Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 455
Dạ Vị Ương dẫn hai người vào, đằng trước là một phòng tập thể hình còn đằng sau là một khoảng sân rộng như sân golf, có thể thấy được nơi này rộng rãi đến đâu.
Dạ Vị Ương muốn đi trước để nói vài câu với bạn, cô bảo nhân viên của phòng tập đưa Nhạc Yên Nhi đi thay quần áo, đồ thể thao đã được chuẩn bị sẵn rồi.
Nhạc Yên Nhi dắt Minh Tinh Tinh vào phòng thay đồ, bên trong là những gian riêng, hai người mỗi người vào một gian.
Dạ Vị Ương chuẩn bị áo T-shirt và quần sooc, rất phù hợp với một ngày hè chói chang thế này.
Thay đồ xong, Nhạc Yên Nhi ra ngoài, đang định gọi Minh Tinh Tinh thì một người đàn ông da trắng lại lỗ mãng xông tới. Bốn mắt nhìn nhau, không khí trở nên đông cứng.
Nhạc Yên Nhi đang định hỏi anh ta là ai, chẳng ngờ người kia đã lao tới, bịt miệng cô rồi lôi cô vào phòng thay đồ.
Đúng lúc này, Minh Tinh Tinh mở cửa ra trông thấy.
- Anh là ai? Buông chị tôi ra!
Thằng nhóc như bị giẫm phải đuôi, vội quát lên.
Người kia thấy ở đây có một thằng nhóc nên kéo luôn cả nó vào, che miệng lại rồi dùng tiếng Pháp nói gì đó.
Một lúc lâu sau, người này mới hiểu ra, anh ta nhìn ánh mắt sợ hãi của Nhạc Yên Nhi, hỏi:
- Cô không nói được tiếng Pháp à?
Nhạc Yên Nhi không hiểu gì cả.
- Tiếng Anh thì sao?
Người kia đổi ngôn ngữ.
Nhạc Yên Nhi gật đầu lia lịa.
- Tốt rồi, tôi không phải người xấu, tôi trốn người khác nên hoảng hốt chạy bừa, chẳng ngờ chạy vào phòng thay đồ của nữ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng cười nói ồn ào của phụ nữ, xem ra là mấy người đánh bóng xong đang trở lại nghỉ ngơi.
Người kia hốt hoảng, khẩn cầu nói:
- Cô gái phương Đông, mong cô thương xót, tôi bị người ta bức hôn, tôi không yêu con quỷ cái kia, cô chỉ cần giúp tôi thôi, tôi sẽ cảm ơn! Chẳng phải người phương Đông có câu cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng sao? Xin cô mau cứu tôi!
Nhạc Yên Nhi dùng mắt để ra hiệu cho anh ta buông mình ra, có gì phải từ từ rồi nói.
- Hai người không gọi người tới thì tôi sẽ buông tay, tôi không phải người xấu, tôi là bạn Dạ Vị Ương. Hai người rất lạ, lần đầu tới đây à?
Nhạc Yên Nhi nghe người này là bạn Dạ Vị Ương thì đã bớt đề phòng hơn, cô vội gật đầu.
Lúc này, anh ta mới buông cả hai ra.
Minh Tinh Tinh đang định nói thì người kia đã nhanh tay bịt miệng nó lại.
- Em cũng không được nói!
Nhạc Yên Nhi sợ người kia làm đau thằng bé nên vội nhỏ giọng:
- Tinh Tinh không sợ, đừng nói gì cả.
Tinh Tinh gật đầu người kia mới buông tay.
Đúng lúc này, mọi người đã quay lại.
Nhạc Yên Nhi có thể nghe được vài chữ nhưng không thể biết họ đang nói gì, cô chẳng hiểu ra sao nên chỉ đành chờ ở đây. Thế nhưng nét mặt của người đàn ông này rất phong phú, ngũ quan vặn vẹo như đang rất đau khổ.
Cuối cùng, anh ta buồn bã ôm lấy Nhạc Yên Nhi, hệt như gặp phải bi kịch cuộc đời.
Dù tỏ ra đau lòng không chịu nổi, nhưng cái ôm này làm Nhạc Yên Nhi giật mình.
Cô vẫn lý trí không kêu thành tiếng nhưng Minh Tinh không bình tĩnh được nữa, nó giận dữ nói:
- Buông chị tôi ra!
Câu nói này khiến cả phòng thay đồ yên tĩnh.
Cửa bị người khác mở ra, cảnh bên trong bị tất cả mọi người nhìn thấy.
Một cô gái mập mạp trong đám người tỏ vẻ phẫn nộ, cô ta túm cổ áo người đàn ông, kéo anh ta ra, đang định mắng Nhạc Yên Nhi thì đột nhiên yên lặng.
Thấy mái tóc đen và làn da vàng, cô ta hiểu đây là chị dâu của Dạ Vị Ương.
Cô ta kiêng kị nên dùng tiếng Anh mắng:
- Anh từ hôn với tôi là vì con đàn bà này à?
Nhạc Yên Nhi bây giờ đã hiểu người này chính là đối tượng mà người đàn ông kia bị ép kết hôn, cô vội giải thích:
- Không phải, tôi vừa mới biết anh ta thôi!
- Cái gì không phải, đúng thế! Tôi từ hôn với cô là vì người này đấy!
Người đàn ông đảo mắt rồi bỗng lùi ra sau, bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, nghiêm túc nói với cô gái kia:
- Tôi đã nói rõ với cha cô là hôn ước sẽ hủy, tôi và cô chẳng còn quan hệ gì nữa, cô đừng có rêu rao khắp nơi là tôi sẽ kết hôn với cô!
Vừa nãy, anh ta nghe thấy cô gái kia nói bừa với mọi người rằng họ sẽ kết hôn.
Đừng mơ!
Thà kết hôn với đàn ông cũng không cưới cô ta!
Cô gái kia nặng khoảng trăm cân, nghe thế thì giận đến độ thở dốc, bộ ngực cỡ F phập phồng lên xuống.
Cảnh tượng này xét trên lý thuyết chính là phúc lợi của đàn ông, thế nhưng anh ta lại cực kỳ sợ hãi! Vô cùng sợ hãi!
Vì cô gái này từng nói nếu mình dám từ hôn, cô ta sẽ dùng bộ ngực cỡ F chôn chết mình!
Một người đàn bà hung ác biết bao, thế mà cũng nói được, kể cả có dám cưới về thì mai sau cũng chết vì đống thịt này mất thôi!
Ngủ một giấc, nghiêng người một cái, thế là cô ta đè chết mình được rồi!
Cô gái mập nhìn người đàn ông đẹp trai kia, đúng là vừa yêu vừa hận, cô cả giận:
- Francis, anh biết cô ta là ai không? Anh dám thông đồng với cô ta à?
- Tôi chẳng quan tâm cô ấy là ai, chỉ cần biết đây là người tôi thích là được! Đồ điên kia, cô mà dám động tới cô ấy thì đừng trách tôi trở mặt!
- Trở mặt à?
Cô gái mập híp mắt rồi bước nhanh về phía trước, cô ta dùng một tay xách cô áo Francis rồi đánh anh ta một trận:
- Anh trở mặt với ai? Cái thân thể bé tẹo này mà dám trở mặt với tôi à? Gan to lắm! Tôi mặc kệ anh có bao nhiêu đàn bà bên ngoài, nhưng nếu anh không xuất hiện ở hôn lễ thì tôi sẽ phế anh luôn đấy!
- Con béo kia, cút ngay! Ôi đừng đánh vào mặt! Cô mà còn ra tay là tôi nổi giận thật đấy, từ trước tới nay tôi không đánh phụ nữ, cô đừng có ép tôi!
Francis ôm đầu kêu rên.
Nhưng điều này khiến cô gái càng giận, cô đấm anh ta thùm thụp, vừa đánh vừa mắng:
- Anh dám đánh tôi, anh dám đánh tôi cơ đấy, có giỏi thì anh đánh tôi đi!
- Tôi... tôi không đánh cô mà!
Francis rất ấm ức.
Mấy người bạn của cô gái không chịu được nữa nên bước tới can:
- Laura, đủ rồi! Đừng đánh nữa, chết người mất!
- Đừng có đá bên dưới, hỏng rồi thì cậu phải làm sao?
- Đúng vậy!
Nhạc Yên Nhi trợn mắt há mồm, vừa nghe vừa run.
Biết là nước ngoài cởi mở nhưng chẳng ngờ lại mở đến mức này.
Laura nghe bạn khuyên thì thu tay lại, quẳng Francis sang một bên.
Cô ta phủi tay rồi đi về phía Nhạc Yên Nhi. Cô sợ hãi lùi về sau.
- Tôi... tôi chẳng có quan hệ gì với anh ta hết, đây là lần đầu chúng tôi gặp mặt.
- Người đẹp phương Đông, em không thể đối xử với tôi như vậy!
Francis bụm mặt kêu.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì chỉ muốn lao lên đạp anh ta thêm hai cái, không đánh anh ta một trận thì thực sự không hả giận.
- Bà Dạ phải không? Cô cũng có chồng rồi còn thông đồng với người khác, thế không tốt lắm nhỉ?
- Thưa cô, tôi không làm thế.
Nhạc Yên Nhi quả thực tình ngay lý gian.
Dạ Vị Ương muốn đi trước để nói vài câu với bạn, cô bảo nhân viên của phòng tập đưa Nhạc Yên Nhi đi thay quần áo, đồ thể thao đã được chuẩn bị sẵn rồi.
Nhạc Yên Nhi dắt Minh Tinh Tinh vào phòng thay đồ, bên trong là những gian riêng, hai người mỗi người vào một gian.
Dạ Vị Ương chuẩn bị áo T-shirt và quần sooc, rất phù hợp với một ngày hè chói chang thế này.
Thay đồ xong, Nhạc Yên Nhi ra ngoài, đang định gọi Minh Tinh Tinh thì một người đàn ông da trắng lại lỗ mãng xông tới. Bốn mắt nhìn nhau, không khí trở nên đông cứng.
Nhạc Yên Nhi đang định hỏi anh ta là ai, chẳng ngờ người kia đã lao tới, bịt miệng cô rồi lôi cô vào phòng thay đồ.
Đúng lúc này, Minh Tinh Tinh mở cửa ra trông thấy.
- Anh là ai? Buông chị tôi ra!
Thằng nhóc như bị giẫm phải đuôi, vội quát lên.
Người kia thấy ở đây có một thằng nhóc nên kéo luôn cả nó vào, che miệng lại rồi dùng tiếng Pháp nói gì đó.
Một lúc lâu sau, người này mới hiểu ra, anh ta nhìn ánh mắt sợ hãi của Nhạc Yên Nhi, hỏi:
- Cô không nói được tiếng Pháp à?
Nhạc Yên Nhi không hiểu gì cả.
- Tiếng Anh thì sao?
Người kia đổi ngôn ngữ.
Nhạc Yên Nhi gật đầu lia lịa.
- Tốt rồi, tôi không phải người xấu, tôi trốn người khác nên hoảng hốt chạy bừa, chẳng ngờ chạy vào phòng thay đồ của nữ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng cười nói ồn ào của phụ nữ, xem ra là mấy người đánh bóng xong đang trở lại nghỉ ngơi.
Người kia hốt hoảng, khẩn cầu nói:
- Cô gái phương Đông, mong cô thương xót, tôi bị người ta bức hôn, tôi không yêu con quỷ cái kia, cô chỉ cần giúp tôi thôi, tôi sẽ cảm ơn! Chẳng phải người phương Đông có câu cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng sao? Xin cô mau cứu tôi!
Nhạc Yên Nhi dùng mắt để ra hiệu cho anh ta buông mình ra, có gì phải từ từ rồi nói.
- Hai người không gọi người tới thì tôi sẽ buông tay, tôi không phải người xấu, tôi là bạn Dạ Vị Ương. Hai người rất lạ, lần đầu tới đây à?
Nhạc Yên Nhi nghe người này là bạn Dạ Vị Ương thì đã bớt đề phòng hơn, cô vội gật đầu.
Lúc này, anh ta mới buông cả hai ra.
Minh Tinh Tinh đang định nói thì người kia đã nhanh tay bịt miệng nó lại.
- Em cũng không được nói!
Nhạc Yên Nhi sợ người kia làm đau thằng bé nên vội nhỏ giọng:
- Tinh Tinh không sợ, đừng nói gì cả.
Tinh Tinh gật đầu người kia mới buông tay.
Đúng lúc này, mọi người đã quay lại.
Nhạc Yên Nhi có thể nghe được vài chữ nhưng không thể biết họ đang nói gì, cô chẳng hiểu ra sao nên chỉ đành chờ ở đây. Thế nhưng nét mặt của người đàn ông này rất phong phú, ngũ quan vặn vẹo như đang rất đau khổ.
Cuối cùng, anh ta buồn bã ôm lấy Nhạc Yên Nhi, hệt như gặp phải bi kịch cuộc đời.
Dù tỏ ra đau lòng không chịu nổi, nhưng cái ôm này làm Nhạc Yên Nhi giật mình.
Cô vẫn lý trí không kêu thành tiếng nhưng Minh Tinh không bình tĩnh được nữa, nó giận dữ nói:
- Buông chị tôi ra!
Câu nói này khiến cả phòng thay đồ yên tĩnh.
Cửa bị người khác mở ra, cảnh bên trong bị tất cả mọi người nhìn thấy.
Một cô gái mập mạp trong đám người tỏ vẻ phẫn nộ, cô ta túm cổ áo người đàn ông, kéo anh ta ra, đang định mắng Nhạc Yên Nhi thì đột nhiên yên lặng.
Thấy mái tóc đen và làn da vàng, cô ta hiểu đây là chị dâu của Dạ Vị Ương.
Cô ta kiêng kị nên dùng tiếng Anh mắng:
- Anh từ hôn với tôi là vì con đàn bà này à?
Nhạc Yên Nhi bây giờ đã hiểu người này chính là đối tượng mà người đàn ông kia bị ép kết hôn, cô vội giải thích:
- Không phải, tôi vừa mới biết anh ta thôi!
- Cái gì không phải, đúng thế! Tôi từ hôn với cô là vì người này đấy!
Người đàn ông đảo mắt rồi bỗng lùi ra sau, bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, nghiêm túc nói với cô gái kia:
- Tôi đã nói rõ với cha cô là hôn ước sẽ hủy, tôi và cô chẳng còn quan hệ gì nữa, cô đừng có rêu rao khắp nơi là tôi sẽ kết hôn với cô!
Vừa nãy, anh ta nghe thấy cô gái kia nói bừa với mọi người rằng họ sẽ kết hôn.
Đừng mơ!
Thà kết hôn với đàn ông cũng không cưới cô ta!
Cô gái kia nặng khoảng trăm cân, nghe thế thì giận đến độ thở dốc, bộ ngực cỡ F phập phồng lên xuống.
Cảnh tượng này xét trên lý thuyết chính là phúc lợi của đàn ông, thế nhưng anh ta lại cực kỳ sợ hãi! Vô cùng sợ hãi!
Vì cô gái này từng nói nếu mình dám từ hôn, cô ta sẽ dùng bộ ngực cỡ F chôn chết mình!
Một người đàn bà hung ác biết bao, thế mà cũng nói được, kể cả có dám cưới về thì mai sau cũng chết vì đống thịt này mất thôi!
Ngủ một giấc, nghiêng người một cái, thế là cô ta đè chết mình được rồi!
Cô gái mập nhìn người đàn ông đẹp trai kia, đúng là vừa yêu vừa hận, cô cả giận:
- Francis, anh biết cô ta là ai không? Anh dám thông đồng với cô ta à?
- Tôi chẳng quan tâm cô ấy là ai, chỉ cần biết đây là người tôi thích là được! Đồ điên kia, cô mà dám động tới cô ấy thì đừng trách tôi trở mặt!
- Trở mặt à?
Cô gái mập híp mắt rồi bước nhanh về phía trước, cô ta dùng một tay xách cô áo Francis rồi đánh anh ta một trận:
- Anh trở mặt với ai? Cái thân thể bé tẹo này mà dám trở mặt với tôi à? Gan to lắm! Tôi mặc kệ anh có bao nhiêu đàn bà bên ngoài, nhưng nếu anh không xuất hiện ở hôn lễ thì tôi sẽ phế anh luôn đấy!
- Con béo kia, cút ngay! Ôi đừng đánh vào mặt! Cô mà còn ra tay là tôi nổi giận thật đấy, từ trước tới nay tôi không đánh phụ nữ, cô đừng có ép tôi!
Francis ôm đầu kêu rên.
Nhưng điều này khiến cô gái càng giận, cô đấm anh ta thùm thụp, vừa đánh vừa mắng:
- Anh dám đánh tôi, anh dám đánh tôi cơ đấy, có giỏi thì anh đánh tôi đi!
- Tôi... tôi không đánh cô mà!
Francis rất ấm ức.
Mấy người bạn của cô gái không chịu được nữa nên bước tới can:
- Laura, đủ rồi! Đừng đánh nữa, chết người mất!
- Đừng có đá bên dưới, hỏng rồi thì cậu phải làm sao?
- Đúng vậy!
Nhạc Yên Nhi trợn mắt há mồm, vừa nghe vừa run.
Biết là nước ngoài cởi mở nhưng chẳng ngờ lại mở đến mức này.
Laura nghe bạn khuyên thì thu tay lại, quẳng Francis sang một bên.
Cô ta phủi tay rồi đi về phía Nhạc Yên Nhi. Cô sợ hãi lùi về sau.
- Tôi... tôi chẳng có quan hệ gì với anh ta hết, đây là lần đầu chúng tôi gặp mặt.
- Người đẹp phương Đông, em không thể đối xử với tôi như vậy!
Francis bụm mặt kêu.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì chỉ muốn lao lên đạp anh ta thêm hai cái, không đánh anh ta một trận thì thực sự không hả giận.
- Bà Dạ phải không? Cô cũng có chồng rồi còn thông đồng với người khác, thế không tốt lắm nhỉ?
- Thưa cô, tôi không làm thế.
Nhạc Yên Nhi quả thực tình ngay lý gian.
Bình luận facebook