Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 285
Hank hít sâu, cảm thấy thật bi thương.
Mình mãi mãi không thắng nổi anh ta.
Khi Hank nhìn về phía Nhạc Yên Nhi lần nữa, trong mắt anh ta có áy náy khó nhận ra:
- Phải, tôi lo lắng Đông Lục uống rượu rồi sẽ không lái xe được nên tới đón anh ấy về, lại thấy cô Nhạc đang chờ xe ở đây nên muốn chào hỏi cô thôi.
Hank cười lễ phép khiến người ta không thể nhận ra bất kỳ sự bất thường nào.
Nhạc Yên Nhi cũng cười, cô gật đầu:
- Đúng thế, đã lâu rồi không gặp anh, lần sau có dịp thì cùng tụ tập nhé. Hai người về đi, tôi cũng phải đi gọi xe nữa.
- Ừm, em chú ý an toàn, anh với Hank về trước.
Lâm Đông Lục cười hiền rồi ôm lấy cổ Hank, hai người cùng rời đi.
Bước chân Hank thoáng chần chừ nhưng lập tức bị sức mạnh đặt trên cổ ép phải bước về phía trước.
Lâm Đông Lục nheo mắt đầy nguy hiểm, ánh mắt âm u và lạnh lẽo như rắn độc khiến người ta tê dại.
- Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám nói bất cứ điều gì, tôi cam đoan Bạch Nhược Mai sẽ chết không có chỗ chôn!
Hank nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lâm Đông Lục, cảm thấy lạnh buốt cả tim.
Sao anh ta lại biến thành thế này?
Hank là con riêng của Lâm Hồng, thế nhưng vì căn bệnh tim bẩm sinh nên anh không thể thừa kế Bất động sản Quảng Thịnh, mà bản thân Hank cũng không có hứng thú gì với những thứ danh lợi này, vậy nên anh ta luôn dốc lòng trợ giúp cho Lâm Đông Lục, bao năm qua luôn là Lâm Đông Lục nói gì, Hank nghe nấy.
Ngay cả Lâm Hồng trước khi lâm chung cũng chỉ có một nguyện vọng duy nhất đó là mong Hank luôn ở bên Lâm Đông Lục, giúp anh ta đoạt lại quyền điều hành Quảng Thịnh.
Những năm gần đây, Hank luôn xông pha mưa gió để đảm bảo bình an cho Lâm Đông Lục, đến bây giờ bản thân anh ta cũng quên mất rằng mình chỉ hơn Lâm Đông Lục có hai tuổi mà thôi. Năm nay Hank đã hai mươi tám, thế nhưng anh ta cảm thấy mình chưa sống vì bản thân một ngày nào.
Thế nhưng Lâm Đông Lục mà Hank trợ giúp bao năm giờ đã điên rồi. Khi nãy Hank phản bội Lâm Đông Lục, ngẫm lại kết quả của Bạch Nhược Mai mà xem, liệu anh ta còn có thể sống sót không?
Hank chỉ mong Nhạc Yên Nhi đừng trở thành vật hy sinh trong tay Lâm Đông Lục mà thôi.
Hank thở dài, đôi mắt đen sâu nhìn thẳng vào mắt Lâm Đông Lục, giọng nói đầy đau đớn:
- Anh không cần đe dọa tôi như vậy, nếu muốn nói gì thì khi nãy tôi cũng đã nói luôn rồi.
- Khi nãy à?
Lâm Đông Lục nở một nụ cười thâm độc:
- Chẳng phải khi nãy anh định phản bội tôi đấy à?
- Tôi chỉ sợ anh gây ra chuyện khiến mình hối hận, cuối cùng không thể cứu vãn thôi!
Lâm Đông Lục không nhúc nhích, giọng nói anh ta lạnh lẽo âm u như con dao băng tẩm thuốc độc, cảnh cáo Hank:
- Nghe lời tôi, nếu không anh cứ chờ nhặt xác con khốn Bạch Nhược Mai đi.
Hank cảm thấy tuyệt vọng, thế nhưng anh không giãy giụa mà lên xe theo Lâm Đông Lục.
Ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Xe lao nhanh trên đường lớn, Hank ngồi ở ghế phó lái, chăm chú nhìn khuôn mặt mà mình đã không thể nhận ra kia.
Vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, rõ ràng đây là ma quỷ đến từ địa ngục chứ đâu còn là Lâm Đông Lục ấm áp khi xưa?
Anh ta nhốt Bạch Nhược Mai lại, điều duy nhất Hank có thể khẳng định đó là cô ta chưa chết, thế nhưng cô ta bị nhốt ở đâu thì anh không hề biết!
Từ khi về nước tới nay, Lâm Đông Lục đã điên cuồng dùng tất cả những mối quan hệ mà anh ta có để điều tra chuyện của Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm.
Hank hiểu mục đích của Lâm Đông Lục là nhớ lại Nhạc yên Nhi.
Nhưng Hank không thể trơ mắt nhìn Lâm Đông Lục tiếp tục điên cuồng, vậy nên hôm nay anh mới bám đuôi anh ta, chờ họ ăn xong, Lâm Đông Lục trở về thì Hank sẽ tìm cô để nói hết sự thật, mong cô tìm cách ngăn cản anh ấy.
Chẳng ngờ lại bị Lâm Đông Lục phát hiện.
Cái giá Hank phải trả chính là tín nhiệm từ Lâm Đông Lục.
Sau đó, chỉ sợ rằng điều đang chờ đợi anh chính là vực sâu vô tận.
Trong xe không một ai nói chuyện, im lặng đến chết chóc.
Đúng lúc này, di động Hank reo lên, âm thanh này quả thực rất đột ngột trong không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Hank cẩn thận nhìn sang Lâm Đông Lục, thấy anh ta không có phản ứng gì thì mới nhận điện thoại.
- Anh Hank, không ổn rồi! Không thấy chủ tịch đâu cả!
- Không thấy là thế nào?
Hank nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh.
- Hai giờ chiều nay, khi chủ tịch ở công ty một mình thì bỗng có một vị khách hẹn bà ấy ra ngoài. Sau đó mãi đến khi tan ca rồi mà chủ tịch vẫn chưa quay về, thư ký cũng không liên lạc được, thế nhưng lạ là bà có gửi một bức thư về nói mình không sao cả. Chữ viết đã được xác nhận là của bà ấy.
Đầu dây bên kia chưa nói xong, Hank đã từ từ bỏ di động xuống.
Đôi mắt anh lẳng lặng nhìn Lâm Đông Lục, trong lòng lại dậy sóng.
- Anh bắt cóc chủ tịch?
Không thể tin nổi Lâm Đông Lục lại làm chuyện như vậy.
Chủ tịch là mẹ ruột của anh ta!
Nghe thấy câu hỏi của Hank, Lâm Đông Lục nở một nụ cười lạnh đến đáng sợ, anh ta hờ hững lên tiếng:
- Sao có thể nói là bắt cóc được, khó nghe quá, tôi có làm bà ấy bị thương đâu. Tôi chỉ tìm ra nơi rất hợp để nghỉ ngơi thư giãn nên muốn đưa bà tới thôi, yên tâm đi, bà ấy cũng thích lắm.
- Anh...
Hank giận đến tăng xông, âm thanh kẹt cứng trong cổ họng, từ ngữ như gai nhọn quấn lấy làm anh đau đớn không thôi:
- Bà ấy là mẹ anh! Sao anh có thể đối xử với bà như thế?
Hank cảm thấy thật châm chọc, một đứa con riêng lại chất vấn con ruột về việc đối xử với mẹ của đứa con ruột đó ra sao.
Hẳn là Lâm Đông Lục cũng thấy vậy, anh ta bật cười.
- Không phải là mẹ ruột anh chết sớm quá nên mới coi bà ấy như mẹ thật chứ hả? Bà ta thì mẹ cái nỗi gì, không sinh cũng không dưỡng, chỉ là mẹ kế của tôi thôi. Bao nhiêu năm bà ta giả vờ như người mẹ hiền trước mặt cha tôi, thế nhưng khi ông không có ở nhà, bà ta lập tức dùng mọi thủ đoạn để ngược đãi tôi. Thậm chí sau khi cha tôi chết, bà ta còn nắm chặt lấy quyền điều hành Bất động sản Quảng Thịnh chứ không chịu giao cho tôi. Loại đàn bà đấy thì mẹ cái nỗi gì?
Mẹ ruột của Lâm Đông Lục đã mất vì khó sinh, Lâm Hồng sau đó nhanh chóng cưới Trương Lan, đáng tiếc bà ta không thể có con, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi, cuộc sống của Lâm Đông Lục trong suốt nhiều năm cũng vô cùng gian khổ.
Thế nhưng trước đây Lâm Đông Lục thật ấm áp, thật thiện lương, biết bao nhiêu năm vẫn không hề nói một chữ "Không" với bà ta.
Trạng thái của anh bây giờ hệt như đã thả tự do cho tất cả ác ma trong nội tâm, ngay cả nỗi hận với bà ta cũng mỗi lúc một tăng.
- Anh... Đông Lục, sao anh lại biến thành thế này? Tôi không nhận ra anh nữa rồi!
Hank không nhịn được nữa, gào lên.
Mình mãi mãi không thắng nổi anh ta.
Khi Hank nhìn về phía Nhạc Yên Nhi lần nữa, trong mắt anh ta có áy náy khó nhận ra:
- Phải, tôi lo lắng Đông Lục uống rượu rồi sẽ không lái xe được nên tới đón anh ấy về, lại thấy cô Nhạc đang chờ xe ở đây nên muốn chào hỏi cô thôi.
Hank cười lễ phép khiến người ta không thể nhận ra bất kỳ sự bất thường nào.
Nhạc Yên Nhi cũng cười, cô gật đầu:
- Đúng thế, đã lâu rồi không gặp anh, lần sau có dịp thì cùng tụ tập nhé. Hai người về đi, tôi cũng phải đi gọi xe nữa.
- Ừm, em chú ý an toàn, anh với Hank về trước.
Lâm Đông Lục cười hiền rồi ôm lấy cổ Hank, hai người cùng rời đi.
Bước chân Hank thoáng chần chừ nhưng lập tức bị sức mạnh đặt trên cổ ép phải bước về phía trước.
Lâm Đông Lục nheo mắt đầy nguy hiểm, ánh mắt âm u và lạnh lẽo như rắn độc khiến người ta tê dại.
- Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám nói bất cứ điều gì, tôi cam đoan Bạch Nhược Mai sẽ chết không có chỗ chôn!
Hank nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lâm Đông Lục, cảm thấy lạnh buốt cả tim.
Sao anh ta lại biến thành thế này?
Hank là con riêng của Lâm Hồng, thế nhưng vì căn bệnh tim bẩm sinh nên anh không thể thừa kế Bất động sản Quảng Thịnh, mà bản thân Hank cũng không có hứng thú gì với những thứ danh lợi này, vậy nên anh ta luôn dốc lòng trợ giúp cho Lâm Đông Lục, bao năm qua luôn là Lâm Đông Lục nói gì, Hank nghe nấy.
Ngay cả Lâm Hồng trước khi lâm chung cũng chỉ có một nguyện vọng duy nhất đó là mong Hank luôn ở bên Lâm Đông Lục, giúp anh ta đoạt lại quyền điều hành Quảng Thịnh.
Những năm gần đây, Hank luôn xông pha mưa gió để đảm bảo bình an cho Lâm Đông Lục, đến bây giờ bản thân anh ta cũng quên mất rằng mình chỉ hơn Lâm Đông Lục có hai tuổi mà thôi. Năm nay Hank đã hai mươi tám, thế nhưng anh ta cảm thấy mình chưa sống vì bản thân một ngày nào.
Thế nhưng Lâm Đông Lục mà Hank trợ giúp bao năm giờ đã điên rồi. Khi nãy Hank phản bội Lâm Đông Lục, ngẫm lại kết quả của Bạch Nhược Mai mà xem, liệu anh ta còn có thể sống sót không?
Hank chỉ mong Nhạc Yên Nhi đừng trở thành vật hy sinh trong tay Lâm Đông Lục mà thôi.
Hank thở dài, đôi mắt đen sâu nhìn thẳng vào mắt Lâm Đông Lục, giọng nói đầy đau đớn:
- Anh không cần đe dọa tôi như vậy, nếu muốn nói gì thì khi nãy tôi cũng đã nói luôn rồi.
- Khi nãy à?
Lâm Đông Lục nở một nụ cười thâm độc:
- Chẳng phải khi nãy anh định phản bội tôi đấy à?
- Tôi chỉ sợ anh gây ra chuyện khiến mình hối hận, cuối cùng không thể cứu vãn thôi!
Lâm Đông Lục không nhúc nhích, giọng nói anh ta lạnh lẽo âm u như con dao băng tẩm thuốc độc, cảnh cáo Hank:
- Nghe lời tôi, nếu không anh cứ chờ nhặt xác con khốn Bạch Nhược Mai đi.
Hank cảm thấy tuyệt vọng, thế nhưng anh không giãy giụa mà lên xe theo Lâm Đông Lục.
Ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Xe lao nhanh trên đường lớn, Hank ngồi ở ghế phó lái, chăm chú nhìn khuôn mặt mà mình đã không thể nhận ra kia.
Vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, rõ ràng đây là ma quỷ đến từ địa ngục chứ đâu còn là Lâm Đông Lục ấm áp khi xưa?
Anh ta nhốt Bạch Nhược Mai lại, điều duy nhất Hank có thể khẳng định đó là cô ta chưa chết, thế nhưng cô ta bị nhốt ở đâu thì anh không hề biết!
Từ khi về nước tới nay, Lâm Đông Lục đã điên cuồng dùng tất cả những mối quan hệ mà anh ta có để điều tra chuyện của Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm.
Hank hiểu mục đích của Lâm Đông Lục là nhớ lại Nhạc yên Nhi.
Nhưng Hank không thể trơ mắt nhìn Lâm Đông Lục tiếp tục điên cuồng, vậy nên hôm nay anh mới bám đuôi anh ta, chờ họ ăn xong, Lâm Đông Lục trở về thì Hank sẽ tìm cô để nói hết sự thật, mong cô tìm cách ngăn cản anh ấy.
Chẳng ngờ lại bị Lâm Đông Lục phát hiện.
Cái giá Hank phải trả chính là tín nhiệm từ Lâm Đông Lục.
Sau đó, chỉ sợ rằng điều đang chờ đợi anh chính là vực sâu vô tận.
Trong xe không một ai nói chuyện, im lặng đến chết chóc.
Đúng lúc này, di động Hank reo lên, âm thanh này quả thực rất đột ngột trong không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Hank cẩn thận nhìn sang Lâm Đông Lục, thấy anh ta không có phản ứng gì thì mới nhận điện thoại.
- Anh Hank, không ổn rồi! Không thấy chủ tịch đâu cả!
- Không thấy là thế nào?
Hank nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh.
- Hai giờ chiều nay, khi chủ tịch ở công ty một mình thì bỗng có một vị khách hẹn bà ấy ra ngoài. Sau đó mãi đến khi tan ca rồi mà chủ tịch vẫn chưa quay về, thư ký cũng không liên lạc được, thế nhưng lạ là bà có gửi một bức thư về nói mình không sao cả. Chữ viết đã được xác nhận là của bà ấy.
Đầu dây bên kia chưa nói xong, Hank đã từ từ bỏ di động xuống.
Đôi mắt anh lẳng lặng nhìn Lâm Đông Lục, trong lòng lại dậy sóng.
- Anh bắt cóc chủ tịch?
Không thể tin nổi Lâm Đông Lục lại làm chuyện như vậy.
Chủ tịch là mẹ ruột của anh ta!
Nghe thấy câu hỏi của Hank, Lâm Đông Lục nở một nụ cười lạnh đến đáng sợ, anh ta hờ hững lên tiếng:
- Sao có thể nói là bắt cóc được, khó nghe quá, tôi có làm bà ấy bị thương đâu. Tôi chỉ tìm ra nơi rất hợp để nghỉ ngơi thư giãn nên muốn đưa bà tới thôi, yên tâm đi, bà ấy cũng thích lắm.
- Anh...
Hank giận đến tăng xông, âm thanh kẹt cứng trong cổ họng, từ ngữ như gai nhọn quấn lấy làm anh đau đớn không thôi:
- Bà ấy là mẹ anh! Sao anh có thể đối xử với bà như thế?
Hank cảm thấy thật châm chọc, một đứa con riêng lại chất vấn con ruột về việc đối xử với mẹ của đứa con ruột đó ra sao.
Hẳn là Lâm Đông Lục cũng thấy vậy, anh ta bật cười.
- Không phải là mẹ ruột anh chết sớm quá nên mới coi bà ấy như mẹ thật chứ hả? Bà ta thì mẹ cái nỗi gì, không sinh cũng không dưỡng, chỉ là mẹ kế của tôi thôi. Bao nhiêu năm bà ta giả vờ như người mẹ hiền trước mặt cha tôi, thế nhưng khi ông không có ở nhà, bà ta lập tức dùng mọi thủ đoạn để ngược đãi tôi. Thậm chí sau khi cha tôi chết, bà ta còn nắm chặt lấy quyền điều hành Bất động sản Quảng Thịnh chứ không chịu giao cho tôi. Loại đàn bà đấy thì mẹ cái nỗi gì?
Mẹ ruột của Lâm Đông Lục đã mất vì khó sinh, Lâm Hồng sau đó nhanh chóng cưới Trương Lan, đáng tiếc bà ta không thể có con, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi, cuộc sống của Lâm Đông Lục trong suốt nhiều năm cũng vô cùng gian khổ.
Thế nhưng trước đây Lâm Đông Lục thật ấm áp, thật thiện lương, biết bao nhiêu năm vẫn không hề nói một chữ "Không" với bà ta.
Trạng thái của anh bây giờ hệt như đã thả tự do cho tất cả ác ma trong nội tâm, ngay cả nỗi hận với bà ta cũng mỗi lúc một tăng.
- Anh... Đông Lục, sao anh lại biến thành thế này? Tôi không nhận ra anh nữa rồi!
Hank không nhịn được nữa, gào lên.
Bình luận facebook