Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 711
- Sẽ không làm con thất vọng đâu.
Hắn xoa đầu Vãn Vãn, coi con bé như phiên bản thu nhỏ của Nhạc Yên Nhi nên nhìn con gái bằng ánh mắt vô cùng trìu mến.
Thật ra hắn vẫn rất quan tâm đến đứa con gái này, nếu không sẽ không vì tương lai của con bé mà công khai đối đầu với hội đồng quản trị.
Chỉ là hắn không giỏi biểu đạt, trong tình cảm hắn rất ngốc nghếch, đã quen sống một mình, quen kìm nén tất cả cảm xúc cá nhân, giống như một con robot không có vui buồn giận hờn.
Đột nhiên bảo hắn mở lòng ra hắn không biết phải làm theo thế nào.
Hắn không giỏi nói ngon ngọt, thời gian qua mới chỉ học được một chút.
Nhưng đột ngột nhét cho hắn một đứa nhóc, lại còn là một đứa nhóc thông minh chứ không dễ lừa như Nhạc Yên Nhi khiến người đàn ông vốn thông tuệ như hắn cuống hết cả lên, không biết yêu chiều cô gái thứ hai trong đời thế nào mới tốt.
Vậy nên mới dẫn đến tình trạng hiện nay.
Thật ra...
Đàn ông cũng cần phải học, có vài chuyện nói ra rất xấu hổ, thế nên cần học cách biểu đạt rõ ràng.
Với Nhạc Yên Nhi hắn không ngại âu yếm nhưng với Nhạc Vãn Vãn hắn lại cần phải học hỏi nhiều, học cách để trở thành một người cha hoàn hảo.
Dạ Đình Sâm canh đúng mười phút sau thì lập tức dùng chìa khóa dự phòng mới tìm được mở cửa đi vào.
Lúc này Nhạc Yên Nhi đang nằm trên ghế nghỉ ngoài ban công, hai mắt cô đang nhắm lại nhưng không hề ngủ.
Trong đầu đang có rất nhiều suy nghĩ, rất rối loạn, đến mức cô không tài nào ngủ nổi.
Nắng giữa trưa chiếu rọi khuôn mặt cô.
Dạ Đình Sâm đứng cạnh cửa thấy cảnh này thì nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy nhưng không động đậy, cũng không hề mở mắt, cô muốn nghe tiếp xem hắn định giải thích thế nào.
Những lời Vãn Vãn vừa nói khiến Dạ Đình Sâm suy nghĩ rất nhiều.
Hắn luôn nói muốn dung nhập vào thế giới của cô, nhưng lại không hề quan tâm đến những ấm ức, những kiềm chế của cô.
Hắn hi vọng cho cô một cuộc sống bình an nhưng lại đảo lộn toàn bộ thế giới của cô lên.
Còn cô...
Không hề phàn nàn trách móc mà chỉ yên lặng chịu đựng tất cả.
Lúc hắn bận việc cô sẽ ở bên cạnh chờ đến khuya. Lúc hắn rảnh rỗi cả hai mới ra ngoài đi dạo.
Đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng chủ động yêu cầu hắn làm gì, tất cả đều là hắn lên kế hoạch rồi cô yên lặng làm theo.
Có lẽ trong những lúc hắn không hay biết cô đã chịu rất nhiều ấm ức.
Dạ Đình Sâm bước đến bên cô, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô dưới ánh mặt trời.
- Vừa rồi Vãn Vãn nói với anh rất nhiều chuyện, có thế anh mới biết thì ra mình rất ích kỷ. Trong lòng anh vẫn tưởng mình đã cho em những gì tốt nhất nhưng lại không để ý thứ em thật sự muốn là gì.
Trước khi em xuất hiện anh luôn cô độc một mình, làm gì cũng theo ý mình thế nên mới tạo thành thói quen thay người khác quyết định tất cả. Anh quên rằng trước khi ra cửa còn cần hỏi ý em, quên rằng cần hỏi em thích quà thế nào, quên rằng cần hỏi những chuyện em không thích làm...
Anh không hề hỏi han gì nhưng sao em lại không nói với anh? Trước đây anh vẫn không chấp nhận ai bảo EQ của anh thấp nhưng giờ xem ra đúng là thế thật, nếu em không chủ động nói ra thì có lẽ đến già anh vẫn không đoán được ý em đâu.
Anh biết mình vẫn chưa làm tốt, anh cũng rất muốn cố gắng nhưng mãi mà vẫn không khá hơn được. Thì ra có một số chuyện không chỉ cần cố gắng là được, nếu em ngại không muốn nói thì chỉ cần ra hiệu thôi, anh sẽ thay đổi để hiểu em hơn.
Hắn nói rất nghiêm túc, giọng ấm đến nỗi khiến mùa đông như cũng bớt lạnh lẽo đi nhiều.
Thanh âm lướt qua da thịt cô, khiến nước mắt cô tràn mi.
Thật ra... yêu một người nghĩa là làm bao nhiêu chuyện không thích cũng không hề suy tính gì.
Nhưng hắn lại dùng chất giọng trầm thấp tâm tình, đảo lộn mặt hồ bình yên trong lòng cô, khêu lên từng đợt sóng nhỏ.
Cô chậm rãi mở mắt, trên mi vẫn vương nước mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn đối diện rồi lại không kìm được rơi lệ.
Hắn đã nói xong, chất giọng trầm ấm dễ nghe chất chứa biết bao yêu thương lẫn đau lòng.
- Không phải em muốn giận anh... Em biết lúc mình tức tối tính tình sẽ rất tệ nhưng em không muốn cãi nhau với anh nên mới bảo anh ra ngoài. Thật ra vừa rồi em cũng suy nghĩ rất nhiều, xem có muốn mở cửa cho anh vào không, nhưng em sợ mình lại giận nữa...
Nhạc Yên Nhi khóc nấc lên, cô bị những lời tâm tình của hắn khiến cho không thể ngừng khóc, nước mắt tràn ra không tài nào ngăn nổi.
Khi hắn thừa nhận sai lầm của mình cô tưởng như một thứ gì đó mềm mại đâm vào tim mình, không phải đau, cũng không phải ấm. Mà là...rất khó chịu.
Hắn không vui, cô sẽ khó chịu.
Hai người yêu nhau đến mức này sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương nhau.
Dạ Đình Sâm nghe xong chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, rồi dịu dàng bảo:
- Lần sau nếu em giận anh sẽ không bỏ đi nữa, sẽ không để em phải dằn vặt thêm nữa.
Dứt lời hắn ôm chặt lấy người trong lòng.
- Anh sẽ không cãi nhau với em, nhưng nếu anh làm gì khiến em giận thì sẽ dỗ em trước, không cần biết là ai đúng ai sai hết.
- Dạ Đình Sâm... Anh chiều em thế sẽ làm hư em mất.
Nhạc Yên Nhi rúc trong lòng hắn, hờn dỗi lên tiếng, nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng.
Dạ Đình Sâm nghe cô oán giận mà không nhịn được cười, bàn tay to lớn nhẹ vuốt tóc cô.
- Thì có sao? Dù có chiều hư em cũng là trách nhiệm của anh. Anh không biết nhà khác thế nào nhưng anh biết mình muốn ở bên em cả đời, không cần biết có chuyện gì xảy ra anh vẫn mãi yêu em, cảm giác đó rất tuyệt. Anh biết những năm qua em đã chịu nhiều ấm ức, thế nên anh tình nguyện chiều hư em, để bù đắp lại những gì anh nợ em.
Lúc chiều chuộng em anh cũng rất hạnh phúc, luôn có cảm giác lồng ngực nóng lên, cảm giác mình giống một con người, biết tận hưởng những điều tốt đẹp. Thật ra em nặng lắm, một khi đã để em vào đầu rồi thì không cách nào lấy ra được.
Giọng nói rất nhẹ, di chuyển trong gió, lưu luyến dừng bên tai cô.
Hắn luôn có cách nói chuyện làm người ta cảm động.
Rõ ràng là một tảng băng di động lời ít ý nhiều nhưng lúc tâm tình lại luôn rung động tâm can như thế.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ vùi mặt vào hõm vai hắn, trong lòng đã mềm nhũn cả ra, mũi ngửi được đều là hơi lạnh trên người hắn.
Thế này mới chính là Dạ Đình Sâm!
Dù có rời khỏi LN thì chỉ cần thân phận người nhà họ Dạ cũng đủ để hắn không cách nào sống một cuộc đời bình thường giống cô. Hắn dùng cách ngốc nghếch của mình để dung nhập vào thế giới của cô đã rất vất vả rồi. Nói thế nào thì từ vị trí cao thế đi xuống, từ một người có thể hô mưa gọi gió trở thành ông chồng trong một gia đình nhỏ bé vô danh giữa thành phố A vẫn rất khó.
Vợ chồng nghĩa là gì.
Là nhường nhịn lẫn nhau, trong lòng ghi nhớ những điểm tốt của đối phương, quên đi những điều không hoàn hảo, ngày cứ thế mà trôi qua.
Nhạc Yên Nhi biết sau này họ vẫn sẽ cãi vã, nhưng cô cũng rõ, bất kể căng thẳng đến mức nào thì Dạ Đình Sâm sẽ luôn là người đầu hàng trước.
Không phải vì hắn sợ cô, mà vì hắn yêu cô nhiều hơn.
Phụ nữ luôn có những lúc bốc đồng, cô thật sự biết ơn Dạ Đình Sâm đã bao dung tất cả những lúc xốc nổi của cô một cách dịu dàng thế.
Hắn xoa đầu Vãn Vãn, coi con bé như phiên bản thu nhỏ của Nhạc Yên Nhi nên nhìn con gái bằng ánh mắt vô cùng trìu mến.
Thật ra hắn vẫn rất quan tâm đến đứa con gái này, nếu không sẽ không vì tương lai của con bé mà công khai đối đầu với hội đồng quản trị.
Chỉ là hắn không giỏi biểu đạt, trong tình cảm hắn rất ngốc nghếch, đã quen sống một mình, quen kìm nén tất cả cảm xúc cá nhân, giống như một con robot không có vui buồn giận hờn.
Đột nhiên bảo hắn mở lòng ra hắn không biết phải làm theo thế nào.
Hắn không giỏi nói ngon ngọt, thời gian qua mới chỉ học được một chút.
Nhưng đột ngột nhét cho hắn một đứa nhóc, lại còn là một đứa nhóc thông minh chứ không dễ lừa như Nhạc Yên Nhi khiến người đàn ông vốn thông tuệ như hắn cuống hết cả lên, không biết yêu chiều cô gái thứ hai trong đời thế nào mới tốt.
Vậy nên mới dẫn đến tình trạng hiện nay.
Thật ra...
Đàn ông cũng cần phải học, có vài chuyện nói ra rất xấu hổ, thế nên cần học cách biểu đạt rõ ràng.
Với Nhạc Yên Nhi hắn không ngại âu yếm nhưng với Nhạc Vãn Vãn hắn lại cần phải học hỏi nhiều, học cách để trở thành một người cha hoàn hảo.
Dạ Đình Sâm canh đúng mười phút sau thì lập tức dùng chìa khóa dự phòng mới tìm được mở cửa đi vào.
Lúc này Nhạc Yên Nhi đang nằm trên ghế nghỉ ngoài ban công, hai mắt cô đang nhắm lại nhưng không hề ngủ.
Trong đầu đang có rất nhiều suy nghĩ, rất rối loạn, đến mức cô không tài nào ngủ nổi.
Nắng giữa trưa chiếu rọi khuôn mặt cô.
Dạ Đình Sâm đứng cạnh cửa thấy cảnh này thì nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy nhưng không động đậy, cũng không hề mở mắt, cô muốn nghe tiếp xem hắn định giải thích thế nào.
Những lời Vãn Vãn vừa nói khiến Dạ Đình Sâm suy nghĩ rất nhiều.
Hắn luôn nói muốn dung nhập vào thế giới của cô, nhưng lại không hề quan tâm đến những ấm ức, những kiềm chế của cô.
Hắn hi vọng cho cô một cuộc sống bình an nhưng lại đảo lộn toàn bộ thế giới của cô lên.
Còn cô...
Không hề phàn nàn trách móc mà chỉ yên lặng chịu đựng tất cả.
Lúc hắn bận việc cô sẽ ở bên cạnh chờ đến khuya. Lúc hắn rảnh rỗi cả hai mới ra ngoài đi dạo.
Đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng chủ động yêu cầu hắn làm gì, tất cả đều là hắn lên kế hoạch rồi cô yên lặng làm theo.
Có lẽ trong những lúc hắn không hay biết cô đã chịu rất nhiều ấm ức.
Dạ Đình Sâm bước đến bên cô, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô dưới ánh mặt trời.
- Vừa rồi Vãn Vãn nói với anh rất nhiều chuyện, có thế anh mới biết thì ra mình rất ích kỷ. Trong lòng anh vẫn tưởng mình đã cho em những gì tốt nhất nhưng lại không để ý thứ em thật sự muốn là gì.
Trước khi em xuất hiện anh luôn cô độc một mình, làm gì cũng theo ý mình thế nên mới tạo thành thói quen thay người khác quyết định tất cả. Anh quên rằng trước khi ra cửa còn cần hỏi ý em, quên rằng cần hỏi em thích quà thế nào, quên rằng cần hỏi những chuyện em không thích làm...
Anh không hề hỏi han gì nhưng sao em lại không nói với anh? Trước đây anh vẫn không chấp nhận ai bảo EQ của anh thấp nhưng giờ xem ra đúng là thế thật, nếu em không chủ động nói ra thì có lẽ đến già anh vẫn không đoán được ý em đâu.
Anh biết mình vẫn chưa làm tốt, anh cũng rất muốn cố gắng nhưng mãi mà vẫn không khá hơn được. Thì ra có một số chuyện không chỉ cần cố gắng là được, nếu em ngại không muốn nói thì chỉ cần ra hiệu thôi, anh sẽ thay đổi để hiểu em hơn.
Hắn nói rất nghiêm túc, giọng ấm đến nỗi khiến mùa đông như cũng bớt lạnh lẽo đi nhiều.
Thanh âm lướt qua da thịt cô, khiến nước mắt cô tràn mi.
Thật ra... yêu một người nghĩa là làm bao nhiêu chuyện không thích cũng không hề suy tính gì.
Nhưng hắn lại dùng chất giọng trầm thấp tâm tình, đảo lộn mặt hồ bình yên trong lòng cô, khêu lên từng đợt sóng nhỏ.
Cô chậm rãi mở mắt, trên mi vẫn vương nước mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn đối diện rồi lại không kìm được rơi lệ.
Hắn đã nói xong, chất giọng trầm ấm dễ nghe chất chứa biết bao yêu thương lẫn đau lòng.
- Không phải em muốn giận anh... Em biết lúc mình tức tối tính tình sẽ rất tệ nhưng em không muốn cãi nhau với anh nên mới bảo anh ra ngoài. Thật ra vừa rồi em cũng suy nghĩ rất nhiều, xem có muốn mở cửa cho anh vào không, nhưng em sợ mình lại giận nữa...
Nhạc Yên Nhi khóc nấc lên, cô bị những lời tâm tình của hắn khiến cho không thể ngừng khóc, nước mắt tràn ra không tài nào ngăn nổi.
Khi hắn thừa nhận sai lầm của mình cô tưởng như một thứ gì đó mềm mại đâm vào tim mình, không phải đau, cũng không phải ấm. Mà là...rất khó chịu.
Hắn không vui, cô sẽ khó chịu.
Hai người yêu nhau đến mức này sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương nhau.
Dạ Đình Sâm nghe xong chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, rồi dịu dàng bảo:
- Lần sau nếu em giận anh sẽ không bỏ đi nữa, sẽ không để em phải dằn vặt thêm nữa.
Dứt lời hắn ôm chặt lấy người trong lòng.
- Anh sẽ không cãi nhau với em, nhưng nếu anh làm gì khiến em giận thì sẽ dỗ em trước, không cần biết là ai đúng ai sai hết.
- Dạ Đình Sâm... Anh chiều em thế sẽ làm hư em mất.
Nhạc Yên Nhi rúc trong lòng hắn, hờn dỗi lên tiếng, nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng.
Dạ Đình Sâm nghe cô oán giận mà không nhịn được cười, bàn tay to lớn nhẹ vuốt tóc cô.
- Thì có sao? Dù có chiều hư em cũng là trách nhiệm của anh. Anh không biết nhà khác thế nào nhưng anh biết mình muốn ở bên em cả đời, không cần biết có chuyện gì xảy ra anh vẫn mãi yêu em, cảm giác đó rất tuyệt. Anh biết những năm qua em đã chịu nhiều ấm ức, thế nên anh tình nguyện chiều hư em, để bù đắp lại những gì anh nợ em.
Lúc chiều chuộng em anh cũng rất hạnh phúc, luôn có cảm giác lồng ngực nóng lên, cảm giác mình giống một con người, biết tận hưởng những điều tốt đẹp. Thật ra em nặng lắm, một khi đã để em vào đầu rồi thì không cách nào lấy ra được.
Giọng nói rất nhẹ, di chuyển trong gió, lưu luyến dừng bên tai cô.
Hắn luôn có cách nói chuyện làm người ta cảm động.
Rõ ràng là một tảng băng di động lời ít ý nhiều nhưng lúc tâm tình lại luôn rung động tâm can như thế.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ vùi mặt vào hõm vai hắn, trong lòng đã mềm nhũn cả ra, mũi ngửi được đều là hơi lạnh trên người hắn.
Thế này mới chính là Dạ Đình Sâm!
Dù có rời khỏi LN thì chỉ cần thân phận người nhà họ Dạ cũng đủ để hắn không cách nào sống một cuộc đời bình thường giống cô. Hắn dùng cách ngốc nghếch của mình để dung nhập vào thế giới của cô đã rất vất vả rồi. Nói thế nào thì từ vị trí cao thế đi xuống, từ một người có thể hô mưa gọi gió trở thành ông chồng trong một gia đình nhỏ bé vô danh giữa thành phố A vẫn rất khó.
Vợ chồng nghĩa là gì.
Là nhường nhịn lẫn nhau, trong lòng ghi nhớ những điểm tốt của đối phương, quên đi những điều không hoàn hảo, ngày cứ thế mà trôi qua.
Nhạc Yên Nhi biết sau này họ vẫn sẽ cãi vã, nhưng cô cũng rõ, bất kể căng thẳng đến mức nào thì Dạ Đình Sâm sẽ luôn là người đầu hàng trước.
Không phải vì hắn sợ cô, mà vì hắn yêu cô nhiều hơn.
Phụ nữ luôn có những lúc bốc đồng, cô thật sự biết ơn Dạ Đình Sâm đã bao dung tất cả những lúc xốc nổi của cô một cách dịu dàng thế.
Bình luận facebook