Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310
Nhạc Yên Nhi biết hôm nay Liễu Thanh chắc chắn không có ý tốt nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
- Các bộ phận chuẩn bị. Action…
Sau khi Cốc Nguyên Minh hô một tiếng, cả phim trường rộng lớn lập tức yên tĩnh lại.
Giọng nói mềm mại uyển chuyển của Dung phi vang lên:
- Ôi, ta còn tưởng là ai chứ? Đây không phải là Uyển Chiêu dung mà hoàng thượng mới sắc phong sao?
Giọng điệu vô cùng khó chịu, vừa có ý khinh miệt lại vừa như ghen tị.
Theo như mật thám của nàng ta báo lại, hoàng thượng đánh giá Diệp Tâm Quán như sau:
“Dung mạo thanh lệ xinh đẹp như bông hoa kiều diễm đẫm nước, động tác uyển chuyển thanh tao, như liễu bay trong gió. Giọng nói dịu dàng uyển chuyển tựa hoàng oanh. Phong hào Uyển vô cùng thích hợp với nàng.”
Hoàng thượng khen ngợi người khác như thế, nàng ta có thể không tức giận sao?
- Tham kiến Dung phi nương nương!
Diệp Tâm Quán tựa như không nghe ra ý trào phúng trong lời nói của Dung phi, nàng thản nhiên cung kính hành lễ, đám người hầu phía sau cũng vội vàng vấn an.
Dung phi nhìn gương mặt như hoa như ngọc của Diệp Tâm Quán, hận không thể xé nát nó ra, đáng tiếc tuy rằng hàm vị Chiêu dung không cao, nhưng tốt xấu gì cũng là một chủ tử, nàng ta không thể làm gì Diệp Tâm Quán được.
Ánh mắt Dung phi lại nhìn qua đám nha hoàn sau lưng Diệp Tâm Quán, bật thốt lên:
- Cái đứa quái dị này là người trong cung của ngươi à?
Người mà nàng ta chỉ hiển nhiên chính là Tô Mộc rồi.
Sắc mặt của Diệp Tâm Quán hơi đổi, nàng cắn môi.
Đánh chó phải ngó mặt chủ, Dung phi vừa mở miệng đã bảo Tô Mộc là đứa quái dị, bên ngoài là chỉ Tô Mộc nhưng bên trong rõ ràng là đang xỉa xói mình.
Nhưng Diệp Tâm Quán vừa mới vào cung, phải ẩn nhẫn khiêm tốn, nàng không muốn trở thành kẻ địch của người khác nên chỉ đành cắn môi không lên tiếng.
Dung phi thấy nàng yếu thế thì mỉm cười rạng rỡ, giọng nói lại khôi phục sự quyến rũ và ngang ngược vốn có.
- Gương mặt có tì vết. Đan Châu, vả miệng cho ta!
Diệp Tâm Quán ngẩng phắt đầu dậy.
Nhưng Dung phi hoàn toàn không coi nàng ra gì, đến cả nha hoàn của ả cũng vênh váo hung hăng, bọn chúng bước thẳng đến trước mặt Tô Mộc, giơ cao tay lên, mắt thấy cái tát kia sắp rơi xuống thì lại bị Diệp Tâm Quán cản lại.
Nàng bắt lấy tay của Đan Châu, không chịu tránh ra, chỉ an tĩnh nhìn Dung phi:
- Bẩm Dung phi nương nương, hồi nhỏ Tô Mộc cứu thần thiếp nên mới để lại sẹo trên mặt, hôm qua hoàng thượng cũng có hỏi chuyện này, người còn khen ngợi Tô Mộc dũng cảm.
- Hoàng thượng ư?
Hai mắt của Dung phi đảo qua đảo lại giữa Diệp Tâm Quán và Tô Mộc một lượt, mày liễu nhướng lên, cười lạnh nói:
- Ngươi mới vào cung có mấy ngày mà đã dám lấy hoàng thượng ra áp chế ta hả!
Nói xong, nàng ta tiến lên một bước, vung ra một cái tát thật mạnh.
Chát…
Âm thanh vang dội vang lên.
Tô Mộc và cung nữ vẫn đang quỳ chưa đứng dậy, cứ thế hứng trọn cái tát này, sau khi bị tát, cơ thể của Nhạc Yên Nhi lắc lư không vững, một diễn viên nhỏ bên cạnh cô bị liên lụy, kêu ‘A’ một tiếng rồi ngã sang một bên.
- Cắt.
Mặt Cốc Nguyên Minh trầm xuống, nhìn qua bên này:
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Xin lỗi xin lỗi, tôi chưa chuẩn bị tốt.
Diễn viên nữ ngã trên đất nhanh chóng đứng dậy, xin lỗi ông liên tục.
Cốc Nguyên Minh nhìn Nhạc Yên Nhi một cái:
- Có cần nghỉ ngơi một lát không?
Nhạc Yên Nhi thấy tất cả thành viên trong phim trường đều đã đứng sẵn ở vị trí của mình, nếu như bây giờ cô đòi nghỉ thì lát nữa mọi người lại phải sắp xếp lại vị trí, chuẩn bị lại ánh sáng, khó tránh khỏi lãng phí thêm nhiều thời gian.
Vì thế lắc đầu:
- Không sao, tiếp tục đi.
Ánh mắt Cốc Nguyên Minh nhìn cô lộ ra chút tán thưởng, ông nói với mọi người:
- Đoạn trước quay khá lắm, quay lại từ đoạn tát thôi.
Các diễn viên lập tức chuẩn bị lại.
- Các bộ phận chuẩn bị, action!
‘Ách xì!’
‘Chát…’
Một tay của Liễu Thanh che lấy mũi, cô ta đứng thẳng người lên, trên mặt lộ vẻ xin lỗi, quay đầy lại nói với Nhạc Yên Nhi:
- Xin lỗi nhé, hôm nay tôi bị cảm.
Nhạc Yên Nhi cắn môi, ngước mắt lên nhìn cô ta.
Liễu Thanh nhìn thẳng vào cô mà chẳng có chút e dè nào, trong mắt cô ta chứa đầy vẻ đắc ý và huênh hoang không hề che giấu.
Cô có thể chấp nhận bị đánh vì hiệu quả quay phim, nhưng không thể chấp nhận được việc bị người khác cố ý sỉ nhục.
Nhạc Yên Nhi vừa chuẩn bị lên tiếng thì bị một giọng nói cắt ngang.
- Hôm nay quay phim náo nhiệt quá nhỉ.
Một giọng nam sáng trong vang lên từ chỗ cách đó không xa, chỉ có điều trong giọng nói này ẩn chứa cả sự lạnh lùng.
Giọng nói này hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong phim trường.
Nhạc Yên Nhi cũng nhìn theo, sau đó cô ngây ra.
Sao lại là Giang Sở Thù? Không phải mấy hôm nay anh ta không vào đoàn sao?
Đã thế anh ta lại còn thay trang phục và hóa trang xong xuôi cả rồi, mái tóc dài được buộc lên bằng ngọc quan, anh ta tiến lại với vẻ hờ hững, nhìn hệt như một công tử vương thất vừa không tranh với đời vừa có tư thái cao quý thật sự vậy.
Chỉ có điều sắc mặt của vị quý công tử này không được tốt cho lắm.
Với vị trí trong giới của Giang Sở Thù, anh ta vốn sẽ không nhận bộ phim này, nhận vai đều là vì Cốc Nguyên Minh mời, vì thế khi nhìn thấy Giang Sở Thù, Cốc Nguyên Minh đích thân đứng dậy, hơn nữa còn tiến lên hai bước đón anh ta.
- Sở Thù, cậu đến lúc nào thế, sao không nói với tôi một tiếng.
- Hôm nay tôi vừa tới phim trường, vừa nãy thấy mọi người đang bận rộn nên tự đi thay phục trang luôn.
Lúc này Nhạc Yên Nhi mới nhớ ra, đoạn cuối của phân cảnh này là Vinh Thân vương ra mặt cứu Tô Mộc.
Nhưng vì Giang Sở Thù vẫn chưa nhập đoàn nên Nhạc Yên Nhi cứ tưởng hôm nay không quay đoạn này.
Giang Sở Thù tán gẫu với Cốc Nguyên Minh đôi câu rồi thong thả đi, khi đến gần anh ta mới nhìn thấy mặt Nhạc Yên Nhi đã bị đánh đỏ cả lên.
Ánh mắt Giang Sở Thù đột nhiên lạnh xuống, anh ta cất giọng lạnh lùng:
- Đạo diễn Cốc, yêu cầu quay phim của ông bây giờ không cao bằng ngày trước nữa nhỉ.
Cốc Nguyên Minh ngẩn ra:
- Sao lại nói thế?
- Tôi đứng xa hơn mười mét đã thấy cảnh tát này chẳng nhập vai gì cả, à, cô ta, ông cảm thấy cô ta gánh được vai Dung phi này sao?
Tất cả mọi người có mặt ở đây không ngờ Giang Sở Thù lại không nể tình mà mở miệng mắng thẳng mặt Liễu Thanh như thế, nhất thời chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Thực ra trong lòng Cốc Nguyên Minh cũng biết, khả năng diễn xuất của Liễu Thanh không đủ để đảm nhận vai Dung phi này, nhưng vì phải nể mặt nhà họ Nghê nên chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Nghe Giang Sở Thù nói như thế, ông cũng có chút khó chịu, nói:
- Đây… dù gì cũng là quay phim mà, chúng ta cũng phải cho cô ấy chút thời gian thích ứng…
Giang Sở Thù nhướng mày lên, mỉm cười nói:
- Thời gian? Thời gian của chúng tôi thì không quý giá à? Đạo diễn Cốc, một phút tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền ông cũng biết đấy, tôi đồng ý đóng phim này là để trả ân tình chứ không phải để lãng phí thời gian quay hỏng với cô ta đâu.
- Vậy ý của cậu là…
- Đổi người.
Tuy rằng Giang Sở Thù đang mỉm cười, nhưng những lời nói ra lại không nể tình tí nào.
- Đổi… thế này, không được hay cho lắm, hợp đồng cũng đã ký rồi.
- Tiền bồi thường hợp đồng tôi trả, tôi không thể chấp nhận được việc trong tác phẩm của mình có bất cứ tỳ vết nào.
Bị Giang Sở Thù đòi đuổi trước mặt nhiều người như thế, nếu như Liễu Thanh còn chút lòng tự tôn thì nên tự rời đi.
Nhưng đáng tiếc cô ta không có thứ này.
Hoàng Triều Vãn Ca quá quan trọng với cô ta, nếu mất bộ phim này, cô ta không chắc cậu hai Nghê có còn ra mặt giúp mình nữa không.
Liễu Thanh hoảng hốt, cầu khẩn Giang Sở Thù:
- Anh Giang, cho tôi thử lại lần nữa, có thể cho tôi thêm một cơ hội được không?
- Các bộ phận chuẩn bị. Action…
Sau khi Cốc Nguyên Minh hô một tiếng, cả phim trường rộng lớn lập tức yên tĩnh lại.
Giọng nói mềm mại uyển chuyển của Dung phi vang lên:
- Ôi, ta còn tưởng là ai chứ? Đây không phải là Uyển Chiêu dung mà hoàng thượng mới sắc phong sao?
Giọng điệu vô cùng khó chịu, vừa có ý khinh miệt lại vừa như ghen tị.
Theo như mật thám của nàng ta báo lại, hoàng thượng đánh giá Diệp Tâm Quán như sau:
“Dung mạo thanh lệ xinh đẹp như bông hoa kiều diễm đẫm nước, động tác uyển chuyển thanh tao, như liễu bay trong gió. Giọng nói dịu dàng uyển chuyển tựa hoàng oanh. Phong hào Uyển vô cùng thích hợp với nàng.”
Hoàng thượng khen ngợi người khác như thế, nàng ta có thể không tức giận sao?
- Tham kiến Dung phi nương nương!
Diệp Tâm Quán tựa như không nghe ra ý trào phúng trong lời nói của Dung phi, nàng thản nhiên cung kính hành lễ, đám người hầu phía sau cũng vội vàng vấn an.
Dung phi nhìn gương mặt như hoa như ngọc của Diệp Tâm Quán, hận không thể xé nát nó ra, đáng tiếc tuy rằng hàm vị Chiêu dung không cao, nhưng tốt xấu gì cũng là một chủ tử, nàng ta không thể làm gì Diệp Tâm Quán được.
Ánh mắt Dung phi lại nhìn qua đám nha hoàn sau lưng Diệp Tâm Quán, bật thốt lên:
- Cái đứa quái dị này là người trong cung của ngươi à?
Người mà nàng ta chỉ hiển nhiên chính là Tô Mộc rồi.
Sắc mặt của Diệp Tâm Quán hơi đổi, nàng cắn môi.
Đánh chó phải ngó mặt chủ, Dung phi vừa mở miệng đã bảo Tô Mộc là đứa quái dị, bên ngoài là chỉ Tô Mộc nhưng bên trong rõ ràng là đang xỉa xói mình.
Nhưng Diệp Tâm Quán vừa mới vào cung, phải ẩn nhẫn khiêm tốn, nàng không muốn trở thành kẻ địch của người khác nên chỉ đành cắn môi không lên tiếng.
Dung phi thấy nàng yếu thế thì mỉm cười rạng rỡ, giọng nói lại khôi phục sự quyến rũ và ngang ngược vốn có.
- Gương mặt có tì vết. Đan Châu, vả miệng cho ta!
Diệp Tâm Quán ngẩng phắt đầu dậy.
Nhưng Dung phi hoàn toàn không coi nàng ra gì, đến cả nha hoàn của ả cũng vênh váo hung hăng, bọn chúng bước thẳng đến trước mặt Tô Mộc, giơ cao tay lên, mắt thấy cái tát kia sắp rơi xuống thì lại bị Diệp Tâm Quán cản lại.
Nàng bắt lấy tay của Đan Châu, không chịu tránh ra, chỉ an tĩnh nhìn Dung phi:
- Bẩm Dung phi nương nương, hồi nhỏ Tô Mộc cứu thần thiếp nên mới để lại sẹo trên mặt, hôm qua hoàng thượng cũng có hỏi chuyện này, người còn khen ngợi Tô Mộc dũng cảm.
- Hoàng thượng ư?
Hai mắt của Dung phi đảo qua đảo lại giữa Diệp Tâm Quán và Tô Mộc một lượt, mày liễu nhướng lên, cười lạnh nói:
- Ngươi mới vào cung có mấy ngày mà đã dám lấy hoàng thượng ra áp chế ta hả!
Nói xong, nàng ta tiến lên một bước, vung ra một cái tát thật mạnh.
Chát…
Âm thanh vang dội vang lên.
Tô Mộc và cung nữ vẫn đang quỳ chưa đứng dậy, cứ thế hứng trọn cái tát này, sau khi bị tát, cơ thể của Nhạc Yên Nhi lắc lư không vững, một diễn viên nhỏ bên cạnh cô bị liên lụy, kêu ‘A’ một tiếng rồi ngã sang một bên.
- Cắt.
Mặt Cốc Nguyên Minh trầm xuống, nhìn qua bên này:
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Xin lỗi xin lỗi, tôi chưa chuẩn bị tốt.
Diễn viên nữ ngã trên đất nhanh chóng đứng dậy, xin lỗi ông liên tục.
Cốc Nguyên Minh nhìn Nhạc Yên Nhi một cái:
- Có cần nghỉ ngơi một lát không?
Nhạc Yên Nhi thấy tất cả thành viên trong phim trường đều đã đứng sẵn ở vị trí của mình, nếu như bây giờ cô đòi nghỉ thì lát nữa mọi người lại phải sắp xếp lại vị trí, chuẩn bị lại ánh sáng, khó tránh khỏi lãng phí thêm nhiều thời gian.
Vì thế lắc đầu:
- Không sao, tiếp tục đi.
Ánh mắt Cốc Nguyên Minh nhìn cô lộ ra chút tán thưởng, ông nói với mọi người:
- Đoạn trước quay khá lắm, quay lại từ đoạn tát thôi.
Các diễn viên lập tức chuẩn bị lại.
- Các bộ phận chuẩn bị, action!
‘Ách xì!’
‘Chát…’
Một tay của Liễu Thanh che lấy mũi, cô ta đứng thẳng người lên, trên mặt lộ vẻ xin lỗi, quay đầy lại nói với Nhạc Yên Nhi:
- Xin lỗi nhé, hôm nay tôi bị cảm.
Nhạc Yên Nhi cắn môi, ngước mắt lên nhìn cô ta.
Liễu Thanh nhìn thẳng vào cô mà chẳng có chút e dè nào, trong mắt cô ta chứa đầy vẻ đắc ý và huênh hoang không hề che giấu.
Cô có thể chấp nhận bị đánh vì hiệu quả quay phim, nhưng không thể chấp nhận được việc bị người khác cố ý sỉ nhục.
Nhạc Yên Nhi vừa chuẩn bị lên tiếng thì bị một giọng nói cắt ngang.
- Hôm nay quay phim náo nhiệt quá nhỉ.
Một giọng nam sáng trong vang lên từ chỗ cách đó không xa, chỉ có điều trong giọng nói này ẩn chứa cả sự lạnh lùng.
Giọng nói này hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong phim trường.
Nhạc Yên Nhi cũng nhìn theo, sau đó cô ngây ra.
Sao lại là Giang Sở Thù? Không phải mấy hôm nay anh ta không vào đoàn sao?
Đã thế anh ta lại còn thay trang phục và hóa trang xong xuôi cả rồi, mái tóc dài được buộc lên bằng ngọc quan, anh ta tiến lại với vẻ hờ hững, nhìn hệt như một công tử vương thất vừa không tranh với đời vừa có tư thái cao quý thật sự vậy.
Chỉ có điều sắc mặt của vị quý công tử này không được tốt cho lắm.
Với vị trí trong giới của Giang Sở Thù, anh ta vốn sẽ không nhận bộ phim này, nhận vai đều là vì Cốc Nguyên Minh mời, vì thế khi nhìn thấy Giang Sở Thù, Cốc Nguyên Minh đích thân đứng dậy, hơn nữa còn tiến lên hai bước đón anh ta.
- Sở Thù, cậu đến lúc nào thế, sao không nói với tôi một tiếng.
- Hôm nay tôi vừa tới phim trường, vừa nãy thấy mọi người đang bận rộn nên tự đi thay phục trang luôn.
Lúc này Nhạc Yên Nhi mới nhớ ra, đoạn cuối của phân cảnh này là Vinh Thân vương ra mặt cứu Tô Mộc.
Nhưng vì Giang Sở Thù vẫn chưa nhập đoàn nên Nhạc Yên Nhi cứ tưởng hôm nay không quay đoạn này.
Giang Sở Thù tán gẫu với Cốc Nguyên Minh đôi câu rồi thong thả đi, khi đến gần anh ta mới nhìn thấy mặt Nhạc Yên Nhi đã bị đánh đỏ cả lên.
Ánh mắt Giang Sở Thù đột nhiên lạnh xuống, anh ta cất giọng lạnh lùng:
- Đạo diễn Cốc, yêu cầu quay phim của ông bây giờ không cao bằng ngày trước nữa nhỉ.
Cốc Nguyên Minh ngẩn ra:
- Sao lại nói thế?
- Tôi đứng xa hơn mười mét đã thấy cảnh tát này chẳng nhập vai gì cả, à, cô ta, ông cảm thấy cô ta gánh được vai Dung phi này sao?
Tất cả mọi người có mặt ở đây không ngờ Giang Sở Thù lại không nể tình mà mở miệng mắng thẳng mặt Liễu Thanh như thế, nhất thời chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Thực ra trong lòng Cốc Nguyên Minh cũng biết, khả năng diễn xuất của Liễu Thanh không đủ để đảm nhận vai Dung phi này, nhưng vì phải nể mặt nhà họ Nghê nên chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Nghe Giang Sở Thù nói như thế, ông cũng có chút khó chịu, nói:
- Đây… dù gì cũng là quay phim mà, chúng ta cũng phải cho cô ấy chút thời gian thích ứng…
Giang Sở Thù nhướng mày lên, mỉm cười nói:
- Thời gian? Thời gian của chúng tôi thì không quý giá à? Đạo diễn Cốc, một phút tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền ông cũng biết đấy, tôi đồng ý đóng phim này là để trả ân tình chứ không phải để lãng phí thời gian quay hỏng với cô ta đâu.
- Vậy ý của cậu là…
- Đổi người.
Tuy rằng Giang Sở Thù đang mỉm cười, nhưng những lời nói ra lại không nể tình tí nào.
- Đổi… thế này, không được hay cho lắm, hợp đồng cũng đã ký rồi.
- Tiền bồi thường hợp đồng tôi trả, tôi không thể chấp nhận được việc trong tác phẩm của mình có bất cứ tỳ vết nào.
Bị Giang Sở Thù đòi đuổi trước mặt nhiều người như thế, nếu như Liễu Thanh còn chút lòng tự tôn thì nên tự rời đi.
Nhưng đáng tiếc cô ta không có thứ này.
Hoàng Triều Vãn Ca quá quan trọng với cô ta, nếu mất bộ phim này, cô ta không chắc cậu hai Nghê có còn ra mặt giúp mình nữa không.
Liễu Thanh hoảng hốt, cầu khẩn Giang Sở Thù:
- Anh Giang, cho tôi thử lại lần nữa, có thể cho tôi thêm một cơ hội được không?
Bình luận facebook