Nhạc Yên Nhi nhìn đôi mắt vằn tơ máu và cái trán nổi đầy gân xanh của anh ta, cô biết Lâm Đông Lục đã sắp không chịu nổi rồi, cuối cùng cô đành gật đầu thật mạnh.
- Tôi đồng ý, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh....
Vừa nói, nước mắt vừa chảy dài trên má cô.
Lâm Đông Lục nghe được câu này dường như cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù mày anh co chặt lại vì cơn đau đầu nhưng vẻ mặt anh lại như vừa trút bỏ được gánh nặng vậy.
- Cảm ơn em… Yên Nhi …
Nhìn cô rơi lệ, anh rất muốn giúp cô lau sạch nước mắt, nhưng vừa nâng tay lên một chút lại không còn sức tiếp tục.
Bóng tối như sóng triều dâng lên, điên cuồng vây lấy anh.
Nhạc Yên Nhi nhìn đôi tay bỗng nhiên buông xuống của anh ta, mặt cắt không còn một giọt máu, hoảng sợ kêu lên:
- Lâm Đông Lục! Anh sao thế? Tỉnh lại đi! Bác sĩ! Bác sĩ...
Tiếng kêu gào run rẩy của cô vang vọng khắp phòng.
Bác sĩ Trương biết rõ bệnh tình của Lâm Đông Lục, vì sợ có tình huống khẩn cấp, nên vẫn ở bên ngoài chờ.
Vừa nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Nhạc Yên Nhi, ông đã chạy vào ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt bác sĩ Trương cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
Lâm Đông Lục lại được đỡ lên giường để bác sĩ kiểm tra một lượt.
Nhạc Yên Nhi ngồi bên cạnh như người mất hồn, không biết phải giúp gì nữa.
Bác sĩ Trương kiểm tra xong, thở phào một hơi, thấy vậy cô vội vàng đứng lên hỏi:
- Sao rồi bác sĩ? Sao anh ta lại bỗng nhiên lại ngất đi như thế?
Bác sĩ Trương đáp:
- Anh ta phát bệnh, thần kinh căng thẳng nên đau đầu, sau lại dẫn đến chứng mất khả năng điều khiển cơ thể nên mới ngất đi.
Đau đến mất khả năng điều khiển... Đó là cảm giác khủng khiếp thế nào…
Bác sĩ Trương nhìn vẻ mặt mờ mịt của Nhạc Yên Nhi, trong lòng thầm thở dài, nhưng vẫn phải nói:
- Anh ta phát bệnh ngày một nhiều, đau đớn cũng ngày càng dữ dội, nếu vẫn không điều trị, có thể sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng.
Lòng Nhạc Yên Nhi thắt lại, lo lắng hỏi:
- Vậy... Nếu anh ta vẫn không chịu điều trị thì phải làm thế nào?
- Anh ta vẫn điều trị theo phương pháp trong nước nhưng không có hiệu quả gì, trước đây tôi đã liên hệ với các chuyên gia tâm lý nước ngoài nhưng anh ta không đồng ý. Nếu anh ta vẫn muốn ở lại thành phố A, không muốn ra nước ngoài điều trị thì bệnh không thể khỏi được đâu.
- Không ai ép anh ta đi được sao?
Nhạc Yên Nhi nhìn thấy tình cảnh này của Lâm Đông Lục, muốn nhân lúc anh hôn mê đưa luôn đi cho xong.
Bác sĩ Trương lắc đầu:
- Trị liệu vẫn phải dùng biện pháp tâm lý, nếu anh ta không chịu phối hợp thì có trói đi cũng không có tác dụng gì. Làm bác sĩ, tôi phải tôi trọng ý kiến của bệnh nhân, không thể cưỡng ép họ. Nếu cô Nhạc có thể thuyết phục được anh ta, vậy mong cô giúp cho chứ tôi cũng bó tay rồi.
Nhạc Yên Nhi khẽ gật đầu, trong lòng đã rối như tơ vò.
Cô có thể có cách gì?
Nếu có cách, vừa rồi đã không khiến Lâm Đông Lục mất kiểm soát đến mức phát bệnh như thế.
Có khi cô cũng nghĩ mình phải nhẫn tâm, phải tránh đi thật xa, không quan tâm đến chuyện của Lâm Đông Lục làm gì nữa. Anh ta có người nhà, có bạn bè, còn cô chỉ là bạn gái cũ, lấy tư cách gì mà can thiệp vào chuyện của anh ta cơ chứ?
Nhưng cô lại không nhịn được nhớ về quá khứ, khi hai người còn học trung học.
Lúc bấy giờ, cô là phận ăn nhờ ở đậu, chỉ lay lắt mà qua ngày, đến tiền ăn trưa ở trường cũng chẳng có, ngày nào cũng uống nước gặm bánh mì suông.
Lâm Đông Lục là người đã phát hiện cô không có cơm ăn, còn chủ động mang thêm một phần cơm cho cô, ròng rã hai tháng liền, mãi sau cô mới phát hiện chính anh cũng không có cơm trưa, thay cô ăn bánh mì.
Lúc đó cô mới biết, vì Trương Lan không thích cô, lúc biết Lâm Đông Lục đem cơm cho cô đã rất giận, hai người cãi nhau to một trận xong bà ta thẳng tay cắt tiền tiêu vặt của anh luôn.
Tiền của Lâm Đông Lục, chỉ đủ cho mình cô ăn trưa.
Cô đã bảo anh đừng quan tâm đến chuyện của mình làm gì nữa.
Nhưng Lâm Đông Lục lại nói:
- Anh không làm được đâu Yên Nhi. Chỉ cần anh còn ở đây nhất định sẽ không cho em chịu đói.
Anh nói được làm được, năm năm bên nhau có lúc rất khốn khó nhưng dù là khi khổ sở nhất cô cũng chưa từng bị đói, bởi Lâm Đông Lục đã cho cô tất cả những gì tốt nhất của mình.
Chàng trai đã từng yêu cô đến thế lại vì sự cố ý của người khác mà quên đi tình cảm năm đó.
Quãng thời gian Lâm Đông Lục ở nước ngoài cô đợi anh đến mòn mỏi vẫn không có tin tức gì, làm thế nào cũng không liên hệ với anh được, tựa như anh đã hoàn toàn biến mất trên đời này vậy.
Cô không sợ không tìm được anh, chỉ sợ anh cứ thế mất đi.
Lúc ấy cô rất lo nếu anh gặp chuyện không may đến cả việc đến thắp hương cho anh cô cũng không đủ tư cách, tất cả chỉ vì Tưởng Thục Phân cực kỳ ghét cô.
Cô chỉ biết cầu trời khấn phật, chỉ mong Lâm Đông Lục có thể bình an vô sự, như thế cô sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Sau rồi cô cũng vượt qua những ngày gian nan nhất, cuối cùng cũng có được tin tức của Lâm Đông Lục, nhưng cái giá phải trả lại quá lớn…
Tình yêu của cô.
Anh đã đính hôn với Bạch Nhược Mai.
Niềm tin gây dựng trong năm năm sụp đổ hoàn toàn.
May mà cô vẫn có thể sống tới bây giờ.
Giờ đây, giữa đêm, cô ngồi trong phòng bệnh nhìn Lâm Đông Lục vẫn hôn mê trên giường, trong lòng vô cùng bối rối.
Quan hệ giữa cô và anh ta rất khó để nói là yêu hay là hận.
Nhạc Yên Nhi nhìn Lâm Đông Lục dù hôn mê vẫn nhăn mày cau mặt, thành tâm cầu khấn:
- Mong là cả đời anh cũng đừng nhớ đến tôi, tôi không cần anh nhớ ra nữa!
Rất lâu sau Lâm Đông Lục mới tỉnh lại.
Lúc này đã rạng sáng, cả bệnh viện đều chìm trong tĩnh lặng, Nhạc Yên Nhi thấy anh ta tỉnh lại lập tức gọi bác sĩ đến khám. Bác sĩ kiểm tra qua thông báo tình hình đã ổn định lại.
Đợi bác sĩ đi cô mới đỡ anh ta ngồi dậy, đưa qua một ly nước ấm, cô nhìn anh ta uống hết mới bảo:
- Anh tỉnh là tốt rồi, chuyện tôi đã đồng ý với anh nhất định tôi sẽ giữ lời, anh cứ yên tâm. Giờ anh nghỉ ngơi đi, tôi phải về đây.
- Muộn quá rồi, hay em ngủ lại bệnh viện một đêm đi?
Dù Lâm Đông Lục không rõ giờ giấc nhưng căn cứ vào sắc trời cũng biết chắc cũng không sớm sủa gì.
Bệnh viện không thiếu phòng, phòng VIP còn có giường cho người nhà ở lại. Cho dù cô không thích ở cùng anh cũng có thể đặt một phòng khác là được, như thế vẫn tốt hơn để cô con gái đi đêm một mình thế này.
Nhưng Nhạc Yên Nhi từ chối dứt khoát:
- Không được, Dạ Đình Sâm còn đang chờ tôi về.
Nghe thấy cái tên kia, sắc mặt Lâm Đông Lực càng trắng hơn, cũng không nói gì nữa.
Đúng thế, cô còn có người chờ mình về.
Nhạc Yên Nhi nói xong liền quay người định đi, lúc này thanh âm yếu ớt của Lâm Đông Lục vang lên từ phía sau:
- Cảm ơn em!
- Đừng khách sáo, bạn bè giúp nhau là chuyện thường mà. Tôi về đây, anh nghỉ ngơi đi nhé.
Cô chỉ bình thản đáp lại.
- Em đã nói chúng ta là bạn bè vậy lần sau anh có việc có thể tìm em được không? Xin lỗi, anh biết yêu cầu này rất vô lý nhưng em là người duy nhất biết rõ về bệnh của anh, những người khác… anh không biết mình còn có thể tin ai được nữa…
Bình luận facebook