Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 639
Lúc Nhạc Yên Nhi ra ngoài vừa hay nhìn thấy Dạ Đình Sâm đang sốt ruột tìm kiếm cô.
- Sao anh…
Cô mở miệng định hỏi tại sao hắn lại tới đây nhưng còn chưa nói xong, hắn đã bước tới ôm chặt cô vào lòng.
- Dạ Đình Sâm…
Cô lẩm bẩm gọi tên hắn, mùi hương mát lạnh trên người hắn làm cho cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Hắn ôm cô rất chặt, khiến cho chiếc bụng đã phình to của cô cảm thấy không thoải mái, nhưng cô vẫn cố nhịn không đẩy hắn ra.
Chẳng qua cô đi vệ sinh lâu một chút thôi, không ngờ hắn lại lo lắng đến thế.
Cơ thể thắng tắp của hắn … run lên.
- Em không sao, anh đừng lo.
- Sau này, anh không cho phép em rời xa anh lâu như thế nữa đâu.
Hắn nhấn mạnh từng tiếng một.
Hăn đợi ở bên ngoài rất sốt ruột, nhưng lại không thể xông vào nhà vệ sinh nữ được, đành nhờ người khác vào xem hộ, không ngờ lại nhận được câu trả lời là WC tạm ngưng sử dụng.
Khoảnh khắc đó… trái tim hắn hoàn toàn rối loạn.
Nhạc Yên Nhi nghiêm túc gật đầu, bàn tay nhỏ bé của cô vỗ về hắn, cô cười bảo:
- Em biết rồi, chúng ta đi mua thức ăn tiếp nhé, còn đi chọn quần áo cho con nữa, chẳng mấy mà con sẽ mặc được thôi.
Cô nói bằng giọng dịu dàng hạnh phúc, tràn ngập niềm vui với đứa trẻ sắp được chào đời.
- Được.
Dạ Đình Sâm không nói nhiều, hắn mím môi lại rồi dắt tay cô qua khu bán đồ cho trẻ sơ sinh.
Bọn họ xem sữa bột, bình sữa, bỉm và cả quần áo giày dép cho trẻ em, đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi đi dạo ở khu bán quần áo cho trẻ sơ sinh, nhân viên trong tiệm nhìn thấy cái bụng đã nhô cao của cô thì cười hỏi cô mang thai được mấy tháng rồi.
Cô còn chưa mở miệng thì Dạ Đình Sâm đã đáp lại đầy tự hào:
- Tám tháng rồi.
- Anh chị đã biết là bé trai hay bé gái chưa?
- Bé gái, chắc chắn là rất xinh đẹp.
Lúc khen con gái của mình, Dạ Đình Sâm không biết khiêm tốn chút nào.
Đuôi lông mày của hắn nhếch lên, trong mắt không giấu nổi nụ cười.
Dạo gần đây, Dạ Đình Sâm ôn hoà hơn nhiều, hắn không còn đối xử lạnh lùng với mọi người như trước đây nữa, tuy rằng vẫn bài xích tiếp xúc với phái nữ nhưng hắn cũng sẽ nói chuyện với mấy nhân viên nữ quen mặt ở siêu thị vài câu, hoặc gặp thai phụ giống cô đến bắt chuyện, hắn cũng sẽ trả lời rất lịch sự chứ không lạnh như băng nữa.
Nhìn thấy những thay đổi này của hắn, cô thấy lòng mình thật ấm áp.
Nhân viên cửa hàng vừa nghe nói là bé gái thì liền cầm một bộ quần áo ở trước mặt lên và nói:
- Mấy kiểu quần áo này trẻ sơ sinh mặc được luôn đấy ạ, hai anh chị có thích màu gì không?
- Màu hồng. Áo, quần, váy, tất, giày… lấy màu hồng tất.
Dạ Đình Sâm trả lời.
Nhạc Yên Nhi mím môi mỉm cười, nhìn ngắm Dạ Đình Sâm yêu thương mua đồ cho con gái.
Nơ cài đầu, búp bê, túi xách… màu hồng. Thậm chí hắn còn mua cả cặp sách luôn.
Đây đều là những món đồ mà khi đứa trẻ lớn rồi mới cần dùng, thế nhưng hắn lại mua tất cả một lượt.
Lúc về đến nhà, cô thấy hơi mệt nên nằm trên giường nghỉ, đến lúc tỉnh lại đã là chiều tối, không ngờ cô lại ngủ mê mệt suốt cả một buổi chiều, lúc ra khỏi phòng cô phát hiện ra phòng khách trên hành lang dài trước mặt phát ra tiếng leng keng lạch cạch.
Cô chậm rãi đi tới căn phòng gần phòng ngủ chính nhất, vừa đẩy cửa ra cô liền nhìn thấy bên trong toàn là giấy dán tường màu hồng, lại còn có một chiếc nôi của trẻ sơ sinh, rồi một chiếc giường lớn. Trong tủ toàn là bình sữa, tã lót, còn có rất nhiều đồ trang trí.
Cô ra khỏi phòng đi đến phòng khách thứ hai.
Lần này, nôi và giường to hơn nhiều, có thêm sữa bột và quần áo cho trẻ sơ sinh, còn có cả xe đẩy, đồ chơi. Hình như đây là phòng giành cho đứa bé khi nó được một tuổi.
Căn phòng tiếp theo cũng có màu hồng nhạt, quần áo trong phòng này to hơn một chút, còn chia thành nhiều tầng với độ dày khác nhau, phối hợp với nơ cài đầu xinh đẹp, còn có cả rất nhiều búp bê đáng yêu nữa. Đây dường như là phòng cho trẻ hai ba tuổi.
Sau đó…
Là năm sáu tuổi, bảy tám tuổi… cứ thế cho đến mười mấy tuổi.
Dạ Đình Sâm làm gì thế?
Cô bước đến căn phòng cuối cùng đang tu sửa, giấy dán tường đã được dán xong xuôi, ga giường có màu hồng xen trắng, còn có bàn, sofa, giá sách, bàn để máy tính…
- Anh làm gì thế?
Cô ngơ ngác hỏi, lúc này Dạ Đình Sâm đang sắp xếp sách, hắn vừa kẹp một tờ giấy vào trong sách.
Nghe thấy tiếng của cô, hắn vội vàng gập sách lại, nhét vào trên giá rồi mới xoay người lại hỏi:
- Em tỉnh rồi à? Đã đói chưa, anh đi nấu cơm nhé.
- Sao anh lại làm mấy thứ này? Hơn nữa chỉ có một buổi chiều, sao mà anh làm xong được?
Cô kinh ngạc hỏi.
- Thực ra anh đã chuẩn bị từ trước rồi, giấy dán tường đồ nội thất vốn đều đã được làm xong từ lâu, bây giờ chẳng qua chỉ là chuyển đồ vào mà thôi.
Hắn mỉm cười bước lên, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bả vai của cô, dịu dàng vuốt ve bụng cô.
Bụng cô to lên là chuyện rất bình thường, nhưng cơ thể của cô quá nhỏ yếu nên nhìn có vẻ hơi đáng sợ.
Bây giờ sắp vào hè, cô khoác một chiếc áo màu trắng ở bên ngoài, bên trong là một chiếc váy cùng màu buông thẳng tới gót chân, mái tóc mềm mượt xõa tung trên vai, mái tóc của cô đã được cắt ngắn đi khá nhiều rồi.
Có thể là do đang mang thai nên hơi thở của cô rất dịu dàng.
Hắn rất thích dáng vẻ hiện giờ của cô, nhìn ngắm mãi không chán.
- Không có gì, chỉ là không muốn bắt em về sau làm mấy việc này nữa, em đã vất vả rồi.
Hắn nhẹ nhàng in môi mình lên môi cô, trả lời câu hỏi của cô một cách nóng bỏng.
- Không phải về sau vẫn còn có anh à?
Căng thẳng nắm chặt lấy tay của hắn, cô cứ cảm thấy câu nói này của hắn cứ như di ngôn vậy, điều này khiến lòng cô rất bất an.
Dù có một người phải biến mất thì người đó cũng là cô. Norman đã đồng ý với cô nhất định sẽ không để cho hắn chết!
- Ừm, anh chỉ thuận miệng nói thế thôi, xuống tầng đi, anh đi nấu bữa tối cho em.
Dạ Đình Sâm không muốn tiếp tục đề tài chia ly thương cảm nữa, hắn muốn mỉm cười sống qua từng ngày với cô.
Thấy hắn im lặng không nói, đôi môi anh đào của Nhạc Yên Nhi hé ra nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì mà chỉ tựa vào trong lòng hắn để đi xuống tầng.
Lúc ăn cơm, Nhạc Yên Nhi hỏi hắn:
- Ông xã, bao giờ thì chúng ta làm bù hôn lễ, gần đây rảnh rỗi chúng ta về thành phố A một chuyến làm giấy đăng ký kết hôn đi.
Mặc dù đối ngoại hai người vẫn là vợ chồng nhưng họ tự hiểu rõ giữa họ không có bất cứ rằng buộc nào về pháp lý hết.
Đứa bé trong bụng cô ngày càng lớn rồi, không có giấy đăng ký kết hôn thì không được vào hộ khẩu, như thế sao mà được.
- Mấy hôm nay anh có việc bận, hai tháng nữa chúng ta đi đăng ký kết hôn được không.
- Thế cũng được, dù gì cũng sắp tới rồi.
Nhạc Yên Nhi vuốt ve bụng mình, cô cũng không muốn ôm bụng bầu chạy đi chạy lại hai nơi, đợi sau khi sinh con, cơ thể của cô khỏe lại là có thể đi đăng ký lại rồi.
Nếu như hắn đã nói là hai tháng sau thì… chắc chắn là hai tháng!
Từng ngày một trôi đi, bụng của cô càng ngày càng lớn, dự kiến sẽ sinh vào ngày mùng ba tháng sáu.
Mà cô thì lại càng ngày càng gầy, Dạ Đình Sâm tìm đủ mọi cách để vỗ béo cho cô nhưng dù ăn thế nào cô cũng không béo lên được.
Trong lòng chất chứa nhiều tâm sự như thế sao mà béo lên nổi?
Bác sĩ nói, nếu như cơ thể sản phụ vẫn gầy yếu thế này thì không có lợi cho việc sinh con, có hại rất lớn với cơ thể mẹ.
Câu nói này khiến Dạ Đình Sâm không chịu rời Nhạc Yên Nhi nửa bước.
- Sao anh…
Cô mở miệng định hỏi tại sao hắn lại tới đây nhưng còn chưa nói xong, hắn đã bước tới ôm chặt cô vào lòng.
- Dạ Đình Sâm…
Cô lẩm bẩm gọi tên hắn, mùi hương mát lạnh trên người hắn làm cho cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Hắn ôm cô rất chặt, khiến cho chiếc bụng đã phình to của cô cảm thấy không thoải mái, nhưng cô vẫn cố nhịn không đẩy hắn ra.
Chẳng qua cô đi vệ sinh lâu một chút thôi, không ngờ hắn lại lo lắng đến thế.
Cơ thể thắng tắp của hắn … run lên.
- Em không sao, anh đừng lo.
- Sau này, anh không cho phép em rời xa anh lâu như thế nữa đâu.
Hắn nhấn mạnh từng tiếng một.
Hăn đợi ở bên ngoài rất sốt ruột, nhưng lại không thể xông vào nhà vệ sinh nữ được, đành nhờ người khác vào xem hộ, không ngờ lại nhận được câu trả lời là WC tạm ngưng sử dụng.
Khoảnh khắc đó… trái tim hắn hoàn toàn rối loạn.
Nhạc Yên Nhi nghiêm túc gật đầu, bàn tay nhỏ bé của cô vỗ về hắn, cô cười bảo:
- Em biết rồi, chúng ta đi mua thức ăn tiếp nhé, còn đi chọn quần áo cho con nữa, chẳng mấy mà con sẽ mặc được thôi.
Cô nói bằng giọng dịu dàng hạnh phúc, tràn ngập niềm vui với đứa trẻ sắp được chào đời.
- Được.
Dạ Đình Sâm không nói nhiều, hắn mím môi lại rồi dắt tay cô qua khu bán đồ cho trẻ sơ sinh.
Bọn họ xem sữa bột, bình sữa, bỉm và cả quần áo giày dép cho trẻ em, đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi đi dạo ở khu bán quần áo cho trẻ sơ sinh, nhân viên trong tiệm nhìn thấy cái bụng đã nhô cao của cô thì cười hỏi cô mang thai được mấy tháng rồi.
Cô còn chưa mở miệng thì Dạ Đình Sâm đã đáp lại đầy tự hào:
- Tám tháng rồi.
- Anh chị đã biết là bé trai hay bé gái chưa?
- Bé gái, chắc chắn là rất xinh đẹp.
Lúc khen con gái của mình, Dạ Đình Sâm không biết khiêm tốn chút nào.
Đuôi lông mày của hắn nhếch lên, trong mắt không giấu nổi nụ cười.
Dạo gần đây, Dạ Đình Sâm ôn hoà hơn nhiều, hắn không còn đối xử lạnh lùng với mọi người như trước đây nữa, tuy rằng vẫn bài xích tiếp xúc với phái nữ nhưng hắn cũng sẽ nói chuyện với mấy nhân viên nữ quen mặt ở siêu thị vài câu, hoặc gặp thai phụ giống cô đến bắt chuyện, hắn cũng sẽ trả lời rất lịch sự chứ không lạnh như băng nữa.
Nhìn thấy những thay đổi này của hắn, cô thấy lòng mình thật ấm áp.
Nhân viên cửa hàng vừa nghe nói là bé gái thì liền cầm một bộ quần áo ở trước mặt lên và nói:
- Mấy kiểu quần áo này trẻ sơ sinh mặc được luôn đấy ạ, hai anh chị có thích màu gì không?
- Màu hồng. Áo, quần, váy, tất, giày… lấy màu hồng tất.
Dạ Đình Sâm trả lời.
Nhạc Yên Nhi mím môi mỉm cười, nhìn ngắm Dạ Đình Sâm yêu thương mua đồ cho con gái.
Nơ cài đầu, búp bê, túi xách… màu hồng. Thậm chí hắn còn mua cả cặp sách luôn.
Đây đều là những món đồ mà khi đứa trẻ lớn rồi mới cần dùng, thế nhưng hắn lại mua tất cả một lượt.
Lúc về đến nhà, cô thấy hơi mệt nên nằm trên giường nghỉ, đến lúc tỉnh lại đã là chiều tối, không ngờ cô lại ngủ mê mệt suốt cả một buổi chiều, lúc ra khỏi phòng cô phát hiện ra phòng khách trên hành lang dài trước mặt phát ra tiếng leng keng lạch cạch.
Cô chậm rãi đi tới căn phòng gần phòng ngủ chính nhất, vừa đẩy cửa ra cô liền nhìn thấy bên trong toàn là giấy dán tường màu hồng, lại còn có một chiếc nôi của trẻ sơ sinh, rồi một chiếc giường lớn. Trong tủ toàn là bình sữa, tã lót, còn có rất nhiều đồ trang trí.
Cô ra khỏi phòng đi đến phòng khách thứ hai.
Lần này, nôi và giường to hơn nhiều, có thêm sữa bột và quần áo cho trẻ sơ sinh, còn có cả xe đẩy, đồ chơi. Hình như đây là phòng giành cho đứa bé khi nó được một tuổi.
Căn phòng tiếp theo cũng có màu hồng nhạt, quần áo trong phòng này to hơn một chút, còn chia thành nhiều tầng với độ dày khác nhau, phối hợp với nơ cài đầu xinh đẹp, còn có cả rất nhiều búp bê đáng yêu nữa. Đây dường như là phòng cho trẻ hai ba tuổi.
Sau đó…
Là năm sáu tuổi, bảy tám tuổi… cứ thế cho đến mười mấy tuổi.
Dạ Đình Sâm làm gì thế?
Cô bước đến căn phòng cuối cùng đang tu sửa, giấy dán tường đã được dán xong xuôi, ga giường có màu hồng xen trắng, còn có bàn, sofa, giá sách, bàn để máy tính…
- Anh làm gì thế?
Cô ngơ ngác hỏi, lúc này Dạ Đình Sâm đang sắp xếp sách, hắn vừa kẹp một tờ giấy vào trong sách.
Nghe thấy tiếng của cô, hắn vội vàng gập sách lại, nhét vào trên giá rồi mới xoay người lại hỏi:
- Em tỉnh rồi à? Đã đói chưa, anh đi nấu cơm nhé.
- Sao anh lại làm mấy thứ này? Hơn nữa chỉ có một buổi chiều, sao mà anh làm xong được?
Cô kinh ngạc hỏi.
- Thực ra anh đã chuẩn bị từ trước rồi, giấy dán tường đồ nội thất vốn đều đã được làm xong từ lâu, bây giờ chẳng qua chỉ là chuyển đồ vào mà thôi.
Hắn mỉm cười bước lên, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bả vai của cô, dịu dàng vuốt ve bụng cô.
Bụng cô to lên là chuyện rất bình thường, nhưng cơ thể của cô quá nhỏ yếu nên nhìn có vẻ hơi đáng sợ.
Bây giờ sắp vào hè, cô khoác một chiếc áo màu trắng ở bên ngoài, bên trong là một chiếc váy cùng màu buông thẳng tới gót chân, mái tóc mềm mượt xõa tung trên vai, mái tóc của cô đã được cắt ngắn đi khá nhiều rồi.
Có thể là do đang mang thai nên hơi thở của cô rất dịu dàng.
Hắn rất thích dáng vẻ hiện giờ của cô, nhìn ngắm mãi không chán.
- Không có gì, chỉ là không muốn bắt em về sau làm mấy việc này nữa, em đã vất vả rồi.
Hắn nhẹ nhàng in môi mình lên môi cô, trả lời câu hỏi của cô một cách nóng bỏng.
- Không phải về sau vẫn còn có anh à?
Căng thẳng nắm chặt lấy tay của hắn, cô cứ cảm thấy câu nói này của hắn cứ như di ngôn vậy, điều này khiến lòng cô rất bất an.
Dù có một người phải biến mất thì người đó cũng là cô. Norman đã đồng ý với cô nhất định sẽ không để cho hắn chết!
- Ừm, anh chỉ thuận miệng nói thế thôi, xuống tầng đi, anh đi nấu bữa tối cho em.
Dạ Đình Sâm không muốn tiếp tục đề tài chia ly thương cảm nữa, hắn muốn mỉm cười sống qua từng ngày với cô.
Thấy hắn im lặng không nói, đôi môi anh đào của Nhạc Yên Nhi hé ra nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì mà chỉ tựa vào trong lòng hắn để đi xuống tầng.
Lúc ăn cơm, Nhạc Yên Nhi hỏi hắn:
- Ông xã, bao giờ thì chúng ta làm bù hôn lễ, gần đây rảnh rỗi chúng ta về thành phố A một chuyến làm giấy đăng ký kết hôn đi.
Mặc dù đối ngoại hai người vẫn là vợ chồng nhưng họ tự hiểu rõ giữa họ không có bất cứ rằng buộc nào về pháp lý hết.
Đứa bé trong bụng cô ngày càng lớn rồi, không có giấy đăng ký kết hôn thì không được vào hộ khẩu, như thế sao mà được.
- Mấy hôm nay anh có việc bận, hai tháng nữa chúng ta đi đăng ký kết hôn được không.
- Thế cũng được, dù gì cũng sắp tới rồi.
Nhạc Yên Nhi vuốt ve bụng mình, cô cũng không muốn ôm bụng bầu chạy đi chạy lại hai nơi, đợi sau khi sinh con, cơ thể của cô khỏe lại là có thể đi đăng ký lại rồi.
Nếu như hắn đã nói là hai tháng sau thì… chắc chắn là hai tháng!
Từng ngày một trôi đi, bụng của cô càng ngày càng lớn, dự kiến sẽ sinh vào ngày mùng ba tháng sáu.
Mà cô thì lại càng ngày càng gầy, Dạ Đình Sâm tìm đủ mọi cách để vỗ béo cho cô nhưng dù ăn thế nào cô cũng không béo lên được.
Trong lòng chất chứa nhiều tâm sự như thế sao mà béo lên nổi?
Bác sĩ nói, nếu như cơ thể sản phụ vẫn gầy yếu thế này thì không có lợi cho việc sinh con, có hại rất lớn với cơ thể mẹ.
Câu nói này khiến Dạ Đình Sâm không chịu rời Nhạc Yên Nhi nửa bước.
Bình luận facebook