Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 750
- Thật ra em không trách anh, có lẽ đây là do số mệnh sắp đặt rồi.
Mạnh Y Bạch cười, nụ cười vẫn tươi đẹp.
- Dù em biến dạng nhưng em tự tin, trước đây, em chưa bao giờ dám cười thoải mái trước mặt anh, cũng không dám đối mặt với anh thế này. Hơn nữa, anh đã tìm được người mình yêu nhất rồi, phải không?
Câu cuối cùng khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi.
- Xin lỗi.
Hắn nói.
- Vì sao anh phải xin lỗi em?
- Vì dù cô có trở lại, tôi cũng không thể yêu cô được.
Với chuyện tình cảm, Dạ Đình Sâm không thể lừa gạt được. Dù lời thật thì gây tổn thương nhưng đây là cách tốt nhất để thể hiện tình cảm. Đời này hắn chỉ cần Nhạc Yên Nhi là đủ, những người còn lại, hắn quả là không có phúc hưởng.
Mạnh Y Bạch vốn nghĩ mình đã thực sự thanh tâm quả dục, nhận ra sự thật sẽ không đau lòng, chẳng ngờ lời này của Dạ Đình Sâm khiến cô đau thắt lòng, hệt như trái tim bị kim châm vậy.
Cúi thấp đầu, ở góc độ hắn không nhìn thấy, cô nở một nụ cười cay đắng.
Giọng nói Mạnh Y Bạch vẫn bình tĩnh:
- Điều này thì em biết.
- Vậy nên rất xin lỗi.
- Vậy... Nếu em không xảy ra chuyện, có phải anh sẽ ở bên em không?
Cô hi vọng hỏi.
Câu hỏi này khiến Dạ Đình Sâm yên lặng trong giây lát, hắn nhớ tới khuôn mặt Nhạc Yên Nhi, đôi mắt cô sáng lấp lánh, trông rất thông minh và tràn đầy sức sống. Cô ít khi sợ hắn, cô luôn nhìn thẳng vào mắt hắn mà không hề e ngại. Có lẽ do hắn hiền lành với cô quá, những người khác thì sợ hắn chết đi được, chỉ có mình cô, chỉ cần cô lên tiếng là bắt đầu sai bảo hắn, mà hắn thì vui vẻ để cô sai bảo.
Nhưng dù Mạnh Y Bạch không xảy ra chuyện, vẫn ở bên cạnh hắn...
Dạ Đình Sâm cười khổ, hắn nói:
- Tôi có thể tưởng tượng ra kết quả sẽ là bản thân vẫn làm tổn thương cô và chọn ở bên Yên Nhi. Đời này, tôi muốn gặp được cô ấy, rất muốn, vậy nên dù gặp được ai đi nữa, đến cuối cùng tôi vẫn sẽ ở bên cô ấy mà thôi.
Mạnh Y Bạch vừa khóc vừa cười, cuối cùng cô lên tiếng:
- Trước kia, anh sẽ không nói lời tâm tình như vậy. Thật ra em cũng biết anh không yêu em từ lâu rồi, nhưng em vẫn nghĩ chúng ta sẽ bên nhau, sẽ kết hôn rồi sinh con, vì em là người duy nhất có thể tới gần anh. Cho tới khi anh kết hôn, em chắc chắn anh không còn lựa chọn thứ hai. Em luôn chờ tới khi ấy, chẳng ngờ lại không chờ được.
- Gặp được Nhạc Yên Nhi là tôi lập tức muốn kết hôn, chẳng vì gì cả.
Dạ Đình Sâm biết lời này của mình sẽ khiến Mạnh Y Bạch đau lòng nhưng hắn vẫn nói.
Hắn không muốn cho cô thêm bất cứ mong đợi nào, sự kiên quyết này chính là một thiện ý.
- Cảm ơn anh đã thẳng thắn như vậy. Em cũng phải nói thẳng rằng những năm vừa qua, em không hoàn toàn vì anh mà cố sống. Nếu không vì em gái em là Đỗ Hồng Tuyết thì em cũng sẽ không cố gắng tới bây giờ, cho nên anh không cần áy náy. Em không muốn chỉ vì chuyện nhỏ này mà chiếm giữ một vị trí trong lòng anh, khiến cho tình yêu anh dành cho Nhạc Yên Nhi không thuần túy.
Mạnh Y Bạch nghiêm túc nói, không hề yếu thế trước Dạ Đình Sâm.
- Thiệt thòi là thiệt thòi, đây là món nợ của tôi, cô không cần trả thay. Tôi sẽ đền bù, từ từ đền bù.
- Được, chờ anh sống ra khỏi đây rồi làm.
Mạnh Y Bạch đáp.
Sau đó, cô đưa quần áo cho hắn, giúp hắn mặc áo như xưa.
Nhưng Dạ Đình Sâm cản lại.
- Để tôi.
Hai chữ này đã nói lên khoảng cách giữa họ.
Không phải Dạ Đình Sâm cố ý làm tổn thương người khác bằng cách xa lánh, hắn biết mình quá đáng, dù sao khi xưa không biết yêu là gì, hắn luôn đối xử với Mạnh Y Bạch rất đặc biệt, làm cô tưởng hắn yêu cô, hắn cho cô hi vọng rồi lại mang tới thất vọng tột cùng, thậm chí còn hại cô phải rơi vào nguy hiểm. Tất cả là lỗi của hắn.
Nhưng áy náy không phải tình yêu.
Tình yêu của hắn cả đời này chỉ dành cho Nhạc Yên Nhi, nếu hắn không tạo khoảng cách thì sẽ là vô trách nhiệm với cô, đồng thời cũng là lừa gạt Mạnh Y Bạch.
Hắn thà làm kẻ tuyệt tình chứ không muốn thành kẻ phụ tình.
Mạnh Y Bạch dừng lại, cô cũng hiểu thân phận hai người không phù hợp nên chỉ đưa quần áo tới rồi nói:
- Sắp bắt đầu buổi tiệc rồi, anh chuẩn bị kỹ rồi hãy xuống dưới, em đi trước.
Sự tồn tại của cô đã không còn cần thiết.
- Được.
Hắn gật đầu.
Mạnh Y Bạch run run quay đi, khi tới cửa, cô ngừng bước, hỏi:
- Thưa ngài, bây giờ ngài đã hiểu tình yêu là gì chưa?
Tình yêu... Một từ rất rộng, tình yêu là gì?
Dạ Đình Sâm dừng động tác mặc quần áo lại, điều đầu tiên hắn nghĩ tới khi nghe thấy câu hỏi này chính là Nhạc Yên Nhi.
Hắn cười ấm áp:
- Hẳn là ở bên người ấy, cứ thế qua quãng đời còn lại, không có mục đích gì.
- Đây là tình yêu của ngài? Có thể nói với tôi xem cụ thể là gì không? Tôi muốn biết tình yêu của ngài là gì.
Mạnh Y Bạch lại hỏi.
- Sẽ nhớ người ấy, rõ ràng người ấy ở trước mắt nhưng vẫn nhớ. Rời khỏi người ấy là thấy trong lòng trống vắng, luôn để ý thời gian xem khi nào mới có thể về nhà. Buổi tối, cô ấy sẽ để đèn chờ tôi trong phòng khách, tôi về nhà sẽ không phải đối mặt với căn nhà trống trải mà là khuôn mặt tươi cười và cái ôm của cô ấy. Dù không đói nhưng lại muốn cùng ngồi ăn với cô ấy. Khi đi ngủ, cô ấy sẽ gối lên tay tôi, nép trong ngực tôi, đó có lẽ là thời khắc hạnh phúc nhất.
Mạnh Y Bạch khá bất ngờ.
- Tôi cứ nghĩ tình yêu của ngài sẽ oanh liệt lắm, không ngờ lại đơn giản như vậy.
Tình yêu trái ngược này khiến người ta giật mình.
- Vì tôi ngu ngốc, không biết lãng mạn nên chỉ có thể nghĩ tới những thứ bình thường nhất, cũng thật thiệt thòi cho Yên Nhi.
Hắn cười có vẻ áy náy, hắn luôn cảm thấy mình chưa đủ tốt, nếu cho hắn thời gian, hắn sẽ làm tốt hơn, luôn luôn tiến bộ không ngừng.
- Nếu cô Nhạc biết ngài có lòng như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ thỏa mãn, ngài không cần nghiêm khắc với bản thân quá.
Mạnh Y Bạch xót xa nói.
Nhưng hắn lắc đầu:
- Cô ấy không thấy đủ đâu, làm gì có người phụ nữ nào thỏa mãn với người đàn ông của mình? Cô ấy luôn mong tôi tốt hơn. Cô ấy không thích khi tôi lạnh mặt, không thích việc EQ của tôi thấp, làm người khác khó chịu. Không thích tôi hằm hè, như vậy quá lạnh lẽo. Không thích tôi ăn lung tung, không nghe lời. Có lẽ vì cô ấy như vậy nên tôi mới thấy mình cần thay đổi để trở nên tốt hơn.
Mạnh Y Bạch cười, nụ cười vẫn tươi đẹp.
- Dù em biến dạng nhưng em tự tin, trước đây, em chưa bao giờ dám cười thoải mái trước mặt anh, cũng không dám đối mặt với anh thế này. Hơn nữa, anh đã tìm được người mình yêu nhất rồi, phải không?
Câu cuối cùng khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi.
- Xin lỗi.
Hắn nói.
- Vì sao anh phải xin lỗi em?
- Vì dù cô có trở lại, tôi cũng không thể yêu cô được.
Với chuyện tình cảm, Dạ Đình Sâm không thể lừa gạt được. Dù lời thật thì gây tổn thương nhưng đây là cách tốt nhất để thể hiện tình cảm. Đời này hắn chỉ cần Nhạc Yên Nhi là đủ, những người còn lại, hắn quả là không có phúc hưởng.
Mạnh Y Bạch vốn nghĩ mình đã thực sự thanh tâm quả dục, nhận ra sự thật sẽ không đau lòng, chẳng ngờ lời này của Dạ Đình Sâm khiến cô đau thắt lòng, hệt như trái tim bị kim châm vậy.
Cúi thấp đầu, ở góc độ hắn không nhìn thấy, cô nở một nụ cười cay đắng.
Giọng nói Mạnh Y Bạch vẫn bình tĩnh:
- Điều này thì em biết.
- Vậy nên rất xin lỗi.
- Vậy... Nếu em không xảy ra chuyện, có phải anh sẽ ở bên em không?
Cô hi vọng hỏi.
Câu hỏi này khiến Dạ Đình Sâm yên lặng trong giây lát, hắn nhớ tới khuôn mặt Nhạc Yên Nhi, đôi mắt cô sáng lấp lánh, trông rất thông minh và tràn đầy sức sống. Cô ít khi sợ hắn, cô luôn nhìn thẳng vào mắt hắn mà không hề e ngại. Có lẽ do hắn hiền lành với cô quá, những người khác thì sợ hắn chết đi được, chỉ có mình cô, chỉ cần cô lên tiếng là bắt đầu sai bảo hắn, mà hắn thì vui vẻ để cô sai bảo.
Nhưng dù Mạnh Y Bạch không xảy ra chuyện, vẫn ở bên cạnh hắn...
Dạ Đình Sâm cười khổ, hắn nói:
- Tôi có thể tưởng tượng ra kết quả sẽ là bản thân vẫn làm tổn thương cô và chọn ở bên Yên Nhi. Đời này, tôi muốn gặp được cô ấy, rất muốn, vậy nên dù gặp được ai đi nữa, đến cuối cùng tôi vẫn sẽ ở bên cô ấy mà thôi.
Mạnh Y Bạch vừa khóc vừa cười, cuối cùng cô lên tiếng:
- Trước kia, anh sẽ không nói lời tâm tình như vậy. Thật ra em cũng biết anh không yêu em từ lâu rồi, nhưng em vẫn nghĩ chúng ta sẽ bên nhau, sẽ kết hôn rồi sinh con, vì em là người duy nhất có thể tới gần anh. Cho tới khi anh kết hôn, em chắc chắn anh không còn lựa chọn thứ hai. Em luôn chờ tới khi ấy, chẳng ngờ lại không chờ được.
- Gặp được Nhạc Yên Nhi là tôi lập tức muốn kết hôn, chẳng vì gì cả.
Dạ Đình Sâm biết lời này của mình sẽ khiến Mạnh Y Bạch đau lòng nhưng hắn vẫn nói.
Hắn không muốn cho cô thêm bất cứ mong đợi nào, sự kiên quyết này chính là một thiện ý.
- Cảm ơn anh đã thẳng thắn như vậy. Em cũng phải nói thẳng rằng những năm vừa qua, em không hoàn toàn vì anh mà cố sống. Nếu không vì em gái em là Đỗ Hồng Tuyết thì em cũng sẽ không cố gắng tới bây giờ, cho nên anh không cần áy náy. Em không muốn chỉ vì chuyện nhỏ này mà chiếm giữ một vị trí trong lòng anh, khiến cho tình yêu anh dành cho Nhạc Yên Nhi không thuần túy.
Mạnh Y Bạch nghiêm túc nói, không hề yếu thế trước Dạ Đình Sâm.
- Thiệt thòi là thiệt thòi, đây là món nợ của tôi, cô không cần trả thay. Tôi sẽ đền bù, từ từ đền bù.
- Được, chờ anh sống ra khỏi đây rồi làm.
Mạnh Y Bạch đáp.
Sau đó, cô đưa quần áo cho hắn, giúp hắn mặc áo như xưa.
Nhưng Dạ Đình Sâm cản lại.
- Để tôi.
Hai chữ này đã nói lên khoảng cách giữa họ.
Không phải Dạ Đình Sâm cố ý làm tổn thương người khác bằng cách xa lánh, hắn biết mình quá đáng, dù sao khi xưa không biết yêu là gì, hắn luôn đối xử với Mạnh Y Bạch rất đặc biệt, làm cô tưởng hắn yêu cô, hắn cho cô hi vọng rồi lại mang tới thất vọng tột cùng, thậm chí còn hại cô phải rơi vào nguy hiểm. Tất cả là lỗi của hắn.
Nhưng áy náy không phải tình yêu.
Tình yêu của hắn cả đời này chỉ dành cho Nhạc Yên Nhi, nếu hắn không tạo khoảng cách thì sẽ là vô trách nhiệm với cô, đồng thời cũng là lừa gạt Mạnh Y Bạch.
Hắn thà làm kẻ tuyệt tình chứ không muốn thành kẻ phụ tình.
Mạnh Y Bạch dừng lại, cô cũng hiểu thân phận hai người không phù hợp nên chỉ đưa quần áo tới rồi nói:
- Sắp bắt đầu buổi tiệc rồi, anh chuẩn bị kỹ rồi hãy xuống dưới, em đi trước.
Sự tồn tại của cô đã không còn cần thiết.
- Được.
Hắn gật đầu.
Mạnh Y Bạch run run quay đi, khi tới cửa, cô ngừng bước, hỏi:
- Thưa ngài, bây giờ ngài đã hiểu tình yêu là gì chưa?
Tình yêu... Một từ rất rộng, tình yêu là gì?
Dạ Đình Sâm dừng động tác mặc quần áo lại, điều đầu tiên hắn nghĩ tới khi nghe thấy câu hỏi này chính là Nhạc Yên Nhi.
Hắn cười ấm áp:
- Hẳn là ở bên người ấy, cứ thế qua quãng đời còn lại, không có mục đích gì.
- Đây là tình yêu của ngài? Có thể nói với tôi xem cụ thể là gì không? Tôi muốn biết tình yêu của ngài là gì.
Mạnh Y Bạch lại hỏi.
- Sẽ nhớ người ấy, rõ ràng người ấy ở trước mắt nhưng vẫn nhớ. Rời khỏi người ấy là thấy trong lòng trống vắng, luôn để ý thời gian xem khi nào mới có thể về nhà. Buổi tối, cô ấy sẽ để đèn chờ tôi trong phòng khách, tôi về nhà sẽ không phải đối mặt với căn nhà trống trải mà là khuôn mặt tươi cười và cái ôm của cô ấy. Dù không đói nhưng lại muốn cùng ngồi ăn với cô ấy. Khi đi ngủ, cô ấy sẽ gối lên tay tôi, nép trong ngực tôi, đó có lẽ là thời khắc hạnh phúc nhất.
Mạnh Y Bạch khá bất ngờ.
- Tôi cứ nghĩ tình yêu của ngài sẽ oanh liệt lắm, không ngờ lại đơn giản như vậy.
Tình yêu trái ngược này khiến người ta giật mình.
- Vì tôi ngu ngốc, không biết lãng mạn nên chỉ có thể nghĩ tới những thứ bình thường nhất, cũng thật thiệt thòi cho Yên Nhi.
Hắn cười có vẻ áy náy, hắn luôn cảm thấy mình chưa đủ tốt, nếu cho hắn thời gian, hắn sẽ làm tốt hơn, luôn luôn tiến bộ không ngừng.
- Nếu cô Nhạc biết ngài có lòng như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ thỏa mãn, ngài không cần nghiêm khắc với bản thân quá.
Mạnh Y Bạch xót xa nói.
Nhưng hắn lắc đầu:
- Cô ấy không thấy đủ đâu, làm gì có người phụ nữ nào thỏa mãn với người đàn ông của mình? Cô ấy luôn mong tôi tốt hơn. Cô ấy không thích khi tôi lạnh mặt, không thích việc EQ của tôi thấp, làm người khác khó chịu. Không thích tôi hằm hè, như vậy quá lạnh lẽo. Không thích tôi ăn lung tung, không nghe lời. Có lẽ vì cô ấy như vậy nên tôi mới thấy mình cần thay đổi để trở nên tốt hơn.
Bình luận facebook