày không thể nhắc người, ban đêm không được nhắc ma mà, sao lại linh thế này cơ chứ! Sao hắn lại biết cô ở đây nhỉ? Hắn đứng sau lưng cô bao lâu rồi? Nghe được bao nhiêu rồi? Thấy Dạ Đình Sâm hoàn toàn không để ý tới mình, Nhạc Yên Nhi sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, hỏi Trình Cổ:
- Trình cô nương, anh ta đến bao lâu rồi? Sắc mặt Trình Cổ còn khó coi hơn cả khóc:
- Từ lúc chị nói chị muốn gả cho em thì đã tới rồi… Má ơi, cô còn nói những câu không sợ chết thế sao? Sao cô chẳng nhớ gì hết thế? Trình Cổ có ngốc hơn nữa cũng biết tình huống này không ổn, hai người này chắc chắn có quan hệ không hề đơn giản, nhìn sắc mặt của người đàn ông kia xem, tràn đầy sát khí, có phải cậu ta đã làm hỏng việc gì ghê gớm lắm đúng không? Hắn sẽ không giết người diệt khẩu chứ? Trình Cổ đứng bật dậy, nói nhanh như pháo liên thanh:
- Người bạn này của chị nhìn có vẻ rất quan tâm chị đấy, chắc là sẽ đưa chị về nhà thôi, không cần em tiễn chị nữa đâu nhỉ.
Sau khi chị chườm lạnh xong là có thể về rồi, chị tự chăm sóc mình nhé, chúng ta gặp lại ở công ty sau, em đi trước đây, bye bye… Nói xong, cậu ta dùng tốc độ như chạy nạn để rời khỏi hiện trường.
Nhạc Yên Nhi ngây ra, uổng cho cô còn khen ngợi lâu thế, hóa ra cậu ta lại tham sống sợ chết, bỏ lại cô một mình thế này đây! Chẳng lẽ cô không sợ Dạ Đình Sâm sao, cô cũng sợ lắm đó! Nhưng điều gì phải đối mặt thì không thể trốn được, cho dù trong lòng lo sợ bất an thì vẫn phải cứng cỏi đối diện với hiện tại.
Nhạc Yên Nhi không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của Dạ Đình Sâm, cô trốn tránh ánh mắt của hắn, rụt đầu lại, nói:
Nếu như lúc nãy cô còn có chút chưa chắc chắn thì bây giờ đã hoàn toàn khẳng định.
Dạ Đình Sâm đã nghe thấy mấy lời lúc nãy của cô, hắn tức giận rồi, còn nghiền ngẫm từng chữ một làm khó cô.
Cả người Nhạc Yên Nhi rụt về đằng sau:
- Được, nhưng anh đừng dùng ánh mắt này nhìn em, em gan nhỏ, sẽ thấy sợ đấy.
Nghe thấy câu nói này của Nhạc Yên Nhi, ánh mắt Dạ Đình Sâm càng lạnh hơn.
- Vậy em hy vọng tôi đối xử với em thế nào? Nói xong, Dạ Đình Sâm nhếch khóe miệng lên một cách cứng ngắc, nở nụ cười hoàn toàn không có độ ấm.
Nhạc Yên Nhi bị nụ cười làm hoảng đến mức da đầu tê dại:
Bây giờ Nhạc Yên Nhi chỉ muốn chạy trốn, cô giơ tay lấy túi chườm ở mắt cá chân ra, không thèm để ý đến thức ăn còn chưa hết, đạp trên giày cao gót của mình để xuống giường, nói:
- Nếu không có chuyện gì khác thì em đi đây, chắc là anh không cần em tiễn đâu, tự anh về được nhỉ.
Nói xong, cô khập khiễng ra cửa.
Đáng tiếc chưa đi nổi hai bước thì cổ tay đã bị một bàn tay giơ từ đằng sau ra bóp chặt, cô còn không kịp quay lại nói gì đã bị ôm ngang lên.
- A… Trời đất đột nhiên quay cuồng, Nhạc Yên Nhi chỉ kịp hét lên một tiếng.
Dạ Đình Sâm mặc kệ, cứ thế ôm cô ra khỏi phòng bệnh.
Ngoài hành lang, bất luận là bác sĩ hay y tá đều bị cặp tình nhân cả dung mạo khí chất xuất chúng này thu hút ánh nhìn.
Nhạc Yên Nhi bị nhìn đến mức ngượng ngùng, không nhịn được giãy giụa:
- Này! Dạ Đình Sâm, anh làm cái gì thế! Mau thả em xuống! Lời nói của Dạ Đình Sâm như nghiến ra từ kẽ răng:
- Nếu như em hy vọng tôi không làm ra những chuyện càng khác thường hơn thì câm miệng cho tôi.
Bây giờ trong lòng Dạ Đình Sâm tràn ngập lửa giận.
Bắt đầu từ chiều nay, cô nhóc này đã luôn đối đầu với hắn, giờ thì hay rồi, không chỉ nói xấu sau lưng mà còn bảo muốn gả cho người đàn ông khác, trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa không tên.
Sự bình tĩnh thường ngày hắn vẫn lấy làm tự hào giờ hoàn toàn sụp đổ, Dạ Đình Sâm cảm thấy bản thân phải dùng khả năng tự khống chế to lớn mới ngăn được mình không bóp chết người phụ nữ trong lòng này.
Nếu như cái miệng nhỏ nhắn đó của cô còn lải nhải nữa thì hắn thật sự không thể đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện g
- Bây giờ chị kiếm được tiền rồi, địa vị trong giới cũng khác, em không biết chị có còn thích không nữa.
Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi, vốn không cảm thấy quá đói, nhưng vừa ngửi một cái thì lại thấy đói tới mức ngực và lưng dính lại với nhau.
- Chị thích chứ, đồ ăn thì đâu phân sang hèn, chỉ cần ngon là được rồi.
- Vậy chị mau ăn đi, hôm nay đừng giảm béo, ăn no một chút.
Nhạc Yên Nhi ăn một cái bánh chẻo, chun mũi bất mãn:
- Em xem bây giờ chị thế này rồi còn cần giảm cân sao? Trình Cổ quan sát Nhạc Yên Nhi một chút, ngạc nhiên nói:
- Hình như thật sự gầy đi rất nhiều rồi, bảo sao em thấy chị càng ngày càng đẹp.
- Được đấy Trình cô nương, thật là biết nói chuyện.
Nhưng Trình Cổ lại nghiêm mặt, nói:
- Em nói thật đấy, em thấy chị còn đẹp hơn ảnh hậu Tống Tường nhiều, chỉ là trước đây chị không có cơ hội tốt nên mới bị lỡ dở, chỉ cần chị chăm chỉ, chắc chắn sẽ có ngày nổi tiếng cho xem.
- Vậy mượn lời nói tốt lành của em nhé.
Lúc này bầu không khí rất tốt, Trình Cổ to gan hỏi một vấn đề mà cậu ta thắc mắc đã lâu:
- Chiều nay, lúc ở Dior ý, người đàn ông lôi lôi kéo kéo với chị là ai thế, hình như hai người có vẻ quen lắm hả.
Không ngờ Trình Cổ sẽ đột nhiên nhắc tới người đó, động tác ăn mì của Nhạc Yên Nhi khựng lại, tức giận nói:
- Chỉ là một người quen mà thôi, người đó lại còn không biết ăn nói đàng hoàng, đừng nhắc nữa, bực mình.
Mì hoành thánh tươi ngon đến mức khiến cô suýt cắn cả vào đầu lưỡi, lập tức chuyển chủ đề:
- Trình cô nương em thật là chu đáo, cũng may em không thích phụ nữ, nếu không chị nhất định sẽ liều mạng để được gả cho em! Trình Cổ biết Nhạc Yên Nhi đang nói đùa, bình thường cậu ta bị các nhân viên nữ trong công ty trêu chọc kiểu này quen rồi nên cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở cửa, sắc mặt cậu ta đột nhiên biến đổi.
- Chị… sắc mặt người quen của chị có chút khó coi đấy… Nhạc Yên Nhi quay lưng lại hướng cửa cho nên không nhìn thấy, nhưng Trình Cổ nhìn thấy rõ ràng, mặt người đó xanh mét, đó là một người đàn ông đẹp trai có khí thế bức người, chính là người đã xảy ra tranh chấp với Nhạc Yên Nhi hôm nay.
Nhạc Yên Nhi nghĩ rằng cậu ta đang nói tới chuyện lúc chiều nên vừa ăn vừa nói:
- Hắn ta chính là một người như thế đấy, não có vấn đề, mặc kệ đi.
Lát nữa còn phải phiền em đưa chị về, mình chị chắc không về được.
Trình Cổ liếc qua Dạ Đình Sâm một cái thì bị khí thế của hắn áp chế, cậu ta cảm thấy có điểm không chịu nổi, hai chân bắt đầu run lên.
- E là… em không đưa chị về được rồi… Giọng nói của Trình Cổ có chút run rẩy.
Nhạc Yên Nhi không biết tại sao đột nhiên Trình Cổ lại thay đổi như thế, cô nghi hoặc nhìn cậu ta:
- Sao lại không đưa về được? Ngón tay của Trình Cổ run run chỉ ra đằng sau Nhạc Yên Nhi.
Cô không hiểu, miệng ngậm một miếng bánh chẻo, quay đầu lại, khi nhìn thấy gương mặt Dạ Đình Sâm, bị dọa tới mức há hốc mồm, bánh chẻo rơi ngay xuống giường bệnh.
Nhưng lúc này không để ý đến nó được nữa, Nhạc Yên Nhi hoảng hốt nhìn Dạ Đình Sâm:
- Anh… sao anh lại tới đây? Thật đúng là ban ngày không thể nhắc người, ban đêm không được nhắc ma mà, sao lại linh thế này cơ chứ! Sao hắn lại biết cô ở đây nhỉ? Hắn đứng sau lưng cô bao lâu rồi? Nghe được bao nhiêu rồi? Thấy Dạ Đình Sâm hoàn toàn không để ý tới mình, Nhạc Yên Nhi sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, hỏi Trình Cổ:
- Trình cô nương, anh ta đến bao lâu rồi? Sắc mặt Trình Cổ còn khó coi hơn cả khóc:
- Từ lúc chị nói chị muốn gả cho em thì đã tới rồi… Má ơi, cô còn nói những câu không sợ chết thế sao? Sao cô chẳng nhớ gì hết thế? Trình Cổ có ngốc hơn nữa cũng biết tình huống này không ổn, hai người này chắc chắn có quan hệ không hề đơn giản, nhìn sắc mặt của người đàn ông kia xem, tràn đầy sát khí, có phải cậu ta đã làm hỏng việc gì ghê gớm lắm đúng không? Hắn sẽ không giết người diệt khẩu chứ? Trình Cổ đứng bật dậy, nói nhanh như pháo liên thanh:
- Người bạn này của chị nhìn có vẻ rất quan tâm chị đấy, chắc là sẽ đưa chị về nhà thôi, không cần em tiễn chị nữa đâu nhỉ.
Sau khi chị chườm lạnh xong là có thể về rồi, chị tự chăm sóc mình nhé, chúng ta gặp lại ở công ty sau, em đi trước đây, bye bye… Nói xong, cậu ta dùng tốc độ như chạy nạn để rời khỏi hiện trường.
Nhạc Yên Nhi ngây ra, uổng cho cô còn khen ngợi lâu thế, hóa ra cậu ta lại tham sống sợ chết, bỏ lại cô một mình thế này đây! Chẳng lẽ cô không sợ Dạ Đình Sâm sao, cô cũng sợ lắm đó! Nhưng điều gì phải đối mặt thì không thể trốn được, cho dù trong lòng lo sợ bất an thì vẫn phải cứng cỏi đối diện với hiện tại.
Nhạc Yên Nhi không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của Dạ Đình Sâm, cô trốn tránh ánh mắt của hắn, rụt đầu lại, nói:
- Anh… có việc gì không?
- Người quen tìm em, không được à?
Nếu như lúc nãy cô còn có chút chưa chắc chắn thì bây giờ đã hoàn toàn khẳng định.
Dạ Đình Sâm đã nghe thấy mấy lời lúc nãy của cô, hắn tức giận rồi, còn nghiền ngẫm từng chữ một làm khó cô.
Cả người Nhạc Yên Nhi rụt về đằng sau:
- Được, nhưng anh đừng dùng ánh mắt này nhìn em, em gan nhỏ, sẽ thấy sợ đấy.
Nghe thấy câu nói này của Nhạc Yên Nhi, ánh mắt Dạ Đình Sâm càng lạnh hơn.
- Vậy em hy vọng tôi đối xử với em thế nào? Nói xong, Dạ Đình Sâm nhếch khóe miệng lên một cách cứng ngắc, nở nụ cười hoàn toàn không có độ ấm.
Nhạc Yên Nhi bị nụ cười làm hoảng đến mức da đầu tê dại:
- Anh vẫn là đừng cười nữa thì hơn.
- Vậy rốt cuộc làm thế nào em mới hài lòng?
Bây giờ Nhạc Yên Nhi chỉ muốn chạy trốn, cô giơ tay lấy túi chườm ở mắt cá chân ra, không thèm để ý đến thức ăn còn chưa hết, đạp trên giày cao gót của mình để xuống giường, nói:
- Nếu không có chuyện gì khác thì em đi đây, chắc là anh không cần em tiễn đâu, tự anh về được nhỉ.
Nói xong, cô khập khiễng ra cửa.
Đáng tiếc chưa đi nổi hai bước thì cổ tay đã bị một bàn tay giơ từ đằng sau ra bóp chặt, cô còn không kịp quay lại nói gì đã bị ôm ngang lên.
- A… Trời đất đột nhiên quay cuồng, Nhạc Yên Nhi chỉ kịp hét lên một tiếng.
Dạ Đình Sâm mặc kệ, cứ thế ôm cô ra khỏi phòng bệnh.
Ngoài hành lang, bất luận là bác sĩ hay y tá đều bị cặp tình nhân cả dung mạo khí chất xuất chúng này thu hút ánh nhìn.
Nhạc Yên Nhi bị nhìn đến mức ngượng ngùng, không nhịn được giãy giụa:
- Này! Dạ Đình Sâm, anh làm cái gì thế! Mau thả em xuống! Lời nói của Dạ Đình Sâm như nghiến ra từ kẽ răng:
- Nếu như em hy vọng tôi không làm ra những chuyện càng khác thường hơn thì câm miệng cho tôi.
Bây giờ trong lòng Dạ Đình Sâm tràn ngập lửa giận.
Bắt đầu từ chiều nay, cô nhóc này đã luôn đối đầu với hắn, giờ thì hay rồi, không chỉ nói xấu sau lưng mà còn bảo muốn gả cho người đàn ông khác, trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa không tên.
Sự bình tĩnh thường ngày hắn vẫn lấy làm tự hào giờ hoàn toàn sụp đổ, Dạ Đình Sâm cảm thấy bản thân phải dùng khả năng tự khống chế to lớn mới ngăn được mình không bóp chết người phụ nữ trong lòng này.
Nếu như cái miệng nhỏ nhắn đó của cô còn lải nhải nữa thì hắn thật sự không thể đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện g
Bình luận facebook