Anjoye Dạ vẫn đứng thẳng đến cứng ngắc, nhìn Nhạc Yên Nhi xoay người rời đi, nụ cười trên
mặt anh ta dần tan biến.
- Nhạc Yên Nhi… Yên Nhi ư…
Anh ta thấy như mình trúng phải ma chú, nhỏ giọng lặp đi lặp lại tên cô.
Không biết nghĩ tới gì mà nụ cười xấu xa lại tràn lên khóe miệng, Anjoye lẩm bẩm:
- Chị dâu mới đúng là thú vị, càng ngày càng hay rồi đó…
Anh ta cười lớn vài tiếng, xong cũng ra khỏi phòng.
Nhạc Yên Nhi vừa tìm được đường ra vườn hoa đã thấy Dạ Đình Sâm vội vàng đuổi tới, trong
lòng cô thả lỏng, giống như tảng đá nặng ngàn cân được buông xuống, vội nhào về phía hắn.
- Em đi đâu thế? Sao không nói gì với tôi, có biết tôi lo lắm không hả?
Dạ Đình Sâm khó có khi nào lại nghiêm khắc như vậy.
Cô tự biết mình sai, vội vàng nhận lỗi:
- Em không cố ý mà, hồi nãy ở trong đó buồn quá nên mới tính ra đây hít thở một chút. Anh
đang bận nên em mới không quấy rầy, anh đừng giận…
Dạ Đình Sâm nhìn từ trên xuống dưới cô một lượt, chắc chắn cô không làm sao mới thở phào
một hơi:
- Không có chuyện gì chứ?
- Em vừa thấy Anjoye! Cậu ta cũng đến đây.
Nhạc Yên Nhi túm tay Dạ Đình Sâm, vội báo tin này cho hắn.
- Tôi biết.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Vẻ mặt hắn đã lạnh như băng, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn khắp một vòng quanh vườn hoa, sau
đó thu lại tầm mắt, ôm chặt lấy Nhạc Yên Nhi.
- Từ giờ phải luôn ở cạnh tôi.
Lúc hai người quay lại tiệc đã bắt đầu, rộn ràng sặc sỡ, linh đình chúc tụng, cả sảnh đều là cảnh
xa hoa lãng phí chỉ có ở giới thượng lưu.
Không ngờ lúc này phía sau bỗng vang lên một giọng nói.
- Anh hai, chị dâu. Đã lâu không gặp.
Nhạc Yên Nhi quay phắt đầu lại, lập tức thấy Anjoye tươi cười rạng rỡ tiến tới.
Anh ta còn dám theo tới tận đây!
Anjoye Dạ… rốt cuộc anh ta muốn gì?
Cô không phải chờ lâu, Anjoye rất nhanh đã dùng hành động để biểu lộ suy tính của mình.
Người của Anjoye nhanh chóng đưa một chiếc micro tới, anh ta cầm lấy, hắng giọng hai tiếng,
cả sảnh vốn đang náo nhiệt phút chốc liền an tĩnh lại.
- Chào mọi người, có nhiều người chắc không biết tôi, tôi là em họ của Dạ Đình Sâm, người
thừa kế thứ hai của tập đoàn LN, Anjoye Dạ. Hôm nay đại diện ban giám đốc đến tham gia tiệc
mừng của Dior, rất mong từ giờ buổi tiệc sẽ do tôi chủ trì.
Vừa dứt lời phía dưới đã xôn xao hết cả lên.
Dạ Đình Sâm là chủ tịch của LN, người nắm quyền thật sự, Anjoye Dạ lại nhảy qua đầu hắn, tự
mình lên tiếng, đã thế còn lấy ban giám đốc ra làm cớ, trong này chỉ sợ là sóng ngầm mãnh liệt
rồi.
Vốn bữa tiệc phải đợi Dạ Đình Sâm lên tiếng để bắt đầu nhưng không ngờ Anjoye vừa đến đã
yêu cầu được chủ trì, không nể mặt Dạ Đình Sâm, rõ ràng là đến gây sự mà.
Ở đây đều là tinh anh lăn lộn trong giới làm ăn lâu năm, lập tức đã nhìn thấu ẩn tình trong đó,
nhưng ngại thân phận nên không biết phải làm thế nào mới tốt.
Có không ít người hướng ánh mắt về đây, dường như đang mong hắn tỏ thái độ.
Thậm chí có người còn nín thở, sợ rằng sắp chứng chiến trận chiến lịch sử giữa hai người anh
em.
Thế nhưng họ phải thất vọng rồi, Dạ Đình Sâm vẫn rất bình thản, giống như mọi chuyện không
hề liên quan đến hắn.
- Cứ làm như Nhị thiếu nói đi.
Đây là nhượng quyền chủ trì bữa tiệc này.
Dạ Đình Sâm có ý gì? Tỏ ra yếu thế sao?
Chẳng lẽ nội bộ LN sắp thay đổi?
Không ít người đều tự cân nhắc trong lòng.
Dù sao LN là công ty lớn nhất thành phố A, đấu tranh nội bộ của nó có thể sẽ ảnh hưởng toàn
bộ giới tài chính, họ không muốn quan tâm cũng không được.
Anjoye không để ý chuyện này, trên mặt anh ta hiện lên một nụ cười đắc ý, mang theo sung
sướng của kẻ thắng cuộc.
Anh ta cùng Dạ Đình Sâm đấu lâu như vậy, rất ít khi thắng được, chỉ có hai lần, một lần là Mạnh
Y Bạch, một lần nữa là Nhạc Yên Nhi, thế nhưng anh ta cũng phải trả cái giá không hề nhỏ.
Anjoye biết Dạ Đình Sâm nhường mình chỉ vì Nhạc Yên Nhi, nhưng anh ta không để ý, chỉ cần
hắn chịu thua vậy thì đó chính là anh ta đã thắng.
Dù sao đường còn dài, chỉ cần anh ta không chết, trò chơi điên rồ này sẽ vĩnh viễn không thể
ngừng.
Nụ cười trên môi anh ta lại lớn hơn, nói:
- Nếu đã để tôi chủ trì bữa tiệc này, hôm nay lại là kỷ niệm một trăm năm thành lập của Dior,
như vậy nữ chính đêm nay có phải nên đứng cạnh tôi, cùng tôi nhảy điệu đầu tiên không nhỉ?
Anjoye đã nói như vậy đương nhiên không ai dám chối từ.
Nhưng nữ chính mà anh ta nói tới…
Mọi người theo tầm mắt anh ta xem qua lập tức thấy một Đỗ Hồng Tuyết còn đang mờ mịt
chưa hiểu gì.
Ha, làm người đại diện thương hiệu mới của Dior, nói cô ta là nữ chính của đêm nay cũng
không hề sai.
Anjoye cười rạng rỡ, vẫy tay gọi Đỗ Hồng Tuyết, ý bảo cô ta tự tới đây.
Nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn về phía Dạ Đình Sâm.
Ánh mắt kia mang theo ý khiêu khích trắng trợn.
Nhạc Yên Nhi nghi hoặc ngẩng đầu, Anjoye muốn khiêu vũ với Đỗ Hồng Tuyết còn nhìn Dạ
Đình Sâm làm gì?
Trong lòng cô có dự cảm không lành.
Cô ngẩng lên nhìn hắn, muốn từ vẻ mặt hắn tìm ra dấu vết nhưng thất bại, sắc mặt Dạ Đình
Sâm vô cùng bình thản, không hề có bất cứ cảm xúc gì toát ra.
Nhưng là trong đôi mắt phượng đã cuồn cuộn nổi sóng.
Cánh tay ôm eo cô bất giác siết chặt.
Hắn làm đau cô nhưng chính hắn lại không nhận ra.
Lòng cô mãnh liệt vang lên chuông cảnh báo, Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết liệu có quan hệ
gì cô không biết không?
Đỗ Hồng Tuyết dù nhát gan nhưng không ngu ngốc, chỉ nhìn qua cũng biết hai anh em Dạ Đình
Sâm đang đối đầu với nhau, cô ta phân vân không biết mình có nên qua đó không nữa.
Trong lòng cô ta đương nhiên không hề muốn đi qua, trong những người đàn ông ở đây cô ta
chỉ muốn khiêu vũ cùng duy nhất Dạ Đình Sâm mà thôi.
Nhưng ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía cô ta, Anjoye Dạ cũng là thay mặt ban
giám đốc, anh ta gọi mình qua, mình nếu không qua… không phải là không biết điều hay sao.
Cô ta chỉ là một diễn viên nho nhỏ, đâu có quyền được lựa chọn.
Đỗ Hồng Tuyết thong thả bước đi, ánh mắt hướng về phía Dạ Đình Sâm cầu cứu, vừa điềm đạm
lại vừa đáng yêu.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy, ánh mắt như vậy đến phụ nữ như cô còn không chịu nổi nữa là.
Vậy còn… đàn ông thì sao? Người đàn ông bên cạnh cô thì sao?
Lòng cô rối như tơ, lúc này bỗng Dạ Đình Sâm buông cánh tay đang ôm lấy cô, nhẹ giọng bảo:
- Chờ tôi.
Sau đó hắn không quay đầu lại mà bước nhanh đến ngăn trước mặt Đỗ Hồng Tuyết.
Bình luận facebook