Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 358
Nhạc Yên Nhi lạnh lùng nhìn anh ta:
- Mấy thứ mà cậu gọi là bài học đó tôi đều không muốn học.
- Không muốn học cũng không sao.
Anjoye bật cười, chỉ cửa phòng trước mặt:
- Chị ra ngoài ăn cùng em và Annie đi!
Đứng dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu, Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng liếc anh ta một cái, bước ra ngoài với vẻ miễn cưỡng.
Lúc này cô mới nhìn rõ chỗ này, khắp nơi đều được trang hoàng theo phong cách châu Âu, đèn treo thủy tinh rực rỡ, tranh sơn dầu quý giá, còn cả thảm Ba Tư nữa…
Phong cách bài trí trong nhà Anjoye rất giống với phong cách của bản thân anh ta.
Đều chỉ sợ người ta không biết mình hào nhoáng đến thế nào.
Vừa đi xuống tầng đã thấy Annie ngồi sẵn ở bên dưới, còn vui vẻ vẫy tay với cô.
Cô đang muốn xuống nhà thì bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Anjoye:
- Nhớ kỹ, cái gì nên nói cái gì không, đừng hại chết con bé!
Nhạc Yên Nhi nghe thấy lời cảnh cáo của anh ta thì không khỏi thấy thật nực cười, chẳng lẽ một kẻ giết người như ngóe giống Anjoye lại quan tâm đến một đứa trẻ không hề có quan hệ gì với mình thế sao?
Nói cho cùng chỉ là những lời dùng để là uy hiếp cô mà thôi.
Dùng cô để uy hiếp Dạ Đình Sâm, xong lại dùng Annie để uy hiếp cô, trước giờ Anjoye chưa hề có thứ gọi là lòng tốt, trong mắt anh ta tất cả mọi người đều chỉ là những thứ có giá trị lợi dụng mà thôi, cô nên sớm nhận ra điều này mới phải.
Nhạc Yên Nhi nhếch môi cười nhạo, ngoái đầu nhìn anh ta với vẻ trêu tức:
- Nếu như cậu thật sự quan tâm con bé đến vậy thì sẽ không vứt nó lại một mình giữa lòng đường lạnh lẽo, nếu con bé thật sự phát bệnh mà mất mạng thì liệu cậu có áy náy không?
Áy náy ư…
Anjoye thấy lòng mình đột nhiên thắt lại, vừa muốn lên tiếng biện giải thì bị giọng nói lạnh nhạt của Nhạc Yên Nhi cắt ngang:
- Tôi nghĩ, lòng dạ cậu cứng rắn như thế, chắc hẳn sẽ không có bất cứ cảm giác nào đâu nhỉ?
Nhờ phúc của Anjoye, cô vĩnh viễn không thể quên được Mạnh Y Bạch đã chết thảm như thế nào.
Anjoye nghe vậy thì nuốt những lời mình định nói xuống, anh ta xoa mũi rồi mỉm cười:
- Chị cũng hiểu em thật đấy, có phải điều này nói lên rằng chị rất quan tâm em không? Nếu như để anh của em biết được e rằng sẽ ghen lắm đấy.
Nhạc Yên Nhi cắn môi, không đáp trả mà chỉ xoay người đi xuống tầng, nhưng vừa bước xuống một bậc cầu thang thì ở sau lưng đột nhiên có người đẩy một cái, cả người cô nhào về phía trước.
- A…
Cô kinh hoảng hét lên, vội vàng dùng tay ôm lấy đầu, nhưng giây tiếp theo cô đã rơi vào vòng tay của một người khác.
Chưa mở mắt ra cô đã nghe thấy giọng nói giễu cợt của Anjoye vang lên bên tai:
- Thế nào, sốt ruột lao vào vòng tay của em đến thế ư?
- Cậu… cậu vô liêm sỉ!
Nhạc Yên Nhi muốn đẩy anh ta ra nhưng lại phát hiện bản thân không cựa quậy được, anh ta ôm chặt cô vào trong lòng, hai người dựa sát vào nhau, hơi thở giống như một loại thuốc phiện dần dần đến gần, dòng khí nóng rực phun lên trên mặt khiến cho cô sợ tới mức rụt cổ lại.
Cảm giác mà Anjoye mang đến quá mức nguy hiểm, Nhạc Yên Nhi không nhịn được trợn to mắt, sợ hãi nhìn anh ta.
- Anjoye! Cậu muốn làm gì hả! Buông tôi ra!
Dường như sự kinh hoảng của cô khiến Anjoye càng vui vẻ, anh ta nở nụ cười xấu xa:
- Chị có chắc muốn em buông tay không? Nếu như bây giờ em buông ra là chị sẽ rơi xuống đấy nhé.
Đôi mắt hồ ly của anh ta cong lên thành một vòng cung đẹp mắt, bên trong tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Nhạc Yên Nhi không thể phủ nhận, Anjoye có đôi mắt thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp khác hẳn với Dạ Đình Sâm, nhưng biểu cảm trong đó lại rất đáng sợ, cho dù lúc anh ta đang cười cũng khiến cho người ta kinh hãi.
Sau khi giãy giụa vô hiệu, Nhạc Yên Nhi thở hồng hộc trừng mắt nhìn anh ta, nhấn mạnh từng tiếng một:
- Xin cậu hãy buông tay ra!
Anjoye nghe thế thì trái tim không nhịn được run lên.
Đôi mắt của cô vừa to vừa sáng, bên trong tràn ngập sự quật cường không chịu khuất phục, cô nhìn thẳng vào anh ta, không hề né tránh, khiến trong lòng anh ta đột nhiên xuất hiện một loại cảm xúc không tên.
Cô muốn anh ta buông tay đúng không?
Vậy anh ta sẽ cho cô biết cái giá của buông tay.
Anjoye hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại, sau đó… thực sự buông tay.
Anh ta cứ thế đứng trên cao nhìn Nhạc Yên Nhi lăn xuống cầu thang.
Thế nhưng cô vẫn cắn chặt răng, quật cường không hề kêu đau một tiếng nào.
Lăn từ trên góc cầu thang bằng gỗ cứng xuống, Nhạc Yên Nhi cảm thấy cả người mình đã đau đến mất đi tri giác rồi, đến hô hấp cũng khiến cổ họng cô đau nhói.
Annie thấy cảnh này thì lập tức chạy đến, nhưng lại không thể chạy quá nhanh, nếu không sẽ phát bệnh mất.
Em lo lắng nói:
- Chị ơi, sao chị lại bất cẩn ngã từ trên cao xuống thế chị?
Annie không nhìn thấy cảnh Anjoye đỡ được cô nên cứ nghĩ là Nhạc Yên Nhi không cẩn thận ngã xuống thôi.
Cô không muốn con bé bị cuốn vào cuộc tranh đấu của mình và Anjoye nên nhịn đau, miễn cưỡng nhếch môi cười, rõ ràng cả người đầy vết thương mà cô còn trấn an Annie:
- Không sao đâu, chỉ bị xước da tí thôi, lát nữa chị bôi ít thuốc vào là đỡ ngay ấy mà.
Hiển nhiên Annie không biết cảm giác khi ngã từ trên cầu thang xuống là thế nào nên tin lời cô nói là thật.
Sau khi trấn an Annie, Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Anjoye, người vẫn đứng trên cầu thang với vẻ cao quý và thản nhiên như thể mình không hề liên quan.
Thấy ánh mắt của cô, Anjoye mỉm cười.
Anh ta cười thật nhẹ nhàng, quyến rũ như yêu tinh tuyệt sắc với hơi thở khát máu tà ác vậy.
Dường như anh ta đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Cảm nhận được sự trào phúng anh ta dành cho mình, Nhạc Yên Nhi tránh không nhìn vào mắt anh ta nữa, nhờ sự giúp đỡ của Annie để đứng dậy.
Lúc này cô mới để ý đến vết thương của mình, vết thương ở củi chỏ và đầu gối không có quần áo che chắn là nặng nhất, mấy chỗ đó đều đã bị rách da bật máu.
Annie bị máu dọa sợ, em muốn dìu cô xuống tầng dưới tìm hòm thuốc để băng bó vết thương nhưng lại bị Anjoye cản lại:
- Annie, em đi ăn cơm trước đi, trẻ con mà không ăn cơm là không lớn được đâu, anh đưa chị này đi bôi thuốc cho.
- Vậy… cũng được…
Annie không làm trái ý của Anjoye, ngoan ngoãn buông tay Nhạc Yên Nhi ra.
Anjoye ung dung bước từng bước xuống cầu thang.
Nhạc Yên Nhi thấy anh ta ngày càng tiến lại gần thì sợ hãi muốn lùi lại nhưng đầu gối của cô rất đau, cô chỉ vừa muốn bước đi thì đã đau đến mức ngã xuống dưới đất.
Ở chỗ này cô thật sự quá bị động, đứng trên địa bàn của Anjoye, vốn đã khó thắng được anh ta rồi, đã thế còn phải bận tâm tới Annie nên lại càng không thể chống lại anh ta được.
Lợi thế lớn nhất của Anjoye là đủ xấu xa để không bận tâm đến cảm giác và cách nhìn của bất cứ người nào, chỉ cần đạt được mục đích của mình là được.
Chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi, Anjoye đã tới trước mặt cô, nhìn xuống cô từ trên cao.
Rõ ràng đã đau đến mức nhíu chặt mày lại rồi nhưng đôi mắt cô vẫn lóe lên vẻ kiên cường.
Thật sự khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.
Dạ Đình Sâm cũng yêu dáng vẻ này của cô sao? Hình như anh ta đã bắt đầu hiểu Dạ Đình Sâm rồi.
Cô càng như thế thì anh ta lại càng khát khao muốn hủy diệt cô hơn.
- Mấy thứ mà cậu gọi là bài học đó tôi đều không muốn học.
- Không muốn học cũng không sao.
Anjoye bật cười, chỉ cửa phòng trước mặt:
- Chị ra ngoài ăn cùng em và Annie đi!
Đứng dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu, Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng liếc anh ta một cái, bước ra ngoài với vẻ miễn cưỡng.
Lúc này cô mới nhìn rõ chỗ này, khắp nơi đều được trang hoàng theo phong cách châu Âu, đèn treo thủy tinh rực rỡ, tranh sơn dầu quý giá, còn cả thảm Ba Tư nữa…
Phong cách bài trí trong nhà Anjoye rất giống với phong cách của bản thân anh ta.
Đều chỉ sợ người ta không biết mình hào nhoáng đến thế nào.
Vừa đi xuống tầng đã thấy Annie ngồi sẵn ở bên dưới, còn vui vẻ vẫy tay với cô.
Cô đang muốn xuống nhà thì bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Anjoye:
- Nhớ kỹ, cái gì nên nói cái gì không, đừng hại chết con bé!
Nhạc Yên Nhi nghe thấy lời cảnh cáo của anh ta thì không khỏi thấy thật nực cười, chẳng lẽ một kẻ giết người như ngóe giống Anjoye lại quan tâm đến một đứa trẻ không hề có quan hệ gì với mình thế sao?
Nói cho cùng chỉ là những lời dùng để là uy hiếp cô mà thôi.
Dùng cô để uy hiếp Dạ Đình Sâm, xong lại dùng Annie để uy hiếp cô, trước giờ Anjoye chưa hề có thứ gọi là lòng tốt, trong mắt anh ta tất cả mọi người đều chỉ là những thứ có giá trị lợi dụng mà thôi, cô nên sớm nhận ra điều này mới phải.
Nhạc Yên Nhi nhếch môi cười nhạo, ngoái đầu nhìn anh ta với vẻ trêu tức:
- Nếu như cậu thật sự quan tâm con bé đến vậy thì sẽ không vứt nó lại một mình giữa lòng đường lạnh lẽo, nếu con bé thật sự phát bệnh mà mất mạng thì liệu cậu có áy náy không?
Áy náy ư…
Anjoye thấy lòng mình đột nhiên thắt lại, vừa muốn lên tiếng biện giải thì bị giọng nói lạnh nhạt của Nhạc Yên Nhi cắt ngang:
- Tôi nghĩ, lòng dạ cậu cứng rắn như thế, chắc hẳn sẽ không có bất cứ cảm giác nào đâu nhỉ?
Nhờ phúc của Anjoye, cô vĩnh viễn không thể quên được Mạnh Y Bạch đã chết thảm như thế nào.
Anjoye nghe vậy thì nuốt những lời mình định nói xuống, anh ta xoa mũi rồi mỉm cười:
- Chị cũng hiểu em thật đấy, có phải điều này nói lên rằng chị rất quan tâm em không? Nếu như để anh của em biết được e rằng sẽ ghen lắm đấy.
Nhạc Yên Nhi cắn môi, không đáp trả mà chỉ xoay người đi xuống tầng, nhưng vừa bước xuống một bậc cầu thang thì ở sau lưng đột nhiên có người đẩy một cái, cả người cô nhào về phía trước.
- A…
Cô kinh hoảng hét lên, vội vàng dùng tay ôm lấy đầu, nhưng giây tiếp theo cô đã rơi vào vòng tay của một người khác.
Chưa mở mắt ra cô đã nghe thấy giọng nói giễu cợt của Anjoye vang lên bên tai:
- Thế nào, sốt ruột lao vào vòng tay của em đến thế ư?
- Cậu… cậu vô liêm sỉ!
Nhạc Yên Nhi muốn đẩy anh ta ra nhưng lại phát hiện bản thân không cựa quậy được, anh ta ôm chặt cô vào trong lòng, hai người dựa sát vào nhau, hơi thở giống như một loại thuốc phiện dần dần đến gần, dòng khí nóng rực phun lên trên mặt khiến cho cô sợ tới mức rụt cổ lại.
Cảm giác mà Anjoye mang đến quá mức nguy hiểm, Nhạc Yên Nhi không nhịn được trợn to mắt, sợ hãi nhìn anh ta.
- Anjoye! Cậu muốn làm gì hả! Buông tôi ra!
Dường như sự kinh hoảng của cô khiến Anjoye càng vui vẻ, anh ta nở nụ cười xấu xa:
- Chị có chắc muốn em buông tay không? Nếu như bây giờ em buông ra là chị sẽ rơi xuống đấy nhé.
Đôi mắt hồ ly của anh ta cong lên thành một vòng cung đẹp mắt, bên trong tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Nhạc Yên Nhi không thể phủ nhận, Anjoye có đôi mắt thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp khác hẳn với Dạ Đình Sâm, nhưng biểu cảm trong đó lại rất đáng sợ, cho dù lúc anh ta đang cười cũng khiến cho người ta kinh hãi.
Sau khi giãy giụa vô hiệu, Nhạc Yên Nhi thở hồng hộc trừng mắt nhìn anh ta, nhấn mạnh từng tiếng một:
- Xin cậu hãy buông tay ra!
Anjoye nghe thế thì trái tim không nhịn được run lên.
Đôi mắt của cô vừa to vừa sáng, bên trong tràn ngập sự quật cường không chịu khuất phục, cô nhìn thẳng vào anh ta, không hề né tránh, khiến trong lòng anh ta đột nhiên xuất hiện một loại cảm xúc không tên.
Cô muốn anh ta buông tay đúng không?
Vậy anh ta sẽ cho cô biết cái giá của buông tay.
Anjoye hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại, sau đó… thực sự buông tay.
Anh ta cứ thế đứng trên cao nhìn Nhạc Yên Nhi lăn xuống cầu thang.
Thế nhưng cô vẫn cắn chặt răng, quật cường không hề kêu đau một tiếng nào.
Lăn từ trên góc cầu thang bằng gỗ cứng xuống, Nhạc Yên Nhi cảm thấy cả người mình đã đau đến mất đi tri giác rồi, đến hô hấp cũng khiến cổ họng cô đau nhói.
Annie thấy cảnh này thì lập tức chạy đến, nhưng lại không thể chạy quá nhanh, nếu không sẽ phát bệnh mất.
Em lo lắng nói:
- Chị ơi, sao chị lại bất cẩn ngã từ trên cao xuống thế chị?
Annie không nhìn thấy cảnh Anjoye đỡ được cô nên cứ nghĩ là Nhạc Yên Nhi không cẩn thận ngã xuống thôi.
Cô không muốn con bé bị cuốn vào cuộc tranh đấu của mình và Anjoye nên nhịn đau, miễn cưỡng nhếch môi cười, rõ ràng cả người đầy vết thương mà cô còn trấn an Annie:
- Không sao đâu, chỉ bị xước da tí thôi, lát nữa chị bôi ít thuốc vào là đỡ ngay ấy mà.
Hiển nhiên Annie không biết cảm giác khi ngã từ trên cầu thang xuống là thế nào nên tin lời cô nói là thật.
Sau khi trấn an Annie, Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Anjoye, người vẫn đứng trên cầu thang với vẻ cao quý và thản nhiên như thể mình không hề liên quan.
Thấy ánh mắt của cô, Anjoye mỉm cười.
Anh ta cười thật nhẹ nhàng, quyến rũ như yêu tinh tuyệt sắc với hơi thở khát máu tà ác vậy.
Dường như anh ta đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Cảm nhận được sự trào phúng anh ta dành cho mình, Nhạc Yên Nhi tránh không nhìn vào mắt anh ta nữa, nhờ sự giúp đỡ của Annie để đứng dậy.
Lúc này cô mới để ý đến vết thương của mình, vết thương ở củi chỏ và đầu gối không có quần áo che chắn là nặng nhất, mấy chỗ đó đều đã bị rách da bật máu.
Annie bị máu dọa sợ, em muốn dìu cô xuống tầng dưới tìm hòm thuốc để băng bó vết thương nhưng lại bị Anjoye cản lại:
- Annie, em đi ăn cơm trước đi, trẻ con mà không ăn cơm là không lớn được đâu, anh đưa chị này đi bôi thuốc cho.
- Vậy… cũng được…
Annie không làm trái ý của Anjoye, ngoan ngoãn buông tay Nhạc Yên Nhi ra.
Anjoye ung dung bước từng bước xuống cầu thang.
Nhạc Yên Nhi thấy anh ta ngày càng tiến lại gần thì sợ hãi muốn lùi lại nhưng đầu gối của cô rất đau, cô chỉ vừa muốn bước đi thì đã đau đến mức ngã xuống dưới đất.
Ở chỗ này cô thật sự quá bị động, đứng trên địa bàn của Anjoye, vốn đã khó thắng được anh ta rồi, đã thế còn phải bận tâm tới Annie nên lại càng không thể chống lại anh ta được.
Lợi thế lớn nhất của Anjoye là đủ xấu xa để không bận tâm đến cảm giác và cách nhìn của bất cứ người nào, chỉ cần đạt được mục đích của mình là được.
Chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi, Anjoye đã tới trước mặt cô, nhìn xuống cô từ trên cao.
Rõ ràng đã đau đến mức nhíu chặt mày lại rồi nhưng đôi mắt cô vẫn lóe lên vẻ kiên cường.
Thật sự khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.
Dạ Đình Sâm cũng yêu dáng vẻ này của cô sao? Hình như anh ta đã bắt đầu hiểu Dạ Đình Sâm rồi.
Cô càng như thế thì anh ta lại càng khát khao muốn hủy diệt cô hơn.
Bình luận facebook