Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 472
Đúng lúc này, Lâm Đông Lục xô Hank sang một bên, giận dữ nói:
- Anh nói với cô ấy những chuyện đó làm gì? Đây không phải lỗi của Yên Nhi, đó là do tôi quyết định, cô ấy chẳng biết gì cả, cô ấy sai ở đâu?
Nhạc Yên Nhi không làm sai gì cả.
Cô không buộc anh uống thuốc an thần, không buộc anh phải kết hôn với Bạch Nhược Mai, cũng không buộc Hank giấu video.
Cô bị động, cô vô tội, thậm chí cô còn chẳng biết mình đã sai ở đâu, vậy mà tình cảm năm năm bỗng biến mất không còn dấu vết.
Cô cố gắng một năm, bị hạ nhục một năm nhưng vẫn gắng hết sức để níu kéo, bây giờ cô đã nghĩ thoáng ra, đã buông tay thế nhưng Hank lại chỉ trích cô là người khiến Lâm Đông Lục thành ra thế này.
Cô có lỗi gì đâu?
Hank gật đầu:
- Phải, cô ấy chẳng sai gì cả, mọi điều cậu làm vì cô ấy cũng không sai, nhưng bây giờ cô ấy đã ở bên người khác rồi, vì sao cậu còn không quên được? Cậu có cơ hội khỏi hẳn, nhưng vì chuyện của Nhạc Yên Nhi mà cậu chưa bao giờ tập trung chữa bệnh. Bác sĩ và thiết bị chữa bệnh tốt nhất đều ở Mỹ, vậy mà cậu vì cô ấy lại chọn đến Anh! Cậu còn suýt nữa giết người vì cô ấy! Bây giờ Đỗ Hồng Tuyết còn đang bị trói trong nhà kia kìa!
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì run rẩy cả người.
Cô kinh ngạc nhìn anh, tâm trạng tồi tệ đến cùng cực.
- Vì sao? Vì sao không chữa bệnh, vì sao lại tới đây, vì sao?
- Không có vì sao cả, tất cả là do anh tình nguyện.
- Anh điên rồi! Anh có biết cứ thế này thì anh sẽ điên mất, sẽ chết mất không?
Nhạc Yên Nhi siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào thịt.
Trái tim cô đau đớn vô cùng.
Cô hy vọng nếu Lâm Đông Lục đã suy nghĩ kỹ, đã tàn nhẫn cự tuyệt mình như vậy thì anh phải sống thật hạnh phúc.
Cô cảm thấy như có người đang bóp chặt trái tim mình, Nhạc Yên Nhi đau không thở nổi, cô chỉ mới nói một câu mà họng đã đau đớn vô cùng.
Lâm Đông Lục thấy cô khóc không thành tiếng thì trái tim cũng run lên.
Anh muốn bước tới, muốn vuốt ve khuôn mặt cô, muốn giúp cô lau nước mắt.
Anh không biết khi trước yêu mình thì Nhạc Yên Nhi đã bao giờ khóc đến đau lòng thế này chưa, nhưng trong trí nhớ của Lâm Đông Lục thì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Nhạc Yên Nhi luôn mạnh mẽ, hệt như một cây tường vi có gai, khi cười vui hay giận dữ đều rất quyến rũ.
Lâm Đông Lục không chịu đựng nổi khi cô khóc, không thể chịu nổi khi cô rơi lệ vì người đàn ông khác, càng không thể chịu nổi khi cô khóc vì mình.
Anh kiềm chế để không bước tới, lạnh lùng nói:
- Tôi thành ra thế này cũng chẳng có liên quan gì đến cô cả.
- Em van anh dừng tay lại được không? Anh có thể mặc kệ em không? Bây giờ em rất hạnh phúc, anh có thể nghe lời Hank đi chữa bệnh không? Bạch Nhược Mai còn đang chờ anh mà.
Nhạc Yên Nhi vừa khóc vừa cầu xin.
Hank nghe vậy thì há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn yên lặng.
Anh ta không có tin gì của Bạch Nhược Mai, bây giờ cô ta thế nào, còn sống hay chết cũng không biết.
Nếu Lâm Đông Lục vẫn say đắm Nhạc Yên Nhi thì không chỉ bản thân anh mãi mãi không thoát ra được mà ngay cả người khác cũng chẳng có kết cục tốt.
Nhạc Yên Nhi vô tội nhưng Lâm Đông Lục cũng đâu có tội gì để phải chịu đau khổ như vậy?
Cô khóc rất đáng thương, cô muốn túm tay Lâm Đông Lục để xin anh dừng lại, thế nhưng anh lại tránh ra.
- Cô cút đi, hai ngày nữa là hôn lễ của cô rồi, cứ làm cô dâu của cô đi, đừng đến nữa!
- Lâm Đông Lục...
Nhạc Yên Nhi nhìn bàn tay trống rỗng của mình, nước mắt như mưa.
- Lâm Đông Lục, em xin anh đừng vì em mà làm tổn thương người khác, được không? Hank nói đúng, chỉ quên em anh mới có thể tiếp tục sống, anh còn có Bạch Nhược Mai, còn có Quảng Thịnh, anh còn có tương lai! Anh đừng như thế được không? Em kết hôn rồi, em không yêu anh nữa, sao anh còn như vậy?
Nhạc Yên Nhi đau đớn nói.
Lâm Đông Lục quay lưng đi, anh không dám nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô.
Anh không nỡ làm cô khóc, thế nhưng bây giờ cô đang khóc, anh lại không có tư cách lau nước mắt giúp cô.
Anh là người ngoài, chỉ có thể lấy danh nghĩa bạn bè để thầm yêu cô.
Đây là chuyện duy nhất anh có thể làm vào lúc này.
- Em không yêu anh, anh biết. Nhưng anh yêu em. Việc anh làm, anh sẽ tự gánh hậu quả, không liên quan gì tới em hết!
Lâm Đông Lục nhấn mạnh từng chữ, cố kìm nén đau đớn trong lòng để có thể lạnh lùng nói vậy.
Nhạc Yên Nhi đau khổ nhắm mắt lại.
Lâm Đông Lục lại định đuổi cô đi, thế nhưng giọng nói yếu ớt của Nhạc Yên Nhi lại vang lên:
- Hank nói anh đã quên chuyện năm năm đó, không sao cả, em có thể kể cho anh nghe. Chẳng phải anh luôn tìm kiếm bằng chứng rằng chúng ta từng yêu nhau sao? Em nói hết cho anh, được không? Có phải em nói ra thì anh sẽ không cố chấp nữa? Có phải em nói ra là anh sẽ buông tay được không?
Bằng chứng cho tình yêu năm năm?
Mấy chữ này như bùa chú quấn chặt lấy trái tim Lâm Đông Lục, vừa nghe thế, đầu anh đã không còn đau đớn nữa.
Lâm Đông Lục quay lại, nhìn cô khóc sướt mướt, trái tim anh cảm thấy rất đau rất đau.
Nhạc Yên Nhi bước lại gần, nắm lấy tay anh, nói:
- Anh về giường để bác sĩ băng bó vết thương đã, đừng kích động như thế, em sẽ từ từ kể chuyện của chúng ta, được không?
- Có phải chuyện chưa kể xong thì em sẽ không đi không?
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Đông Lục lại hỏi như vậy.
Rõ ràng anh chỉ mong cô có thể mau chóng rời khỏi đây, mong cô không thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của mình, thế nhưng khi nghe cô nhắc tới năm năm kia, anh vẫn cảm thấy tò mò.
Có phải họ từng rất hạnh phúc không? Anh có khiến Nhạc Yên Nhi phải ấm ức bao giờ không? Bọn họ đã yêu đương lén lút như thế nào?
Những câu hỏi này như đang quấn lấy anh.
Nhạc Yên Nhi gật đầu thật mạnh, nước mắt vẫn tuôn rơi.
- Anh vào với bác sĩ trước đã, em vào ngay.
- Được.
Giọng Lâm Đông Lục dịu xuống, con ngươi hổ phách sáng lên như nắng ấm.
Anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cả bác sĩ và Hank đang đứng đó đều vô cùng kinh ngạc, bởi lẽ rất ít khi Lâm Đông Lục bình tĩnh thế này.
Anh vào phòng rồi, Hank mới thắc mắc:
- Vì sao cô để cậu ấy biết chuyện đó, cô sẽ khiến cậu ấy lún sâu hơn mà thôi.
- Nếu không nói anh ấy sẽ càng khó chịu. Năm năm ấy chúng tôi đã phải vất vả lắm mới trải qua được, bây giờ buông tay chính là giải thoát, tôi tin anh ấy hiểu. Hơn nữa anh cũng nói Đỗ Hồng Tuyết bị bắt cóc mà? Tranh thủ lúc anh ấy đang tỉnh táo, mau đi cứu người đi.
Hank nghe vậy thì hiểu ngay ý của cô, cô đang cố ý ngăn Lâm Đông Lục để mình nghĩ cách cứu người.
Hank muốn cứu cô ta nhưng lại sợ việc đó sẽ khiến Lâm Đông Lục càng cực đoan, vậy nên anh ta không dám rời đi nửa bước.
Nếu ở đây có Nhạc Yên Nhi thì chắc chắn sẽ không sao.
Hank nghiêm túc gật đầu:
- Được, tôi đi ngay, giao Đông Lục cho cô. Lời tôi nói hôm nay... nếu khiến cô tổn thương thì tôi xin lỗi, cả hai người đều vô tội, mọi thứ đều là lỗi của tôi.
- Anh nói với cô ấy những chuyện đó làm gì? Đây không phải lỗi của Yên Nhi, đó là do tôi quyết định, cô ấy chẳng biết gì cả, cô ấy sai ở đâu?
Nhạc Yên Nhi không làm sai gì cả.
Cô không buộc anh uống thuốc an thần, không buộc anh phải kết hôn với Bạch Nhược Mai, cũng không buộc Hank giấu video.
Cô bị động, cô vô tội, thậm chí cô còn chẳng biết mình đã sai ở đâu, vậy mà tình cảm năm năm bỗng biến mất không còn dấu vết.
Cô cố gắng một năm, bị hạ nhục một năm nhưng vẫn gắng hết sức để níu kéo, bây giờ cô đã nghĩ thoáng ra, đã buông tay thế nhưng Hank lại chỉ trích cô là người khiến Lâm Đông Lục thành ra thế này.
Cô có lỗi gì đâu?
Hank gật đầu:
- Phải, cô ấy chẳng sai gì cả, mọi điều cậu làm vì cô ấy cũng không sai, nhưng bây giờ cô ấy đã ở bên người khác rồi, vì sao cậu còn không quên được? Cậu có cơ hội khỏi hẳn, nhưng vì chuyện của Nhạc Yên Nhi mà cậu chưa bao giờ tập trung chữa bệnh. Bác sĩ và thiết bị chữa bệnh tốt nhất đều ở Mỹ, vậy mà cậu vì cô ấy lại chọn đến Anh! Cậu còn suýt nữa giết người vì cô ấy! Bây giờ Đỗ Hồng Tuyết còn đang bị trói trong nhà kia kìa!
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì run rẩy cả người.
Cô kinh ngạc nhìn anh, tâm trạng tồi tệ đến cùng cực.
- Vì sao? Vì sao không chữa bệnh, vì sao lại tới đây, vì sao?
- Không có vì sao cả, tất cả là do anh tình nguyện.
- Anh điên rồi! Anh có biết cứ thế này thì anh sẽ điên mất, sẽ chết mất không?
Nhạc Yên Nhi siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào thịt.
Trái tim cô đau đớn vô cùng.
Cô hy vọng nếu Lâm Đông Lục đã suy nghĩ kỹ, đã tàn nhẫn cự tuyệt mình như vậy thì anh phải sống thật hạnh phúc.
Cô cảm thấy như có người đang bóp chặt trái tim mình, Nhạc Yên Nhi đau không thở nổi, cô chỉ mới nói một câu mà họng đã đau đớn vô cùng.
Lâm Đông Lục thấy cô khóc không thành tiếng thì trái tim cũng run lên.
Anh muốn bước tới, muốn vuốt ve khuôn mặt cô, muốn giúp cô lau nước mắt.
Anh không biết khi trước yêu mình thì Nhạc Yên Nhi đã bao giờ khóc đến đau lòng thế này chưa, nhưng trong trí nhớ của Lâm Đông Lục thì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Nhạc Yên Nhi luôn mạnh mẽ, hệt như một cây tường vi có gai, khi cười vui hay giận dữ đều rất quyến rũ.
Lâm Đông Lục không chịu đựng nổi khi cô khóc, không thể chịu nổi khi cô rơi lệ vì người đàn ông khác, càng không thể chịu nổi khi cô khóc vì mình.
Anh kiềm chế để không bước tới, lạnh lùng nói:
- Tôi thành ra thế này cũng chẳng có liên quan gì đến cô cả.
- Em van anh dừng tay lại được không? Anh có thể mặc kệ em không? Bây giờ em rất hạnh phúc, anh có thể nghe lời Hank đi chữa bệnh không? Bạch Nhược Mai còn đang chờ anh mà.
Nhạc Yên Nhi vừa khóc vừa cầu xin.
Hank nghe vậy thì há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn yên lặng.
Anh ta không có tin gì của Bạch Nhược Mai, bây giờ cô ta thế nào, còn sống hay chết cũng không biết.
Nếu Lâm Đông Lục vẫn say đắm Nhạc Yên Nhi thì không chỉ bản thân anh mãi mãi không thoát ra được mà ngay cả người khác cũng chẳng có kết cục tốt.
Nhạc Yên Nhi vô tội nhưng Lâm Đông Lục cũng đâu có tội gì để phải chịu đau khổ như vậy?
Cô khóc rất đáng thương, cô muốn túm tay Lâm Đông Lục để xin anh dừng lại, thế nhưng anh lại tránh ra.
- Cô cút đi, hai ngày nữa là hôn lễ của cô rồi, cứ làm cô dâu của cô đi, đừng đến nữa!
- Lâm Đông Lục...
Nhạc Yên Nhi nhìn bàn tay trống rỗng của mình, nước mắt như mưa.
- Lâm Đông Lục, em xin anh đừng vì em mà làm tổn thương người khác, được không? Hank nói đúng, chỉ quên em anh mới có thể tiếp tục sống, anh còn có Bạch Nhược Mai, còn có Quảng Thịnh, anh còn có tương lai! Anh đừng như thế được không? Em kết hôn rồi, em không yêu anh nữa, sao anh còn như vậy?
Nhạc Yên Nhi đau đớn nói.
Lâm Đông Lục quay lưng đi, anh không dám nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô.
Anh không nỡ làm cô khóc, thế nhưng bây giờ cô đang khóc, anh lại không có tư cách lau nước mắt giúp cô.
Anh là người ngoài, chỉ có thể lấy danh nghĩa bạn bè để thầm yêu cô.
Đây là chuyện duy nhất anh có thể làm vào lúc này.
- Em không yêu anh, anh biết. Nhưng anh yêu em. Việc anh làm, anh sẽ tự gánh hậu quả, không liên quan gì tới em hết!
Lâm Đông Lục nhấn mạnh từng chữ, cố kìm nén đau đớn trong lòng để có thể lạnh lùng nói vậy.
Nhạc Yên Nhi đau khổ nhắm mắt lại.
Lâm Đông Lục lại định đuổi cô đi, thế nhưng giọng nói yếu ớt của Nhạc Yên Nhi lại vang lên:
- Hank nói anh đã quên chuyện năm năm đó, không sao cả, em có thể kể cho anh nghe. Chẳng phải anh luôn tìm kiếm bằng chứng rằng chúng ta từng yêu nhau sao? Em nói hết cho anh, được không? Có phải em nói ra thì anh sẽ không cố chấp nữa? Có phải em nói ra là anh sẽ buông tay được không?
Bằng chứng cho tình yêu năm năm?
Mấy chữ này như bùa chú quấn chặt lấy trái tim Lâm Đông Lục, vừa nghe thế, đầu anh đã không còn đau đớn nữa.
Lâm Đông Lục quay lại, nhìn cô khóc sướt mướt, trái tim anh cảm thấy rất đau rất đau.
Nhạc Yên Nhi bước lại gần, nắm lấy tay anh, nói:
- Anh về giường để bác sĩ băng bó vết thương đã, đừng kích động như thế, em sẽ từ từ kể chuyện của chúng ta, được không?
- Có phải chuyện chưa kể xong thì em sẽ không đi không?
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Đông Lục lại hỏi như vậy.
Rõ ràng anh chỉ mong cô có thể mau chóng rời khỏi đây, mong cô không thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của mình, thế nhưng khi nghe cô nhắc tới năm năm kia, anh vẫn cảm thấy tò mò.
Có phải họ từng rất hạnh phúc không? Anh có khiến Nhạc Yên Nhi phải ấm ức bao giờ không? Bọn họ đã yêu đương lén lút như thế nào?
Những câu hỏi này như đang quấn lấy anh.
Nhạc Yên Nhi gật đầu thật mạnh, nước mắt vẫn tuôn rơi.
- Anh vào với bác sĩ trước đã, em vào ngay.
- Được.
Giọng Lâm Đông Lục dịu xuống, con ngươi hổ phách sáng lên như nắng ấm.
Anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cả bác sĩ và Hank đang đứng đó đều vô cùng kinh ngạc, bởi lẽ rất ít khi Lâm Đông Lục bình tĩnh thế này.
Anh vào phòng rồi, Hank mới thắc mắc:
- Vì sao cô để cậu ấy biết chuyện đó, cô sẽ khiến cậu ấy lún sâu hơn mà thôi.
- Nếu không nói anh ấy sẽ càng khó chịu. Năm năm ấy chúng tôi đã phải vất vả lắm mới trải qua được, bây giờ buông tay chính là giải thoát, tôi tin anh ấy hiểu. Hơn nữa anh cũng nói Đỗ Hồng Tuyết bị bắt cóc mà? Tranh thủ lúc anh ấy đang tỉnh táo, mau đi cứu người đi.
Hank nghe vậy thì hiểu ngay ý của cô, cô đang cố ý ngăn Lâm Đông Lục để mình nghĩ cách cứu người.
Hank muốn cứu cô ta nhưng lại sợ việc đó sẽ khiến Lâm Đông Lục càng cực đoan, vậy nên anh ta không dám rời đi nửa bước.
Nếu ở đây có Nhạc Yên Nhi thì chắc chắn sẽ không sao.
Hank nghiêm túc gật đầu:
- Được, tôi đi ngay, giao Đông Lục cho cô. Lời tôi nói hôm nay... nếu khiến cô tổn thương thì tôi xin lỗi, cả hai người đều vô tội, mọi thứ đều là lỗi của tôi.
Bình luận facebook