Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306
Bạch Kính Thần và Dư San San… rốt cuộc phát triển đến đâu rồi?
Nhạc Yên Nhi thực sự không nhịn được thả cho trí tưởng tượng bay xa thật xa.
Dư San San ở trong bếp nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài nên cũng cầm dao thái rau đi ra.
- Yên Nhi, hai người về rồi.
Lúc Dư San San nói chuyện, con dao thái rau sáng loáng vung qua vung lại, Nhạc Yên Nhi bị dọa liên tục lùi về sau:
- Nữ hiệp tha mạng.
- Ha ha.
Dư San San mỉm cười, quăng dao cho Bạch Kính Thần:
- Mang vào bếp đi.
- Ôi tổ tông của tôi ơi, đây là dao thật đấy, cô tưởng đang diễn xiếc đấy à…
Bạch Kính Thần luống cuống đỡ lấy con dao, vừa oán trách vừa đi vào bếp.
- Cậu bận gì trong bếp thế? Cậu tới nhà tớ chơi, sao có thể để cậu vào bếp chứ.
- Tớ vừa học được một món mới, định nấu cho cậu nếm thử, tiếc là làm hỏng mất rồi, thôi bỏ đi, vẫn để cho người chuyên nghiệp như mợ Trương làm thôi, hai chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
Nhạc Yên Nhi vô thức nhìn về phía Dạ Đình Sâm, hắn gật đầu nói:
- Đi đi, bao giờ ăn cơm tôi gọi hai người.
Hai người đi lên sân thượng trên tầng hai, gần đây Nhạc Yên Nhi mới bày thêm ghế mây trên này, hai người ngồi xuồng, thích thú ngắm nhìn vườn hoa bên dưới.
- Tớ có thể nhìn ra, giờ Dạ Đình Sâm đối xử với cậu rất tốt.
Dư San San nói.
Nhạc Yên Nhi có hơi ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu, nói:
- Ừm, anh ấy tốt với tớ lắm.
- Đúng đấy, anh ta có thân phận như thế mà vẫn đối xử thật lòng với cậu, xem ra Yên Nhi của chúng ta biết dạy chồng đấy chứ.
Dư San San cười xấu xa.
Nhạc Yên Nhi giơ tay ra đẩy cô ấy, chuyển chủ đề:
- Vậy cậu thì sao, chẳng phải luôn miệng nói không có quan hệ gì với Bạch Kính Thần à, sao bây giờ lại giống như đôi chim câu líu ríu bên nhau thế này? Hai người yêu nhau rồi à?
Nhắc đến Bạch Kính Thần, nụ cười trên mặt Dư San San tắt lịm.
- Ồ, anh ta hả, yêu với chả không yêu cái gì, anh ta bị ông nội của mình đánh đến mức không chịu nổi nữa nên chạy ra ngoài tránh, đến cái nhà trọ nát của mình ở nhờ vài ngày mà thôi.
Bạch Kính Thần có nhiều nhà như thế, chẳng lẽ ra ngoài mà còn không có chỗ ở chắc?
Chẳng qua là viện cớ thôi, cô còn nghĩ ra được, chẳng lẽ Dư San San không biết sao?
- Vậy cậu định làm thế nào? Cũng không thể cứ ở bên anh ta một cách không rõ ràng thế này được.
Dư San San lắc đầu:
- Không làm thế nào cả, được ngày nào hay ngày ấy, tớ và anh ta chẳng là gì của nhau cả, hợp thì đến mà không hợp thì tan, anh ta nhẹ nhõm mà tớ cũng thoải mái.
- Thực ra tớ thấy hai người hợp nhau mà, sao không thử ở bên nhau xem?
Nhạc Yên Nhi cảm thấy, hai người họ chỉ là quá sĩ diện mà thôi, ai cũng ngại không phá vỡ tầng ngăn cách đó, vì thế mới giữ quan hệ lúng túng như hiện tại.
- Không, Yên Nhi, không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Không phải ai cũng được may mắn giống cậu, có thể gả cho người có thân phận như Dạ thiếu, những người như bọn họ sinh ra đã là con cưng của trời, đối tượng kết hôn của họ phải là người môn đăng hộ đối được gia tộc lựa chọn, bọn họ yêu đương với những người con gái bình thường chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, nếu như ai có thái độ nghiêm túc thì người đó thua rồi.
Lúc Dư San San nói những lời này thì trên mặt rõ ràng không có quá nhiều cảm xúc dư thừa, nhưng Nhạc Yên Nhi có thể cảm nhận được sự bi thương không thể che lấp của cô ấy.
Cô quá hiểu Dư San San, những việc mà cô ấy phải trải qua thời thơ ấu đã tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn, khiến cô không tin tưởng vào tình cảm, cũng không tin vào lòng người nữa.
Nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn hy vọng Dư San San có thể từ từ mở lòng ra, nếu cứ tự khép kín bản thân mãi sẽ không thể có được hạnh phúc.
- Cậu không thử thì sao biết là không được? Tớ cảm thấy Bạch Kính Thần cũng là một người rất nặng tình cảm, có lẽ hai người cuối cùng có thể tu thành chính quả thì sao?
- Không, tớ không cược nổi.
Dư San San rũ mắt xuống:
- Tớ không thể dễ dàng yêu hết lòng, nếu không, nhỡ đâu cuộc tình này thất bại thì sẽ đau khổ biết bao.
Nhạc Yên Nhi đột nhiên nghĩ tới, nếu như cô không gặp được Dạ Đình Sâm, vậy thì sau khi Lâm Đông Lục rời xa cô, có phải cô sẽ lâm vào đau khổ trong một thời gian rất dài hay không.
Vì thế, Dạ Đình Sâm không chỉ là hạnh phúc của cô, thậm chí ở một góc độ nào đó, còn có thể nói là cứu tinh của cô.
Nhạc Yên Nhi nghĩ đến video xem được hôm nay, cô lại càng quyết tâm muốn cùng Dạ Đình Sâm đối mặt với mọi thứ.
Không khí trên sân thượng cứng lại, Dư San San nghĩ tới điều gì đó, mỉm cười thần bí:
- Đúng rồi, lần đầu tiên tới nhà cậu chơi, tớ có một món quà cho cậu này.
- Đây là gì thế?
Dư San San cười hì hì:
- Cậu cứ mở ra xem thì biết.
Nhạc Yên Nhi lòng đầy chờ đợi mở món quà ra, ngay lập tức cô đơ người.
Một hộp đồ dùng tình thú! Có nhầm không thế?
- Thích không? Tớ nghĩ rất lâu đấy, hai người các cậu chẳng thiếu thứ gì cả, vậy thì tớ chỉ có thể tặng mấy thứ mới mẻ chút thôi! Cái này có ích cho việc điều tiết sinh hoạt trên giường của hai người, tớ nghĩ món quà này của tớ sẽ rất được lòng người đấy! Thế nào, thích không, kinh ngạc không?
Kinh ngạc? Nhạc Yên Nhi bị dọa sợ chết khiếp luôn rồi.
Cô nghiến răng nghiến lợi:
- Đây chính là quà mà cậu tặng tớ hả?
- Đúng thế, cậu xem cái này nè, dao động tần số cao, cậu xem cái này nữa, yên tĩnh cực độ, thích hợp để điều hòa cuộc sống tình cảm của vợ chồng…
- Dư! San! San!
Dư San San thấy không ổn liền nhanh chóng đứng dậy chạy xuống dưới lầu.
- Đến giờ ăn cơm rồi, tớ xuống trước đây, cậu cất quà tớ tặng đi nhé…
Nhạc Yên Nhi đúng là dở khóc dở cười.
Nhưng đùa như thế vừa hay cũng khiến cho không khí bi thương vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Dư San San và Bạch Kính Thần cuối cùng sẽ ra sao thì phải xem hai người họ thôi, nói cho cùng cô cũng không giúp được gì.
Lúc ăn cơm, không khí vô cùng vui vẻ thoải mái.
Chỉ còn hai ngày nữa là Nhạc Yên Nhi phải vào đoàn phim rồi, Dạ Đình Sâm mở lòng từ bi cho phép cô uống rượu, còn để quản gia Thẩm mở hai bình rượu mà lần trước Âu Duyên Tây tặng, hơn nữa các món ăn mà mợ Trương làm đều rất ngon nên mọi người ăn uống đến căng bụng.
Đợi đến khi kim giờ chỉ tới số mười một, Bạch Kính Thần lên tiếng chào tạm biệt.
Dư San San nói với vẻ không tình nguyện:
- Đi cái gì chứ, tôi còn chưa uống đã mà!
Nhạc Yên Nhi và Dư San San vẫn còn muốn uống tiếp, Bạch Kính Thần tức giận nắm cổ áo của cô lôi thẳng ra cửa.
- Uống cái đầu cô ấy, về nhà xem tôi xử cô thế nào.
Âu Duyên Tây cũng đứng dậy:
- Không làm kỳ đà cản mũi anh chị nữa, người cô đơn một mình như em cũng về luôn đây.
Đợi khi mọi người đều đi hết, biệt thự lại khôi phục sự yên tĩnh thường ngày, gương mặt nhỏ nhắn của Nhạc Yên Nhi đỏ hồng, cô bất mãn bĩu môi:
- Sớm thế mà đã về rồi, đúng là chán chết.
Dạ Đình Sâm nhướng mày:
- Còn chưa uống đủ hả?
Nhạc Yên Nhi quyết đoán lắc đầu:
- Đương nhiên là chưa rồi, bình thường anh đều không cho em uống rượu, khó lắm mới thả lỏng một chút, em còn chưa uống cho đã nghiền mà.
Khóe môi Dạ Đình Sâm đột nhiên nhếch lên một độ cong xấu xa, hắn vươn tay ra bế cô rồi đi thẳng lên gác.
- Nếu em muốn uống đủ thì chúng ta về phòng từ từ uống tiếp…
Nhạc Yên Nhi thực sự không nhịn được thả cho trí tưởng tượng bay xa thật xa.
Dư San San ở trong bếp nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài nên cũng cầm dao thái rau đi ra.
- Yên Nhi, hai người về rồi.
Lúc Dư San San nói chuyện, con dao thái rau sáng loáng vung qua vung lại, Nhạc Yên Nhi bị dọa liên tục lùi về sau:
- Nữ hiệp tha mạng.
- Ha ha.
Dư San San mỉm cười, quăng dao cho Bạch Kính Thần:
- Mang vào bếp đi.
- Ôi tổ tông của tôi ơi, đây là dao thật đấy, cô tưởng đang diễn xiếc đấy à…
Bạch Kính Thần luống cuống đỡ lấy con dao, vừa oán trách vừa đi vào bếp.
- Cậu bận gì trong bếp thế? Cậu tới nhà tớ chơi, sao có thể để cậu vào bếp chứ.
- Tớ vừa học được một món mới, định nấu cho cậu nếm thử, tiếc là làm hỏng mất rồi, thôi bỏ đi, vẫn để cho người chuyên nghiệp như mợ Trương làm thôi, hai chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
Nhạc Yên Nhi vô thức nhìn về phía Dạ Đình Sâm, hắn gật đầu nói:
- Đi đi, bao giờ ăn cơm tôi gọi hai người.
Hai người đi lên sân thượng trên tầng hai, gần đây Nhạc Yên Nhi mới bày thêm ghế mây trên này, hai người ngồi xuồng, thích thú ngắm nhìn vườn hoa bên dưới.
- Tớ có thể nhìn ra, giờ Dạ Đình Sâm đối xử với cậu rất tốt.
Dư San San nói.
Nhạc Yên Nhi có hơi ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu, nói:
- Ừm, anh ấy tốt với tớ lắm.
- Đúng đấy, anh ta có thân phận như thế mà vẫn đối xử thật lòng với cậu, xem ra Yên Nhi của chúng ta biết dạy chồng đấy chứ.
Dư San San cười xấu xa.
Nhạc Yên Nhi giơ tay ra đẩy cô ấy, chuyển chủ đề:
- Vậy cậu thì sao, chẳng phải luôn miệng nói không có quan hệ gì với Bạch Kính Thần à, sao bây giờ lại giống như đôi chim câu líu ríu bên nhau thế này? Hai người yêu nhau rồi à?
Nhắc đến Bạch Kính Thần, nụ cười trên mặt Dư San San tắt lịm.
- Ồ, anh ta hả, yêu với chả không yêu cái gì, anh ta bị ông nội của mình đánh đến mức không chịu nổi nữa nên chạy ra ngoài tránh, đến cái nhà trọ nát của mình ở nhờ vài ngày mà thôi.
Bạch Kính Thần có nhiều nhà như thế, chẳng lẽ ra ngoài mà còn không có chỗ ở chắc?
Chẳng qua là viện cớ thôi, cô còn nghĩ ra được, chẳng lẽ Dư San San không biết sao?
- Vậy cậu định làm thế nào? Cũng không thể cứ ở bên anh ta một cách không rõ ràng thế này được.
Dư San San lắc đầu:
- Không làm thế nào cả, được ngày nào hay ngày ấy, tớ và anh ta chẳng là gì của nhau cả, hợp thì đến mà không hợp thì tan, anh ta nhẹ nhõm mà tớ cũng thoải mái.
- Thực ra tớ thấy hai người hợp nhau mà, sao không thử ở bên nhau xem?
Nhạc Yên Nhi cảm thấy, hai người họ chỉ là quá sĩ diện mà thôi, ai cũng ngại không phá vỡ tầng ngăn cách đó, vì thế mới giữ quan hệ lúng túng như hiện tại.
- Không, Yên Nhi, không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Không phải ai cũng được may mắn giống cậu, có thể gả cho người có thân phận như Dạ thiếu, những người như bọn họ sinh ra đã là con cưng của trời, đối tượng kết hôn của họ phải là người môn đăng hộ đối được gia tộc lựa chọn, bọn họ yêu đương với những người con gái bình thường chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, nếu như ai có thái độ nghiêm túc thì người đó thua rồi.
Lúc Dư San San nói những lời này thì trên mặt rõ ràng không có quá nhiều cảm xúc dư thừa, nhưng Nhạc Yên Nhi có thể cảm nhận được sự bi thương không thể che lấp của cô ấy.
Cô quá hiểu Dư San San, những việc mà cô ấy phải trải qua thời thơ ấu đã tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn, khiến cô không tin tưởng vào tình cảm, cũng không tin vào lòng người nữa.
Nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn hy vọng Dư San San có thể từ từ mở lòng ra, nếu cứ tự khép kín bản thân mãi sẽ không thể có được hạnh phúc.
- Cậu không thử thì sao biết là không được? Tớ cảm thấy Bạch Kính Thần cũng là một người rất nặng tình cảm, có lẽ hai người cuối cùng có thể tu thành chính quả thì sao?
- Không, tớ không cược nổi.
Dư San San rũ mắt xuống:
- Tớ không thể dễ dàng yêu hết lòng, nếu không, nhỡ đâu cuộc tình này thất bại thì sẽ đau khổ biết bao.
Nhạc Yên Nhi đột nhiên nghĩ tới, nếu như cô không gặp được Dạ Đình Sâm, vậy thì sau khi Lâm Đông Lục rời xa cô, có phải cô sẽ lâm vào đau khổ trong một thời gian rất dài hay không.
Vì thế, Dạ Đình Sâm không chỉ là hạnh phúc của cô, thậm chí ở một góc độ nào đó, còn có thể nói là cứu tinh của cô.
Nhạc Yên Nhi nghĩ đến video xem được hôm nay, cô lại càng quyết tâm muốn cùng Dạ Đình Sâm đối mặt với mọi thứ.
Không khí trên sân thượng cứng lại, Dư San San nghĩ tới điều gì đó, mỉm cười thần bí:
- Đúng rồi, lần đầu tiên tới nhà cậu chơi, tớ có một món quà cho cậu này.
- Đây là gì thế?
Dư San San cười hì hì:
- Cậu cứ mở ra xem thì biết.
Nhạc Yên Nhi lòng đầy chờ đợi mở món quà ra, ngay lập tức cô đơ người.
Một hộp đồ dùng tình thú! Có nhầm không thế?
- Thích không? Tớ nghĩ rất lâu đấy, hai người các cậu chẳng thiếu thứ gì cả, vậy thì tớ chỉ có thể tặng mấy thứ mới mẻ chút thôi! Cái này có ích cho việc điều tiết sinh hoạt trên giường của hai người, tớ nghĩ món quà này của tớ sẽ rất được lòng người đấy! Thế nào, thích không, kinh ngạc không?
Kinh ngạc? Nhạc Yên Nhi bị dọa sợ chết khiếp luôn rồi.
Cô nghiến răng nghiến lợi:
- Đây chính là quà mà cậu tặng tớ hả?
- Đúng thế, cậu xem cái này nè, dao động tần số cao, cậu xem cái này nữa, yên tĩnh cực độ, thích hợp để điều hòa cuộc sống tình cảm của vợ chồng…
- Dư! San! San!
Dư San San thấy không ổn liền nhanh chóng đứng dậy chạy xuống dưới lầu.
- Đến giờ ăn cơm rồi, tớ xuống trước đây, cậu cất quà tớ tặng đi nhé…
Nhạc Yên Nhi đúng là dở khóc dở cười.
Nhưng đùa như thế vừa hay cũng khiến cho không khí bi thương vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Dư San San và Bạch Kính Thần cuối cùng sẽ ra sao thì phải xem hai người họ thôi, nói cho cùng cô cũng không giúp được gì.
Lúc ăn cơm, không khí vô cùng vui vẻ thoải mái.
Chỉ còn hai ngày nữa là Nhạc Yên Nhi phải vào đoàn phim rồi, Dạ Đình Sâm mở lòng từ bi cho phép cô uống rượu, còn để quản gia Thẩm mở hai bình rượu mà lần trước Âu Duyên Tây tặng, hơn nữa các món ăn mà mợ Trương làm đều rất ngon nên mọi người ăn uống đến căng bụng.
Đợi đến khi kim giờ chỉ tới số mười một, Bạch Kính Thần lên tiếng chào tạm biệt.
Dư San San nói với vẻ không tình nguyện:
- Đi cái gì chứ, tôi còn chưa uống đã mà!
Nhạc Yên Nhi và Dư San San vẫn còn muốn uống tiếp, Bạch Kính Thần tức giận nắm cổ áo của cô lôi thẳng ra cửa.
- Uống cái đầu cô ấy, về nhà xem tôi xử cô thế nào.
Âu Duyên Tây cũng đứng dậy:
- Không làm kỳ đà cản mũi anh chị nữa, người cô đơn một mình như em cũng về luôn đây.
Đợi khi mọi người đều đi hết, biệt thự lại khôi phục sự yên tĩnh thường ngày, gương mặt nhỏ nhắn của Nhạc Yên Nhi đỏ hồng, cô bất mãn bĩu môi:
- Sớm thế mà đã về rồi, đúng là chán chết.
Dạ Đình Sâm nhướng mày:
- Còn chưa uống đủ hả?
Nhạc Yên Nhi quyết đoán lắc đầu:
- Đương nhiên là chưa rồi, bình thường anh đều không cho em uống rượu, khó lắm mới thả lỏng một chút, em còn chưa uống cho đã nghiền mà.
Khóe môi Dạ Đình Sâm đột nhiên nhếch lên một độ cong xấu xa, hắn vươn tay ra bế cô rồi đi thẳng lên gác.
- Nếu em muốn uống đủ thì chúng ta về phòng từ từ uống tiếp…
Bình luận facebook