Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 340
Thanh âm của Lâm Đông Lục có phần áy náy lẫn tự trách khiến người nghe không khỏi xót xa.
Đã từng là người cao quý đến thế, giờ này lại cô độc bơ vơ nhường này, thử hỏi làm sao Nhạc Yên Nhi có thể nhẫn tâm từ chối.
- Được, nếu anh cần gì cứ gọi cho tôi.
Nói xong cô bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ sợ nếu mình ở lại lâu hơn sẽ không kìm được mà chấp nhận mọi điều anh ta nói.
Bên ngoài phòng bệnh chỉ có mình Nhạc Yên Nhi đi trên hành lang dài đẵng đẵng, xung quanh cực kỳ an tĩnh, tiếng bước chân của cô hòa theo từng nhịp đập của trái tim, mỗi bước đều vô cùng khó chịu.
Lúc cô về đến nhà đã là ba giờ sáng.
Người giúp việc đều đã đi nghỉ, cả căn biệt thự im ắng không một tiếng động.
Nhạc Yên Nhi không muốn làm phiền ai nên tự lấy chìa khóa mở cửa.
Trên đường về cô mới nhận ra điện thoại của mình đã rơi hỏng, muộn thế này mới về mà không nói với Dạ Đình Sâm một tiếng, không biết hắn có lo lắm không.
Lúc cô vừa vào nhà đã thấy đèn phòng khách vẫn sáng, đổi giày vào phòng đã thấy người đàn ông cô vừa nghĩ tới nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa.
Một tay hắn đỡ trán, tay còn lại đặt trên đầu gối.
Tấm lưng bởi thả lỏng nên gợi cảm giác ôn hòa đến mê người.
Màn hình LCD cực lớn trước mặt hắn đang phát lại một chương trình giải trí.
Nhạc Yên Nhi có chút giật mình, cô biết hắn vốn không thích xem TV, hơn nữa muộn thế này rồi sao Dạ Đình Sâm còn ở phòng khách xem tin tức giải trí?
Cô ngước lên nhìn, giờ mới thấy nội dung trên chương trình tin tức.
Đó là hôm cô bỗng nhiên ngất xỉu lúc quay phim rồi được Giang Sở Thù bế đi viện, ảnh chụp của hai người bị phóng lớn trên màn hình, hai MC giải trí đang hào hứng suy đoán thời gian họ quen biết.
Ôi trời ơi! Đây là thứ cô không muốn để Dạ Đình Sâm nhìn thấy nhất đấy!
Nhạc Yên Nhi nhào đến bên sofa, cầm lấy điều khiển định tắt TV nhưng vừa giơ tay ra đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
Cô run lên.
- Em đi đâu về, tại sao không nhận điện thoại của tôi?
Tiếng nói trầm khàn của Dạ Đình Sâm vang lên giữa không gian cực độ yên tĩnh có cảm giác vô cùng mơ hồ, khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Nhạc Yên Nhi bỗng nhớ vẻ mặt tuyệt vọng của Lâm Đông Lục lúc cầu xin cô giữ bí mật.
Chuyện đến bệnh viện gặp anh ta tuyệt đối không thể nói với Dạ Đình Sâm!
Cô hít sâu một hơi, cứng rắn bỏ qua bối rối trong lòng, lúc quay đầu trên môi đã lại cười rạng rỡ như không có chuyện gì:
Nhạc Yên Nhi vội giải thích:
- Điện thoải của em bị rơi hỏng mất rồi, em không tài nào mở lên được.
Dạ Đình Sâm vẫn nhìn cô chằm chằm, giống như không muốn bỏ qua bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt đó.
Nhạc Yên Nhi bị hắn nhìn đến mức chột dạ.
- Em không có gì muốn nói với tôi sao?
Giọng hắn vẫn rất lạnh lùng.
Câu hỏi này làm Nhạc Yên Nhi nghẹn họng, không biết trả lời ra sao. Cô biết mình nói dối vụng về như thế nhất định hắn sẽ rõ ngay nhưng cô đã đồng ý với Lâm Đông Lục không nói với ai khác về chuyện ở bệnh viện, quả thực cô không có lựa chọn nào khác.
Nhạc Yên Nhi tỏ ra thoải mái nhún vai cười nói:
- Làm gì có gì để nói với anh chứ, em cũng có phải là ra ngoài gây chuyện đâu mà phải về trình báo với anh.
Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện hắn đừng hỏi nữa, làm ơn đừng hỏi.
Nói dối hắn là việc cô không hề muốn làm.
Không biết có phải do cô cầu nguyện linh ứng không mà Dạ Đình Sâm đúng là không hỏi thêm gì nữa.
Thế nhưng hắn lại chuyển sang chuyện khác.
- Giang Sở Thù là ai?
Đầu Nhạc Yên Nhi như muốn nổ tung ra.
- Anh ta…
Cô ngập ngừng mãi không nói xong.
Giờ cô phải nói thế nào đây?
Chẳng lẽ bảo với Dạ Đình Sâm vị hôn phu của cô tìm tới tận cửa rồi à? Như thế hắn chắc chắn sẽ càng hiểu lầm hơn thôi.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm tối đen, mở miệng cũng lạnh đến kinh người:
- Không, không, đó chỉ là quan hệ bình thường giữa bạn diễn rồi bị fan hiểu lầm thôi…
Ánh mắt sâu thẳm của Dạ Đình Sâm cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô hoảng đến mức không biết nói thêm gì nữa.
Hắn lên tiếng, giọng nói vừa nhẹ vừa lạnh đến gai người:
- Yên Nhi, vì sao em không nói với tôi?
Ngữ điệu của hắn rất bình thản, tựa như đang nói chuyện rất bình thường, thế nhưng Nhạc Yên Nhi biết Dạ Đình Sâm tức giận rồi!
- Em…
Nhạc Yên Nhi hé miệng nhưng không biết phải nói gì.
Bởi cô sợ hắn sẽ hiểu lầm, sẽ tức giận.
Bởi cô cảm thấy chính mình có thể tự giải quyết chuyện này.
Bởi chính cô cũng bị những chuyện bất ngờ này làm cho bối rối.
Những lời này đừng nói Dạ Đình Sâm mà chính bản thân cô cũng thấy không thể tin nổi.
Thế nhưng Dạ Đình Sâm lại thấy được vẻ do dự của cô, đến tận bây giờ cô vẫn không muốn nói rõ ràng với hắn.
Trái tim hắn đã cảm nhận được nỗi thất vọng lớn lao, nhưng vừa nhìn đến gương mặt mệt mỏi cùng đáy mắt thâm quầng của cô hắn vẫn không kìm được thương xót.
Rốt cuộc hắn vẫn không muốn làm cô khó xử.
- Em đi nghỉ đi, mai còn phải về đoàn phim.
Nhạc Yên Nhi không biết giải thích với Dạ Đình Sâm ra sao nhưng cô cũng nhận thấy không khí giữa hai người hiện giờ quá căng thẳng, không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện.
- Vậy… em lên trước nhé.
Nhạc Yên Nhi cắn môi, xoay người lên lầu.
Dạ Đình Sâm lúc này mới đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng gầy yếu của cô, trong đầu quanh quẩn lời Nghiêm lão báo cáo.
“Thiếu phu nhân đến bệnh viện thành phố, chỗ mấy hôm trước Lâm Đông Lục nằm viện.”
Những lời này đã chứng minh cô đến đó gặp anh ta.
Hắn không liên lạc được với cô, tưởng như sắp lật tung cả thế giới để tìm người, chỉ lo cô gặp nguy hiểm gì.
Thế nhưng cô lại tắt máy, thản nhiên đi gặp người yêu cũ, cuối cùng đến một câu giải thích cũng không nói với hắn.
Lúc chiều Đỗ Hồng Tuyết đến công ty ký hợp đồng, cô ta còn cố ý đến văn phòng chào hắn, lúc đi có vẻ do dự mãi mới nói ra:
“Nghe nói gần đây Yên Nhi và một sao nam tên Giang Sở Thù rất thân thiết, chắc cũng không có gì quan trọng đâu nhưng tôi thấy vẫn nên nói với chủ tịch một tiếng thì hơn.”
Hắn vốn không nghĩ quá nhiều.
Nhưng đến chuyện này cô cũng không muốn nói với hắn.
Rốt cuộc cô còn giấu hắn những gì nữa đây?
Đã từng là người cao quý đến thế, giờ này lại cô độc bơ vơ nhường này, thử hỏi làm sao Nhạc Yên Nhi có thể nhẫn tâm từ chối.
- Được, nếu anh cần gì cứ gọi cho tôi.
Nói xong cô bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ sợ nếu mình ở lại lâu hơn sẽ không kìm được mà chấp nhận mọi điều anh ta nói.
Bên ngoài phòng bệnh chỉ có mình Nhạc Yên Nhi đi trên hành lang dài đẵng đẵng, xung quanh cực kỳ an tĩnh, tiếng bước chân của cô hòa theo từng nhịp đập của trái tim, mỗi bước đều vô cùng khó chịu.
Lúc cô về đến nhà đã là ba giờ sáng.
Người giúp việc đều đã đi nghỉ, cả căn biệt thự im ắng không một tiếng động.
Nhạc Yên Nhi không muốn làm phiền ai nên tự lấy chìa khóa mở cửa.
Trên đường về cô mới nhận ra điện thoại của mình đã rơi hỏng, muộn thế này mới về mà không nói với Dạ Đình Sâm một tiếng, không biết hắn có lo lắm không.
Lúc cô vừa vào nhà đã thấy đèn phòng khách vẫn sáng, đổi giày vào phòng đã thấy người đàn ông cô vừa nghĩ tới nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa.
Một tay hắn đỡ trán, tay còn lại đặt trên đầu gối.
Tấm lưng bởi thả lỏng nên gợi cảm giác ôn hòa đến mê người.
Màn hình LCD cực lớn trước mặt hắn đang phát lại một chương trình giải trí.
Nhạc Yên Nhi có chút giật mình, cô biết hắn vốn không thích xem TV, hơn nữa muộn thế này rồi sao Dạ Đình Sâm còn ở phòng khách xem tin tức giải trí?
Cô ngước lên nhìn, giờ mới thấy nội dung trên chương trình tin tức.
Đó là hôm cô bỗng nhiên ngất xỉu lúc quay phim rồi được Giang Sở Thù bế đi viện, ảnh chụp của hai người bị phóng lớn trên màn hình, hai MC giải trí đang hào hứng suy đoán thời gian họ quen biết.
Ôi trời ơi! Đây là thứ cô không muốn để Dạ Đình Sâm nhìn thấy nhất đấy!
Nhạc Yên Nhi nhào đến bên sofa, cầm lấy điều khiển định tắt TV nhưng vừa giơ tay ra đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
Cô run lên.
- Em đi đâu về, tại sao không nhận điện thoại của tôi?
Tiếng nói trầm khàn của Dạ Đình Sâm vang lên giữa không gian cực độ yên tĩnh có cảm giác vô cùng mơ hồ, khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Nhạc Yên Nhi bỗng nhớ vẻ mặt tuyệt vọng của Lâm Đông Lục lúc cầu xin cô giữ bí mật.
Chuyện đến bệnh viện gặp anh ta tuyệt đối không thể nói với Dạ Đình Sâm!
Cô hít sâu một hơi, cứng rắn bỏ qua bối rối trong lòng, lúc quay đầu trên môi đã lại cười rạng rỡ như không có chuyện gì:
- Lúc chiều em ra ngoài ăn cơm với bạn.
- Sao không nghe điện thoại của tôi?
Nhạc Yên Nhi vội giải thích:
- Điện thoải của em bị rơi hỏng mất rồi, em không tài nào mở lên được.
Dạ Đình Sâm vẫn nhìn cô chằm chằm, giống như không muốn bỏ qua bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt đó.
Nhạc Yên Nhi bị hắn nhìn đến mức chột dạ.
- Em không có gì muốn nói với tôi sao?
Giọng hắn vẫn rất lạnh lùng.
Câu hỏi này làm Nhạc Yên Nhi nghẹn họng, không biết trả lời ra sao. Cô biết mình nói dối vụng về như thế nhất định hắn sẽ rõ ngay nhưng cô đã đồng ý với Lâm Đông Lục không nói với ai khác về chuyện ở bệnh viện, quả thực cô không có lựa chọn nào khác.
Nhạc Yên Nhi tỏ ra thoải mái nhún vai cười nói:
- Làm gì có gì để nói với anh chứ, em cũng có phải là ra ngoài gây chuyện đâu mà phải về trình báo với anh.
Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện hắn đừng hỏi nữa, làm ơn đừng hỏi.
Nói dối hắn là việc cô không hề muốn làm.
Không biết có phải do cô cầu nguyện linh ứng không mà Dạ Đình Sâm đúng là không hỏi thêm gì nữa.
Thế nhưng hắn lại chuyển sang chuyện khác.
- Giang Sở Thù là ai?
Đầu Nhạc Yên Nhi như muốn nổ tung ra.
- Anh ta…
Cô ngập ngừng mãi không nói xong.
Giờ cô phải nói thế nào đây?
Chẳng lẽ bảo với Dạ Đình Sâm vị hôn phu của cô tìm tới tận cửa rồi à? Như thế hắn chắc chắn sẽ càng hiểu lầm hơn thôi.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm tối đen, mở miệng cũng lạnh đến kinh người:
- Sao chính tôi lại không biết vợ mình đang cùng người khác hẹn hò thế nhỉ.
- Không phải đâu!
- Em không có hẹn hò với Giang Sở Thù mà, anh ta chỉ là bạn diễn trong phim của em thôi…
- Bạn diễn? Thế sao anh ta lại ôm em đi viện, chuyển phát weibo của em, đến fan cũng bắt đầu gọi em là ‘Giang phu nhân’ rồi?
- Không, không, đó chỉ là quan hệ bình thường giữa bạn diễn rồi bị fan hiểu lầm thôi…
Ánh mắt sâu thẳm của Dạ Đình Sâm cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô hoảng đến mức không biết nói thêm gì nữa.
Hắn lên tiếng, giọng nói vừa nhẹ vừa lạnh đến gai người:
- Yên Nhi, vì sao em không nói với tôi?
Ngữ điệu của hắn rất bình thản, tựa như đang nói chuyện rất bình thường, thế nhưng Nhạc Yên Nhi biết Dạ Đình Sâm tức giận rồi!
- Em…
Nhạc Yên Nhi hé miệng nhưng không biết phải nói gì.
Bởi cô sợ hắn sẽ hiểu lầm, sẽ tức giận.
Bởi cô cảm thấy chính mình có thể tự giải quyết chuyện này.
Bởi chính cô cũng bị những chuyện bất ngờ này làm cho bối rối.
Những lời này đừng nói Dạ Đình Sâm mà chính bản thân cô cũng thấy không thể tin nổi.
Thế nhưng Dạ Đình Sâm lại thấy được vẻ do dự của cô, đến tận bây giờ cô vẫn không muốn nói rõ ràng với hắn.
Trái tim hắn đã cảm nhận được nỗi thất vọng lớn lao, nhưng vừa nhìn đến gương mặt mệt mỏi cùng đáy mắt thâm quầng của cô hắn vẫn không kìm được thương xót.
Rốt cuộc hắn vẫn không muốn làm cô khó xử.
- Em đi nghỉ đi, mai còn phải về đoàn phim.
Nhạc Yên Nhi không biết giải thích với Dạ Đình Sâm ra sao nhưng cô cũng nhận thấy không khí giữa hai người hiện giờ quá căng thẳng, không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện.
- Vậy… em lên trước nhé.
Nhạc Yên Nhi cắn môi, xoay người lên lầu.
Dạ Đình Sâm lúc này mới đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng gầy yếu của cô, trong đầu quanh quẩn lời Nghiêm lão báo cáo.
“Thiếu phu nhân đến bệnh viện thành phố, chỗ mấy hôm trước Lâm Đông Lục nằm viện.”
Những lời này đã chứng minh cô đến đó gặp anh ta.
Hắn không liên lạc được với cô, tưởng như sắp lật tung cả thế giới để tìm người, chỉ lo cô gặp nguy hiểm gì.
Thế nhưng cô lại tắt máy, thản nhiên đi gặp người yêu cũ, cuối cùng đến một câu giải thích cũng không nói với hắn.
Lúc chiều Đỗ Hồng Tuyết đến công ty ký hợp đồng, cô ta còn cố ý đến văn phòng chào hắn, lúc đi có vẻ do dự mãi mới nói ra:
“Nghe nói gần đây Yên Nhi và một sao nam tên Giang Sở Thù rất thân thiết, chắc cũng không có gì quan trọng đâu nhưng tôi thấy vẫn nên nói với chủ tịch một tiếng thì hơn.”
Hắn vốn không nghĩ quá nhiều.
Nhưng đến chuyện này cô cũng không muốn nói với hắn.
Rốt cuộc cô còn giấu hắn những gì nữa đây?
Bình luận facebook