Đang là giờ làm việc, hẳn Dạ Đình Sâm đang ở công ty, Nghiêm lão lái xe đưa Nhạc Yên Nhi tới trụ sở LN.
Đến nơi, ông dẫn cô vào thang máy, chẳng ngờ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:
- Yên Nhi, chờ đã.
Nhạc Yên Nhi quay lại, thấy Đỗ Hồng Tuyết đang vội vàng chạy tới.
Cô nhấn nút chờ, cô ta vội chạy vào, thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng, mỉm cười:
- Yên Nhi, đến tìm chủ tịch Dạ à? Tôi cũng vậy, cùng lên đi.
- Ừm, cô có chuyện tìm anh ấy à?
Nhạc Yên Nhi nhấn thang máy, tiện lời hỏi.
- Bộ phim đầu tiên quay xong rồi, tôi muốn hỏi kế hoạch công tác sau đó nên tới.
Đỗ Hồng Tuyết như sực nhớ ra gì đó, cô ta thì thầm, thần bí hỏi:
- Tôi thấy tin trên weibo ấy, sao mà cô với Giang Sở Thù...
- Tôi với anh ta chẳng có gì, toàn đồn thổi trên mạng thôi.
Nhạc Yên Nhi vội vàng giải thích.
Đỗ Hồng Tuyết ngẩn ra rồi cười:
- Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, tất nhiên là tôi tin cô rồi. Chủ tịch Dạ bận trăm công nghìn việc hẳn không có thời gian chú ý tới những chuyện này đâu.
Nếu thuận miệng hỏi thì vì sao phải cố tình nhắc tới Dạ Đình Sâm?
Nhạc Yên Nhi cảm thấy ngữ khí của Đỗ Hồng Tuyết là lạ nhưng nhìn nụ cười vô hại ngây thơ của cô ta, cô lại thấy mình nghĩ nhiều.
Đúng lúc này, thang máy mở, hai người song song bước ra ngoài.
Trần Lạc thấy hai người cùng tới với nhau thì kinh ngạc nhưng vẫn lễ phép nói:
- Chủ tịch đang làm việc, bây giờ vẫn chưa có thời gian, hai người chờ một lát.
Cậu ta sắp xếp xong thì kéo Nghiêm lão ra một góc, nhíu mày hỏi:
- Sao phu nhân lại đi cùng cô ta?
- Gặp ở sảnh nên cùng lên, cô Đỗ tìm thiếu gia để bàn về việc quay quảng cáo.
- Quảng cáo... Việc này...
Trần Lạc định nói gì đó nhưng bị Nghiêm lão ngắt lời:
- Đừng nhắc với thiếu phu nhân vội, những việc này cô ấy phải tự học cách xử lý, đây là bước đầu để trở thành bà Dạ.
Trần Lạc hiểu ý gật đầu.
Thật ra chuyện quảng cáo có người phụ trách riêng, hoàn toàn không cần Dạ Đình Sâm phải ra mặt. Đỗ Hồng Tuyết đã nhiều lần dùng cớ này cùng với khuôn mặt của mình để khiến hắn mở một mắt nhắm một mắt mà bỏ qua chút tâm tư nhỏ nhặt của cô ta.
Nhưng cô ta lại lấy đó làm kiêu ngạo, nghĩ rằng Dạ Đình Sâm có tình ý với mình, thậm chí muốn dùng gương mặt đó để đứng bên cạnh hắn.
Nghiêm lão và Trần Lạc đều nhận ra điều này, thế nhưng Nhạc Yên Nhi đã xem video kia, cô không phản cảm nổi với Đỗ Hồng Tuyết. Mặc dù cảm nhận được cô ta có tình cảm với chồng mình, thế nhưng Nhạc Yên Nhi luôn cảm thấy thiệt thòi cho Mạnh Y Bạch, nên cũng không làm khó cô ta.
Nghiêm lão không nhắc nhở Nhạc Yên Nhi cũng là hy vọng cô từ từ học được quy tắc sinh tồn trong một gia tộc lớn.
Cô quá hiền lành, đồng tình với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, chuyện này chỉ có bản thân cô từ từ học được mà thôi.
Hôm nay có Đỗ Hồng Tuyết, ngày sau sẽ có vô số những cô gái khác, cô phải nhạy bén và nhanh chóng phản kháng.
Nghiêm lão nhìn hai người, chỉ mong thiếu phu nhân nhà mình đừng quá ngốc.
Nhạc Yên Nhi ngồi nói chuyện phiếm với Đỗ Hồng Tuyết trong phòng khách.
- Yên Nhi, vì sao Giang Sở Thù lại đăng hẳn mấy bài trên weibo để giúp cô PR thế? Có phải công ty cô với bên anh ta có hợp tác gì không?
Đỗ Hồng Tuyết thăm dò.
Cô ta muốn tìm hiểu quan hệ giữa bọn họ.
Dù sao Đỗ Hồng Tuyết cũng không tin Giang Sở Thù sẽ vô cớ tự mình giúp Nhạc Yên Nhi, để mặc cho cô ăn theo mình, hoặc là giữa họ có quan hệ hợp tác, hoặc là có gì đó mờ ám.
Cô ta muốn chen vào giữa Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm, vậy thì nhất định phải dụng tâm thu thập tin tức hữu dụng.
- Không có.
Nhạc Yên Nhi thuận miệng đáp rồi lại thấy không phù hợp, lời này sẽ khiến người khác nghi ngờ quan hệ giữa cô và anh ta, vậy nên lập tức bổ sung:
- Chẳng qua bây giờ tôi với anh ta đang hợp tác trong Hoàng Triều Vãn Ca, có lẽ vì thế nên anh ta mới ủng hộ phim của tôi thôi.
Đỗ Hồng Tuyết ra vẻ thiện ý:
- Vẫn phải cẩn thận làm đầu, chuyện này dù sao cũng khó nói rõ, bây giờ chuyện giữa cô với chủ tịch Dạ không công khai, nếu để người có ý đồ xấu chen vào thì không tốt đâu.
Nhớ tới Joanna, Nhạc Yên Nhi gật đầu:
- Cô nói phải, tôi sẽ chú ý.
Đỗ Hồng Tuyết khẽ đảo mắt rồi tiếp tục:
- Yên Nhi, nếu có người cướp chủ tịch Dạ thì sao?
- Cướp? Nếu anh ấy yêu tôi thì sao lại bị cướp đi được?
Đỗ Hồng Tuyết híp mắt, giọng nói chợt lạnh:
- Nếu như sau này chủ tịch Dạ bỗng nhận ra mình không yêu cô mà là người khác, vậy thì sao?
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì giật mình, cô cảm thấy giọng điệu của cô ta rất quái lạ.
Cô ngước mắt nhìn Đỗ Hồng Tuyết, lại thấy ánh mắt người kia sáng ngời, thậm chí còn mang ý cười nhìn mình. Dường như cô ta chỉ vừa hỏi một câu bâng quơ và đang chờ câu trả lời mà thôi.
Bộ dáng này và ngữ khí khi nãy...
Không phù hợp với nhau.
Cô cảm thấy có chỗ quái dị.
- Tôi không thích phỏng đoán những chuyện không thể xảy ra.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy bực, cứng nhắc kết thúc đối thoại ở đây.
Đỗ Hồng Tuyết thầm cười lạnh, trong mắt là ánh sáng khó lường.
Đúng lúc này, cửa phòng khách mở ra.
Bóng dáng cao lớn của Dạ Đình Sâm vừa xuất hiện trước cửa thì Đỗ Hồng Tuyết đã lập tức đứng lên, còn định bước ra đón.
Đáng tiếc, Dạ Đình Sâm còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một lần, hắn bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, đau lòng hỏi:
- Sao lại tới công ty thế? Có mệt không?
- Nghiêm lão lái xe thì vất vả gì đâu?
Cô cười.
Đỗ Hồng Tuyết đứng một bên như kẻ ngu, cô ta nhìn họ liếc mắt đưa tình, tay siết chặt.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng mỉm cười:
- Chủ tịch Dạ, bộ phim trước đó đã xong rồi, tôi muốn hỏi về công việc tiếp theo.
Dường như đến lúc này Dạ Đình Sâm mới nhận ra trong phòng còn có người khác, hắn quay lại, vô cùng hờ hững nhìn cô ta:
- Chuyện thế này cô cứ bàn với người đại diện là được, không cần phải tới trụ sở chính làm gì.
Đỗ Hồng Tuyết tựa như thấy mình làm sai, cắn môi bất lực:
- Tôi... tôi cảm thấy công việc khi trước là do ngài sắp xếp cho tôi, vậy nên báo với ngài một câu thì hơn.
Dạ Đình Sâm nhớ ra trước đó mình bảo Đỗ Hồng Tuyết cách xa Nhạc Yên Nhi ra, sau đó cô ta đã chủ động từ chối Hoàng Triều Vãn Ca, hắn liền sắp xếp cho cô ta một bộ phim khác.
- Những chuyện thế này cô không cần báo với tôi làm gì, sau này cứ tự làm việc với người đại diện đi.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng ra lệnh.
Bình luận facebook