Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 633
Nhạc Yên Nhi nghe “lời tâm tình của người nhà họ Dạ” bản độc quyền mà chỉ biết trợn trừng mắt lên lườm:
- Rồi rồi rồi, tiểu nhân tuân mệnh, từ giờ tiểu nhân sẽ không làm gì hết mà chuyên tâm chờ ngài sủng hạnh thôi được chưa!
- Chua quá đi, em ghét anh rồi phải không?
Dạ Đình Sâm thả cô ra, bàn tay to lớn nâng cô đặt lên bàn, nơi đó đã trải sẵn một tấm khăn sạch, là chỗ ngồi chuyên dụng của riêng mình cô.
- Ai dám?
Cô đảo mắt liên tục, trong mắt ngập tràn ý cười.
Lại liếc xoong nồi một bên, cô hỏi:
- Anh định nấu gì thế?
- Bò bít tết, tối nay ăn đồ Tây.
Hắn trả lời xong lấy rau củ tươi mới ra, cắt thành từng miếng nhỏ rồi trộn dấm ngọt, dầu lạc, làm salad đơn giản như bữa nhẹ để cô dùng trước bữa ăn.
Cô cầm một miếng cho vào miệng, nhớ tới chuyện hồi sáng nên mới hỏi:
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế anh? Sao William lại nói Norman là kẻ xấu, chuyện ở thành phố A đều do anh ta sắp xếp, Đỗ Hồng Tuyết cũng là người của anh ta à? Thế còn Arthur? Nhóc đó và gia tộc Capet có vai trò gì trong chuyện này, anh thì sao... anh có liên quan gì?
Cô nhìn người đàn ông đang đứng trước bếp, mặc tạp dề cũng không ảnh hưởng tới sự quyến rũ mê người của hắn, đứng thẳng ở đó, lưng không hề cong xuống dù chỉ một phân, cứ như người khổng lồ không bao giờ gục ngã.
Nghe cô hỏi sắc mặt hắn vẫn bình thản như thường, hắn chăm chú nhìn miếng thịt bò đang làm dở, nói bâng quơ:
- Đừng nghe bất kỳ ai, em chỉ cần tin tưởng anh là đủ rồi.
Tin tưởng hắn...
Không cần biết ai đúng ai sai, chỉ cần tin người đàn ông của mình...
Nhạc Yên Nhi vừa nghe vừa cắn một miếng táo, nói câu được câu mất:
- Thế cũng được, em sẽ phụ trách ăn thôi, còn anh lo những chuyện còn lại nhé?
- Được phục vụ em là vinh hạnh của anh.
Dạ Đình Sâm nhướng mày, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, mang theo cưng chiều vô độ.
Bò bít tết chỉ cần chín bảy phần, hắn còn khui một chai rượu vang, nhưng trong ly của cô chỉ có sữa.
Dạ Đình Sâm chắc chắn không biết ăn cơm Tây phải thắp nến mới hợp hoàn cảnh, dưới ánh sáng mờ ảo nếu có thêm một lọ hoa hồng là tuyệt hảo.
Dù không có những thứ đó nhưng như vậy đã đủ để Nhạc Yên Nhi thấy thõa mãn.
Cô còn chưa ăn hết salad nên vừa ôm bát vừa nhìn Dạ Đình Sâm giúp mình cắt bít tết.
Tư thế của hắn rất nhã nhặn, cổ tay áo hơi vén lên, ngón tay thon dài nắm dao nĩa, chậm rãi cắt thịt.
Chỉ nhìn thôi mà cô đã cảm thấy bộ dao nĩa kia phải quý hơn nhiều giá trị thực của nó.
Có lẽ vì mới phải chia lìa ngắn ngủi nên cô càng nhìn người đàn ông của mình lại càng thấy hắn đẹp trai hơn, càng ngắm càng mê mẩn.
Hai mắt cô cũng hóa thành hình trái tim, sau đó thấy ngại quá mà phải rời tầm mắt, nhìn thế mãi chính cô cũng thấy ngại nữa là.
Vốn Dạ Đình Sâm đang tập trung thái thịt giúp cô nhưng cô vừa rời mắt là đã nghe thấy tiếng hắn vang lên.
- Sao lại không nhìn nữa?
- Dạ?
- Anh đã ưa nhìn thế thì em cứ nhìn tiếp đi, có gì mà ngại chứ?
Hắn ngẩng lên, vừa thản nhiên nói chuyện vừa đẩy đĩa thịt bò đã cắt hoàn hảo cho cô.
Cô bĩu môi khinh bỉ.
- Sinh bé cưng nhà mình xong em phải cách ly nó khỏi anh mất, để tránh nó kiêu ngạo giống cha rồi bị người ta đánh cho.
- Ai dám đánh con gái anh?
Sáu chữ này của Dạ Đình Sâm khiến lòng Nhạc Yên Nhi ngọt như bôi mật, nhưng không ngờ sau đó hắn lại nói tiếp:
- Con gái anh chỉ có thể đi đánh người khác!
- ...
Cô câm nín rồi, người đàn ông này còn có thể ngang ngược hơn nữa không? Đúng là không nói lý lẽ gì mà!
Cô lườm hắn một cái xong ngoan ngoãn dùng bữa, khẩu vị của cô rất tốt nên ăn khá nhiều, thậm chí còn ăn thêm nửa miếng bít tết của hắn mới thôi.
- Em vẫn muốn ăn...
Cô nhìn chằm chằm nửa miếng bít tết còn lại trên đĩa hắn, ý muốn xử lý nốt một thể.
- Ăn nhiều quá không tốt, đây là phần của anh.
Dạ Đình Sâm nhấp một hớp rượu vang sau đó tao nhã đưa một miếng bít tết thái mỏng lên miệng, cánh môi nhanh chóng khép lại, đến ăn cũng đẹp ngây người, đúng là hình mẫu lễ nghi quý tộc kinh điển.
- Thế... con muốn ăn thì sao?
- Cho nó nhịn đói đi.
Dạ Đình Sâm nói năng rất hùng hồn.
- ...
Nhạc Yên Nhi hết cách, đồ ăn của cô bị quản rất nghiêm, không được ăn nhiều, lại càng không thể ăn ít được.
Không phải nói người có thai sẽ là hoàng hậu trong mười tháng à? Cô thăng cấp mà địa vị của Dạ Đình Sâm cũng chẳng thụt lùi, cô là hoàng hậu nhưng hắn vẫn là chủ gia đình, cuối cùng cái gì cũng vẫn phải nghe theo ý hắn.
- Ăn xong thì dùng cà chua bi tráng miệng, tốt cho em.
- Em muốn ăn thịt cơ!
Nhạc Yên Nhi kiên quyết kháng nghị.
Dạ Đình Sâm nhìn khuôn mặt căm phẫn của cô, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, rồi hắn ngoắc tay gọi cô:
- Lại đây.
Ánh mắt cô sáng rực lên, lập tức chạy vụt sang chỗ hắn.
Lẽ nào hắn khai ân, thưởng cho cô thêm một miếng thịt à?
Cô tung tăng chạy tới, vừa mới ngồi xuống đã thấy một bàn tay to lớn kéo cổ mình, còn đang ngơ ngác thì đã cảm nhận được một đôi môi ấm áp dừng trên môi mình.
Trong miệng hắn đều là hương rượu vang thơm nhẹ, cô vừa chạm vào đã thấy chuếnh choáng say, mặt cũng đỏ lên, cả người thì như phát sốt.
Hắn hôn rất chăm chú, đôi mắt từ từ nhắm lại, khuôn mặt nhìn rất gần mà vẫn không có một khuyết điểm nào.
Triền miên quấn quýt...
Thật dài thật lâu...
Lúc hắn buông ra Nhạc Yên Nhi vẫn đang mở mắt tròn xoe, nhịp thở cũng như ngừng lại khiến hắn khẽ cười, gõ nhẹ lên trán cô:
- Thở đi.
Cô như thể vừa nhận được mệnh lệnh, vội há miệng thở dốc, thế mới phát hiện mình sắp nghẹn chết rồi.
- Về sau muốn ăn thịt cũng được, cứ ăn anh đi.
Dạ Đình Sâm cười nói như thế.
Cô vừa mới hít thở được bình thường mà đã nghe thấy những lời mạnh bạo này nên lại sặc đến mức ho khan liên tục.
Hắn nhướng mày, không ngờ mới đùa một tí mà đã khiến cô biến thành thế này, hắn nhanh nhẹn vỗ lưng rồi đưa một chén nước cho cô nhuận giọng.
Mãi lâu sau cô mới bình tĩnh lại.
Vỗ mạnh lên lồng ngực, cô tức giận quát hắn:
- Chuyện đùa của anh chẳng buồn cười gì hết!
- Ai bảo em là anh nói đùa?
- Anh nói thật à?
Nhạc Yên Nhi trợn trừng mắt nhìn hắn.
- Đương nhiên.
Nghe thấy câu trả lời cô mới cảm nhận được mối nguy khủng khiếp đang vây lấy mình.
Âm mưu! Tất cả đều là âm mưu!
- À, em ăn no rồi, giờ em đi tắm rồi ngủ sớm đây, cũng muộn rồi, anh ngủ sớm nhé.
Nhưng cô vừa đứng lên đã bị Dạ Đình Sâm kéo áo giữ lại.
Hắn nhàn nhã ăn xong miếng thịt cuối cùng trên đĩa rồi nói:
- Em có hai lựa chọn, một là tắm rửa sạch sẽ rồi nằm im đợi anh, hai là chờ anh, anh giúp em tắm sạch rồi đi nằm.
- Có... có gì khác biệt à?
Cô yếu ớt nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy hỏi.
Khóe miệng hắn nhếch lên thật cao, tay thì nhẹ nhàng vuốt tóc cô như vuốt ve thú cưng.
Đầu Nhạc Yên Nhi đặc quánh cả lại.
Nà ní? Cô đâu có chọn phương án nào?
Nhưng Dạ Đình Sâm đã mang bát đĩa vào bếp rửa, cô chỉ đành thất thểu về phòng, tắm rửa thật nhanh xong mặc đồ kín mít rồi chui vào chăn nằm trước.
Nhưng vừa nhắm mắt lại trong đầu đã toàn là giọng nói quyến rũ mê người của Dạ Đình Sâm.
Không cần ăn thịt, ăn hắn...
Trời ạ, ngại chết đi được!
- Rồi rồi rồi, tiểu nhân tuân mệnh, từ giờ tiểu nhân sẽ không làm gì hết mà chuyên tâm chờ ngài sủng hạnh thôi được chưa!
- Chua quá đi, em ghét anh rồi phải không?
Dạ Đình Sâm thả cô ra, bàn tay to lớn nâng cô đặt lên bàn, nơi đó đã trải sẵn một tấm khăn sạch, là chỗ ngồi chuyên dụng của riêng mình cô.
- Ai dám?
Cô đảo mắt liên tục, trong mắt ngập tràn ý cười.
Lại liếc xoong nồi một bên, cô hỏi:
- Anh định nấu gì thế?
- Bò bít tết, tối nay ăn đồ Tây.
Hắn trả lời xong lấy rau củ tươi mới ra, cắt thành từng miếng nhỏ rồi trộn dấm ngọt, dầu lạc, làm salad đơn giản như bữa nhẹ để cô dùng trước bữa ăn.
Cô cầm một miếng cho vào miệng, nhớ tới chuyện hồi sáng nên mới hỏi:
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế anh? Sao William lại nói Norman là kẻ xấu, chuyện ở thành phố A đều do anh ta sắp xếp, Đỗ Hồng Tuyết cũng là người của anh ta à? Thế còn Arthur? Nhóc đó và gia tộc Capet có vai trò gì trong chuyện này, anh thì sao... anh có liên quan gì?
Cô nhìn người đàn ông đang đứng trước bếp, mặc tạp dề cũng không ảnh hưởng tới sự quyến rũ mê người của hắn, đứng thẳng ở đó, lưng không hề cong xuống dù chỉ một phân, cứ như người khổng lồ không bao giờ gục ngã.
Nghe cô hỏi sắc mặt hắn vẫn bình thản như thường, hắn chăm chú nhìn miếng thịt bò đang làm dở, nói bâng quơ:
- Đừng nghe bất kỳ ai, em chỉ cần tin tưởng anh là đủ rồi.
Tin tưởng hắn...
Không cần biết ai đúng ai sai, chỉ cần tin người đàn ông của mình...
Nhạc Yên Nhi vừa nghe vừa cắn một miếng táo, nói câu được câu mất:
- Thế cũng được, em sẽ phụ trách ăn thôi, còn anh lo những chuyện còn lại nhé?
- Được phục vụ em là vinh hạnh của anh.
Dạ Đình Sâm nhướng mày, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, mang theo cưng chiều vô độ.
Bò bít tết chỉ cần chín bảy phần, hắn còn khui một chai rượu vang, nhưng trong ly của cô chỉ có sữa.
Dạ Đình Sâm chắc chắn không biết ăn cơm Tây phải thắp nến mới hợp hoàn cảnh, dưới ánh sáng mờ ảo nếu có thêm một lọ hoa hồng là tuyệt hảo.
Dù không có những thứ đó nhưng như vậy đã đủ để Nhạc Yên Nhi thấy thõa mãn.
Cô còn chưa ăn hết salad nên vừa ôm bát vừa nhìn Dạ Đình Sâm giúp mình cắt bít tết.
Tư thế của hắn rất nhã nhặn, cổ tay áo hơi vén lên, ngón tay thon dài nắm dao nĩa, chậm rãi cắt thịt.
Chỉ nhìn thôi mà cô đã cảm thấy bộ dao nĩa kia phải quý hơn nhiều giá trị thực của nó.
Có lẽ vì mới phải chia lìa ngắn ngủi nên cô càng nhìn người đàn ông của mình lại càng thấy hắn đẹp trai hơn, càng ngắm càng mê mẩn.
Hai mắt cô cũng hóa thành hình trái tim, sau đó thấy ngại quá mà phải rời tầm mắt, nhìn thế mãi chính cô cũng thấy ngại nữa là.
Vốn Dạ Đình Sâm đang tập trung thái thịt giúp cô nhưng cô vừa rời mắt là đã nghe thấy tiếng hắn vang lên.
- Sao lại không nhìn nữa?
- Dạ?
- Anh đã ưa nhìn thế thì em cứ nhìn tiếp đi, có gì mà ngại chứ?
Hắn ngẩng lên, vừa thản nhiên nói chuyện vừa đẩy đĩa thịt bò đã cắt hoàn hảo cho cô.
Cô bĩu môi khinh bỉ.
- Sinh bé cưng nhà mình xong em phải cách ly nó khỏi anh mất, để tránh nó kiêu ngạo giống cha rồi bị người ta đánh cho.
- Ai dám đánh con gái anh?
Sáu chữ này của Dạ Đình Sâm khiến lòng Nhạc Yên Nhi ngọt như bôi mật, nhưng không ngờ sau đó hắn lại nói tiếp:
- Con gái anh chỉ có thể đi đánh người khác!
- ...
Cô câm nín rồi, người đàn ông này còn có thể ngang ngược hơn nữa không? Đúng là không nói lý lẽ gì mà!
Cô lườm hắn một cái xong ngoan ngoãn dùng bữa, khẩu vị của cô rất tốt nên ăn khá nhiều, thậm chí còn ăn thêm nửa miếng bít tết của hắn mới thôi.
- Em vẫn muốn ăn...
Cô nhìn chằm chằm nửa miếng bít tết còn lại trên đĩa hắn, ý muốn xử lý nốt một thể.
- Ăn nhiều quá không tốt, đây là phần của anh.
Dạ Đình Sâm nhấp một hớp rượu vang sau đó tao nhã đưa một miếng bít tết thái mỏng lên miệng, cánh môi nhanh chóng khép lại, đến ăn cũng đẹp ngây người, đúng là hình mẫu lễ nghi quý tộc kinh điển.
- Thế... con muốn ăn thì sao?
- Cho nó nhịn đói đi.
Dạ Đình Sâm nói năng rất hùng hồn.
- ...
Nhạc Yên Nhi hết cách, đồ ăn của cô bị quản rất nghiêm, không được ăn nhiều, lại càng không thể ăn ít được.
Không phải nói người có thai sẽ là hoàng hậu trong mười tháng à? Cô thăng cấp mà địa vị của Dạ Đình Sâm cũng chẳng thụt lùi, cô là hoàng hậu nhưng hắn vẫn là chủ gia đình, cuối cùng cái gì cũng vẫn phải nghe theo ý hắn.
- Ăn xong thì dùng cà chua bi tráng miệng, tốt cho em.
- Em muốn ăn thịt cơ!
Nhạc Yên Nhi kiên quyết kháng nghị.
Dạ Đình Sâm nhìn khuôn mặt căm phẫn của cô, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, rồi hắn ngoắc tay gọi cô:
- Lại đây.
Ánh mắt cô sáng rực lên, lập tức chạy vụt sang chỗ hắn.
Lẽ nào hắn khai ân, thưởng cho cô thêm một miếng thịt à?
Cô tung tăng chạy tới, vừa mới ngồi xuống đã thấy một bàn tay to lớn kéo cổ mình, còn đang ngơ ngác thì đã cảm nhận được một đôi môi ấm áp dừng trên môi mình.
Trong miệng hắn đều là hương rượu vang thơm nhẹ, cô vừa chạm vào đã thấy chuếnh choáng say, mặt cũng đỏ lên, cả người thì như phát sốt.
Hắn hôn rất chăm chú, đôi mắt từ từ nhắm lại, khuôn mặt nhìn rất gần mà vẫn không có một khuyết điểm nào.
Triền miên quấn quýt...
Thật dài thật lâu...
Lúc hắn buông ra Nhạc Yên Nhi vẫn đang mở mắt tròn xoe, nhịp thở cũng như ngừng lại khiến hắn khẽ cười, gõ nhẹ lên trán cô:
- Thở đi.
Cô như thể vừa nhận được mệnh lệnh, vội há miệng thở dốc, thế mới phát hiện mình sắp nghẹn chết rồi.
- Về sau muốn ăn thịt cũng được, cứ ăn anh đi.
Dạ Đình Sâm cười nói như thế.
Cô vừa mới hít thở được bình thường mà đã nghe thấy những lời mạnh bạo này nên lại sặc đến mức ho khan liên tục.
Hắn nhướng mày, không ngờ mới đùa một tí mà đã khiến cô biến thành thế này, hắn nhanh nhẹn vỗ lưng rồi đưa một chén nước cho cô nhuận giọng.
Mãi lâu sau cô mới bình tĩnh lại.
Vỗ mạnh lên lồng ngực, cô tức giận quát hắn:
- Chuyện đùa của anh chẳng buồn cười gì hết!
- Ai bảo em là anh nói đùa?
- Anh nói thật à?
Nhạc Yên Nhi trợn trừng mắt nhìn hắn.
- Đương nhiên.
Nghe thấy câu trả lời cô mới cảm nhận được mối nguy khủng khiếp đang vây lấy mình.
Âm mưu! Tất cả đều là âm mưu!
- À, em ăn no rồi, giờ em đi tắm rồi ngủ sớm đây, cũng muộn rồi, anh ngủ sớm nhé.
Nhưng cô vừa đứng lên đã bị Dạ Đình Sâm kéo áo giữ lại.
Hắn nhàn nhã ăn xong miếng thịt cuối cùng trên đĩa rồi nói:
- Em có hai lựa chọn, một là tắm rửa sạch sẽ rồi nằm im đợi anh, hai là chờ anh, anh giúp em tắm sạch rồi đi nằm.
- Có... có gì khác biệt à?
Cô yếu ớt nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy hỏi.
- Có, anh sẽ tắm giúp em.
- Thế thôi đi, em tự tắm được rồi!
Khóe miệng hắn nhếch lên thật cao, tay thì nhẹ nhàng vuốt tóc cô như vuốt ve thú cưng.
Đầu Nhạc Yên Nhi đặc quánh cả lại.
Nà ní? Cô đâu có chọn phương án nào?
Nhưng Dạ Đình Sâm đã mang bát đĩa vào bếp rửa, cô chỉ đành thất thểu về phòng, tắm rửa thật nhanh xong mặc đồ kín mít rồi chui vào chăn nằm trước.
Nhưng vừa nhắm mắt lại trong đầu đã toàn là giọng nói quyến rũ mê người của Dạ Đình Sâm.
Không cần ăn thịt, ăn hắn...
Trời ạ, ngại chết đi được!
Bình luận facebook