Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 656
Nhạc Yên Nhi gỡ tay Nhạc Vãn Vãn ra, tựa như một con thú nhỏ gặp phải thiên địch, chật vật chạy trốn.
Norman không giết cô, thậm chí còn giao quyền nuôi dưỡng Nhạc Vãn Vãn lại cho cô, điều kiện duy nhất chính là cô phải rời xa Dạ Đình Sâm.
Cách càng xa càng tốt.
Một người vĩ đại không còn nhược điểm nào để uy hiếp thì sẽ không phải lo sợ điều gì, cũng sẽ không thua ai.
Cô và Vãn Vãn chính là nhược điểm của Dạ Đình Sâm, cho nên cả hai phải biến mất.
Thế nên 5 năm nay hắn làm việc rất tốt, vô cùng kín kẽ, không chút sai lầm.
Cô khá rành rẽ ngôi trường này, vội chạy về phía phòng học phía sau.
Vãn Vãn lập tức sốt ruột:
- Mẹ đừng có chạy mà! Ba mau đuổi theo đi!
Thật ra không cần cô bé nói, Dạ Đình Sâm cũng thừa biết lúc này không thể để cô chạy mất được.
Cô đã trốn 5 năm, không để lại một lý do, đây rõ ràng là bất công với hắn!
Dạ Đình Sâm nheo mắt lại, sải bước đuổi theo Nhạc Yên Nhi.
Một dãy phòng học đều bị đóng cửa, hắn bước lên mở từng cái ra xem, mãi cho đến cánh cửa cuối cùng bị khóa trái.
Dạ Đình Sâm biết rõ cô đang ở bên trong.
- Nhạc Yên Nhi, anh cho rằng em sẽ muốn gặp lại anh, cũng như anh muốn gặp em vậy.
Giọng nói của anh vẫn cứ bình tĩnh như thế, nhưng nay lại có chút run rẩy.
Dạ Đình Sâm đứng trước cửa, giơ tay lên vuốt nhẹ cánh cửa lạnh lẽo.
Hắn biết rõ Nhạc Yên Nhi đang trốn sau cánh cửa này, nghiêm túc nghe những lời hắn nói.
- Bao năm nay anh vẫn luôn nhớ đến em, em có biết hay không?
- Anh vốn không tin vào tôn giáo, nhưng sau khi em rời đi, anh lại bằng lòng tin rằng trên đời này thật sự có thần tiên, có thiên đường, em và con gái sẽ sống hạnh phúc ở nơi đó, chỉ có như vậy anh mới cảm thấy nỗi nhớ của mình còn chỗ mà gửi gắm. Đôi lúc anh lại đến nhà thờ dự lễ, vì anh nghĩ những lời thánh ca ấy có thể thông qua anh mà đến bên tai em.
- Nhưng anh lại kềm lòng không đặng mà lo sợ, nếu như dựa theo thuyết nhân quả luân hồi của phương Đông thì có lẽ em đã đầu thai từ lâu, em đi trước anh sớm như thế, anh biết phải tìm em thế nào đây? Mỗi khi nghĩ như thế, anh lại hận mình không thể chết theo em.
- Anh thường mơ thấy em, mơ thấy cảnh em ngồi trên bàn ăn ở phòng bếp, mỉm cười dịu dàng trong ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, sau đó nói với anh "ông xã, em về rồi đây", giấc mơ đó đã bao lần níu chân khiến anh không muốn tỉnh lại.
- Sau khi em đi anh mới phát hiện mình còn bao điều không tốt, ở cùng em bao lâu mà không biết em thích hoa gì, mỗi ngày đi viếng mộ anh đều rối rắm không thôi. Khi thì mua tường vi, lúc lại mua baby, hôm sau lại đổi sang bách hợp, mỗi ngày đều mua một loài hoa mới, thầm nghĩ kiểu gì cũng sẽ trúng loại em thích.
- Căn phòng chuẩn bị cho Vãn Vãn vẫn còn đó, anh phát hiện mấy bức thư trong ấy mất rồi, anh đoán là em cầm đi. Anh nghĩ lúc ấy nhất định là em rất đau lòng, nhưng anh lại không thể ở cạnh em. Anh xin lỗi, Yên Nhi, anh chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm, nhưng thật sự muốn làm thật tốt, em có thể cho anh một cơ hội được không?
Thanh âm của Dạ Đình Sâm trầm thấp lại uyển chuyển, tựa như một bản dạ khúc êm đềm vang lên, trong lời nói lại có một loại mị lực đặc biệt, dễ dàng khiến lòng cô rung động.
Có đôi lúc cô rất thích nghe hắn lẩm bẩm bên tai như thế. Một người vốn lý trí, khi nói đến chuyện tình cảm thì sẽ nghĩ gì nói đó, không hề cân nhắc gì, đấy là suy nghĩ chân thật từ tận đáy lòng của hắn.
Nhớ cô là thật, vương vấn cô cũng là thật, những đau đớn bao năm nay cũng là thật.
Những ngày tháng vắng cô là sự giày vò đau khổ nhất đối với hắn.
Nhạc Yên Nhi ở bên trong nghe xong thì bật khóc, cô phải giơ tay che kín miệng mới không khiến mình nấc lên.
Cô thật sự không biết nên đối mặt với Dạ Đình Sâm thế nào, làm trái lời hứa với Norman, liệu anh ta có trừng phạt cô hay không? Cô thì chẳng sao hết, nhưng Vãn Vãn thì sao?
Cô không thể lấy Vãn Vãn ra mạo hiểm được!
Dạ Đình Sâm nói rất nhiều, nhưng những lời tận đáy lòng thật sự có rất nhiều, hắn không thể nói ra hết, đành phải thở dài, sau đó cười khổ.
Cách một cánh cửa, nụ cười kia vẫn đánh mạnh vào lòng Nhạc Yên Nhi, khiến lớp phòng ngự cuối cùng trong lòng cô ầm ầm sụp đổ.
Một người mạnh mẽ như vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngã xuống, trên mặt luôn giữ vẻ lãnh đạm, khi nói chuyện môi mỏng khẽ hé thốt ra những lời hờ hững như thể chẳng bao giờ để tâm như anh.
Nay lại thở dài và cười khổ, như bị tra tấn đến mức sắp sửa gục ngã!
Nhạc Yên Nhi trượt mình ngồi xuống đất, hai tay che kín miệng, tim đau thắt lại.
Khi Nhạc Vãn Vãn chạy đến thì chỉ thấy người nọ đứng ngơ ngác trước cửa, một tay đặt lên cánh cửa lạnh lẽo, như thể đã giữ tư thế này rất lâu rồi.
Cô bé nhìn mà thấy lòng mình nhói đau.
Theo những gì cô bé tìm hiểu được thì người này lạnh lùng vô tình, làm việc dứt khoát, là anh trai của chú Tinh Tinh, nhưng khi có mặt cô thì họ sẽ tránh né không nhắc đến người nọ.
Cô từng nghe nói người nọ rất giỏi kinh doanh, có thủ đoạn lợi hại ra sao, mạnh mẽ nhường nào...
Cô bé từng nghe lén được rất nhiều, biết rõ ba của cô bé là người rất lợi hại, nói một tay che trời cũng không quá.
Nhưng...
Người nọ lại yêu thương mẹ vô cùng.
Vãn Vãn không biết câu chuyện của ba mẹ mình ra sao, nhưng nhất định phải khắc cốt ghi tâm lắm, ít nhất cũng khiến cho mẹ cô bé nhớ mãi suốt 5 năm.
Lần đầu tiên cô bé tách ra ngủ riêng thì mới biết phòng của mình toàn là màu hồng.
Cô bé không hề thích chút nào.
Nhưng lúc bày trí mẹ cô lại rất vui vẻ, ánh mắt dịu dàng hoàn toàn khác hẳn mỗi khi nhìn cô bé.
Cô bé đoán điều này chắc chắn có liên quan đến người ba chưa gặp mặt của mình.
Cô bé không hiểu, rõ ràng hai người yêu nhau như thế, tại sao lại phải rời xa nhau kia chứ?
Mũi cô bé cay xè, không kềm được nước mắt, cô bé bước lên khóc to:
- Mẹ ơi, sắp bắt đầu thi rồi. Ai cũng biết hôm nay con có đưa ba đến, nếu hai người không ra đó thì mọi người sẽ cười nhạo con!
Cô bé bước lên, nhanh trí kéo áo Dạ Đình Sâm một cái, nháy mắt ra dấu.
Rõ ràng còn đang khóc tấm tức như thế, nhưng ánh mắt lại ranh ma không thôi. Dạ Đình Sâm thoáng nhíu mày, sau đó mới nói:
- Cho dù em không muốn gặp anh đi nữa, nhưng còn Vãn Vãn thì sao? Chẳng lẽ em muốn để những người khác cười nhạo con bé ư?
Lời này khiến cho Nhạc Yên Nhi do dự.
Cô nhớ đến những lời nói mình nghe thấy trong phòng thay đồ.
Nếu mình không ra sân thì sau này còn ai chịu làm bạn với Vãn Vãn nữa đây?
Nhưng... tại sao lại là Dạ Đình Sâm chứ? Tại sao Vãn Vãn lại thuê trúng hắn?
Ngay lúc Nhạc Yên Nhi đang xoắn xuýt thì bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn lại khóc tức tưởi:
- Mẹ, còn không tới 10 phút nữa là đến chúng ta rồi! Còn chú nữa, chú làm mẹ giận như thế, cháu trả 20 đồng cho chú đây, cháu không bao giờ muốn gặp chú nữa, chú là người xấu!!
Con bé vừa khóc vừa nói nghe xót xa làm sao!
Dạ Đình Sâm im lặng chịu đựng, nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt kia.
Trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Yên Nhi...
Em vẫn không muốn gặp anh ư? Em có biết anh đau lòng nhường nào hay không?
Kể từ khi bắt đầu có em, cảm giác này vẫn luôn đè nặng trong lòng anh, vì anh lo được lo mất, những ngọt ngào khi xưa tuyệt vời bao nhiêu thì thế giới cô độc hiện nay lại trống vắng bấy nhiêu.
Thiếu em rồi, Dạ Đình Sâm anh cũng chỉ là một cỗ máy làm việc biết nói mà thôi.
Norman không giết cô, thậm chí còn giao quyền nuôi dưỡng Nhạc Vãn Vãn lại cho cô, điều kiện duy nhất chính là cô phải rời xa Dạ Đình Sâm.
Cách càng xa càng tốt.
Một người vĩ đại không còn nhược điểm nào để uy hiếp thì sẽ không phải lo sợ điều gì, cũng sẽ không thua ai.
Cô và Vãn Vãn chính là nhược điểm của Dạ Đình Sâm, cho nên cả hai phải biến mất.
Thế nên 5 năm nay hắn làm việc rất tốt, vô cùng kín kẽ, không chút sai lầm.
Cô khá rành rẽ ngôi trường này, vội chạy về phía phòng học phía sau.
Vãn Vãn lập tức sốt ruột:
- Mẹ đừng có chạy mà! Ba mau đuổi theo đi!
Thật ra không cần cô bé nói, Dạ Đình Sâm cũng thừa biết lúc này không thể để cô chạy mất được.
Cô đã trốn 5 năm, không để lại một lý do, đây rõ ràng là bất công với hắn!
Dạ Đình Sâm nheo mắt lại, sải bước đuổi theo Nhạc Yên Nhi.
Một dãy phòng học đều bị đóng cửa, hắn bước lên mở từng cái ra xem, mãi cho đến cánh cửa cuối cùng bị khóa trái.
Dạ Đình Sâm biết rõ cô đang ở bên trong.
- Nhạc Yên Nhi, anh cho rằng em sẽ muốn gặp lại anh, cũng như anh muốn gặp em vậy.
Giọng nói của anh vẫn cứ bình tĩnh như thế, nhưng nay lại có chút run rẩy.
Dạ Đình Sâm đứng trước cửa, giơ tay lên vuốt nhẹ cánh cửa lạnh lẽo.
Hắn biết rõ Nhạc Yên Nhi đang trốn sau cánh cửa này, nghiêm túc nghe những lời hắn nói.
- Bao năm nay anh vẫn luôn nhớ đến em, em có biết hay không?
- Anh vốn không tin vào tôn giáo, nhưng sau khi em rời đi, anh lại bằng lòng tin rằng trên đời này thật sự có thần tiên, có thiên đường, em và con gái sẽ sống hạnh phúc ở nơi đó, chỉ có như vậy anh mới cảm thấy nỗi nhớ của mình còn chỗ mà gửi gắm. Đôi lúc anh lại đến nhà thờ dự lễ, vì anh nghĩ những lời thánh ca ấy có thể thông qua anh mà đến bên tai em.
- Nhưng anh lại kềm lòng không đặng mà lo sợ, nếu như dựa theo thuyết nhân quả luân hồi của phương Đông thì có lẽ em đã đầu thai từ lâu, em đi trước anh sớm như thế, anh biết phải tìm em thế nào đây? Mỗi khi nghĩ như thế, anh lại hận mình không thể chết theo em.
- Anh thường mơ thấy em, mơ thấy cảnh em ngồi trên bàn ăn ở phòng bếp, mỉm cười dịu dàng trong ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, sau đó nói với anh "ông xã, em về rồi đây", giấc mơ đó đã bao lần níu chân khiến anh không muốn tỉnh lại.
- Sau khi em đi anh mới phát hiện mình còn bao điều không tốt, ở cùng em bao lâu mà không biết em thích hoa gì, mỗi ngày đi viếng mộ anh đều rối rắm không thôi. Khi thì mua tường vi, lúc lại mua baby, hôm sau lại đổi sang bách hợp, mỗi ngày đều mua một loài hoa mới, thầm nghĩ kiểu gì cũng sẽ trúng loại em thích.
- Căn phòng chuẩn bị cho Vãn Vãn vẫn còn đó, anh phát hiện mấy bức thư trong ấy mất rồi, anh đoán là em cầm đi. Anh nghĩ lúc ấy nhất định là em rất đau lòng, nhưng anh lại không thể ở cạnh em. Anh xin lỗi, Yên Nhi, anh chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm, nhưng thật sự muốn làm thật tốt, em có thể cho anh một cơ hội được không?
Thanh âm của Dạ Đình Sâm trầm thấp lại uyển chuyển, tựa như một bản dạ khúc êm đềm vang lên, trong lời nói lại có một loại mị lực đặc biệt, dễ dàng khiến lòng cô rung động.
Có đôi lúc cô rất thích nghe hắn lẩm bẩm bên tai như thế. Một người vốn lý trí, khi nói đến chuyện tình cảm thì sẽ nghĩ gì nói đó, không hề cân nhắc gì, đấy là suy nghĩ chân thật từ tận đáy lòng của hắn.
Nhớ cô là thật, vương vấn cô cũng là thật, những đau đớn bao năm nay cũng là thật.
Những ngày tháng vắng cô là sự giày vò đau khổ nhất đối với hắn.
Nhạc Yên Nhi ở bên trong nghe xong thì bật khóc, cô phải giơ tay che kín miệng mới không khiến mình nấc lên.
Cô thật sự không biết nên đối mặt với Dạ Đình Sâm thế nào, làm trái lời hứa với Norman, liệu anh ta có trừng phạt cô hay không? Cô thì chẳng sao hết, nhưng Vãn Vãn thì sao?
Cô không thể lấy Vãn Vãn ra mạo hiểm được!
Dạ Đình Sâm nói rất nhiều, nhưng những lời tận đáy lòng thật sự có rất nhiều, hắn không thể nói ra hết, đành phải thở dài, sau đó cười khổ.
Cách một cánh cửa, nụ cười kia vẫn đánh mạnh vào lòng Nhạc Yên Nhi, khiến lớp phòng ngự cuối cùng trong lòng cô ầm ầm sụp đổ.
Một người mạnh mẽ như vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngã xuống, trên mặt luôn giữ vẻ lãnh đạm, khi nói chuyện môi mỏng khẽ hé thốt ra những lời hờ hững như thể chẳng bao giờ để tâm như anh.
Nay lại thở dài và cười khổ, như bị tra tấn đến mức sắp sửa gục ngã!
Nhạc Yên Nhi trượt mình ngồi xuống đất, hai tay che kín miệng, tim đau thắt lại.
Khi Nhạc Vãn Vãn chạy đến thì chỉ thấy người nọ đứng ngơ ngác trước cửa, một tay đặt lên cánh cửa lạnh lẽo, như thể đã giữ tư thế này rất lâu rồi.
Cô bé nhìn mà thấy lòng mình nhói đau.
Theo những gì cô bé tìm hiểu được thì người này lạnh lùng vô tình, làm việc dứt khoát, là anh trai của chú Tinh Tinh, nhưng khi có mặt cô thì họ sẽ tránh né không nhắc đến người nọ.
Cô từng nghe nói người nọ rất giỏi kinh doanh, có thủ đoạn lợi hại ra sao, mạnh mẽ nhường nào...
Cô bé từng nghe lén được rất nhiều, biết rõ ba của cô bé là người rất lợi hại, nói một tay che trời cũng không quá.
Nhưng...
Người nọ lại yêu thương mẹ vô cùng.
Vãn Vãn không biết câu chuyện của ba mẹ mình ra sao, nhưng nhất định phải khắc cốt ghi tâm lắm, ít nhất cũng khiến cho mẹ cô bé nhớ mãi suốt 5 năm.
Lần đầu tiên cô bé tách ra ngủ riêng thì mới biết phòng của mình toàn là màu hồng.
Cô bé không hề thích chút nào.
Nhưng lúc bày trí mẹ cô lại rất vui vẻ, ánh mắt dịu dàng hoàn toàn khác hẳn mỗi khi nhìn cô bé.
Cô bé đoán điều này chắc chắn có liên quan đến người ba chưa gặp mặt của mình.
Cô bé không hiểu, rõ ràng hai người yêu nhau như thế, tại sao lại phải rời xa nhau kia chứ?
Mũi cô bé cay xè, không kềm được nước mắt, cô bé bước lên khóc to:
- Mẹ ơi, sắp bắt đầu thi rồi. Ai cũng biết hôm nay con có đưa ba đến, nếu hai người không ra đó thì mọi người sẽ cười nhạo con!
Cô bé bước lên, nhanh trí kéo áo Dạ Đình Sâm một cái, nháy mắt ra dấu.
Rõ ràng còn đang khóc tấm tức như thế, nhưng ánh mắt lại ranh ma không thôi. Dạ Đình Sâm thoáng nhíu mày, sau đó mới nói:
- Cho dù em không muốn gặp anh đi nữa, nhưng còn Vãn Vãn thì sao? Chẳng lẽ em muốn để những người khác cười nhạo con bé ư?
Lời này khiến cho Nhạc Yên Nhi do dự.
Cô nhớ đến những lời nói mình nghe thấy trong phòng thay đồ.
Nếu mình không ra sân thì sau này còn ai chịu làm bạn với Vãn Vãn nữa đây?
Nhưng... tại sao lại là Dạ Đình Sâm chứ? Tại sao Vãn Vãn lại thuê trúng hắn?
Ngay lúc Nhạc Yên Nhi đang xoắn xuýt thì bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn lại khóc tức tưởi:
- Mẹ, còn không tới 10 phút nữa là đến chúng ta rồi! Còn chú nữa, chú làm mẹ giận như thế, cháu trả 20 đồng cho chú đây, cháu không bao giờ muốn gặp chú nữa, chú là người xấu!!
Con bé vừa khóc vừa nói nghe xót xa làm sao!
Dạ Đình Sâm im lặng chịu đựng, nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt kia.
Trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Yên Nhi...
Em vẫn không muốn gặp anh ư? Em có biết anh đau lòng nhường nào hay không?
Kể từ khi bắt đầu có em, cảm giác này vẫn luôn đè nặng trong lòng anh, vì anh lo được lo mất, những ngọt ngào khi xưa tuyệt vời bao nhiêu thì thế giới cô độc hiện nay lại trống vắng bấy nhiêu.
Thiếu em rồi, Dạ Đình Sâm anh cũng chỉ là một cỗ máy làm việc biết nói mà thôi.
Bình luận facebook