Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
177
Lục Chiến Thâm đang đứng cạnh Ôn Như Họa, và Ôn Như Họa đang bồng bé Nam trong lòng.
Khi nhìn thấy bóng dáng của Lục Chí Thâm, cô ngớ người ra một lúc, cắn chặt môi.
Cô không ngờ rằng, Lục Chiến Thâm lại đang ở cùng với Ôn Như Họa.
Bé Nam nhìn thấy cô trước, tuột xuống khỏi lòng Ôn Như Họa, chạy về phía cô, giang hai tay: “Mẹ ơi, mẹ ơi ẵm con.”
Một tay của Lục Chiến Thâm ôm lấy Ôn Như Họa, ánh mắt dừng lại trên người Uất Lam, nhíu mày lại với vẻ khó chịu: “Cô đến đây làm gì? Ai cho phép cô đến đây?”
“Em đến tìm bé Nam, nó là con em.” Uất Lam nhìn thẳng vào mắt Lục Chiến Thâm, thấy rõ sự khó chịu trong mắt anh ta, vì sự xuất hiện của cô.
Uất Lam di chuyển tầm nhìn ra khỏi người Lục Chiến Thâm, từ từ cúi người xuống ôm chặt bé Nam: “Bé Nam, con có nhớ mẹ không?”
Ôn Như Họa vẫy tay với bé Nam: “Bé Nam, không phải chúng ta đã nói sẽ đi xem khỉ sao? Mau qua đây.”
Những sự vật mới lạ luôn có sức hấp dẫn rất lớn đối với trẻ con, bé Nam ngay lập tức chạy đến bên cạnh Ôn Như Họa. Uất Lam nhìn bé Nam ở bên Ôn Như Họa, mặt mày vui vẻ, trong lòng cô cảm thấy hơi hụt hẫng.
Ôn Như Họa nhìn Uất Lam khẽ nhếch mép cười, trên mặt thì dịu dàng nhưng trong lòng lại đầy căm hận. Lục Chiến Thâm không chạm vào mình, cũng không đề nghị ly hôn với Uất Lam, và cả đứa bé này nữa. Nghĩ tới đứa bé này, Ôn Như Họa liền nghĩ đến việc mình không thể có con. Nếu đứa bé này vẫn còn, vậy thì sau này Uất Lam chắc chắn sẽ trở mình.
Ngay lập tức, Ôn Như Họa ôm lấy cánh tay của Lục Chiến Thâm và nói: “Chiến Thâm, anh ẵm bé Nam đi, vừa rồi em bồng con đi chơi, mỏi tay quá trời.”
Cô ta cố tình kích động Uất Lam.
Lục Chiến Thâm chỉ nhíu mày, nhìn Ôn Như Họa với ánh mắt cưng chiều, sau đó cúi xuống phía bé Nam. Trong mắt cậu bé tràn đầy mong chờ, kèm theo chút sợ hãi. Anh ta như chợt bừng tỉnh. Đứa bé này, từ khi chào đời đến nay đã hơn hai tuổi, anh ta bỗng nhiên nhận ra mình chưa ẵm nó lần nào.
Khi ẵm cậu bé lên, Lục Chiến Thâm ngạc nhiên nhận ra, nó không chống cự như anh ta tưởng tượng.
Mối quan hệ huyết thống làm cho anh ta có một cảm giác thân mật đặc biệt đối với bé Nam, ngửi thấy mùi sữa quen thuộc trên người cậu bé, đó là mùi hương trên người Uất Lam, làm anh ta hơi sững sờ.
Ôn Như Họa bây giờ giận đến bốc khói, cô ta nhìn Lục Chiến Thâm ẵm bé Nam, nỗi hận dành cho Uất Lam lại nhiều hơn một bậc.
Uất Lam đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy Lục Chiến Thâm ẵm bé Nam. Đây là lần đầu tiên anh ta ẵm bé Nam, khóe mắt Uất Lam hơi mờ lệ.
Có điều, chỉ vì một câu nói của Ôn Như Họa, anh ta liền ẵm bé Nam.
Ba người họ giống như một gia đình, còn Uất Lam thì giống một người ngoài cuộc.
Trong lòng cô, đau đớn đến cực độ.
“Chiến Thâm, anh đi mua giùm em chai nước đi, em thấy khát rồi.” Ôn Như Họa mỉm cười ngọt ngào.
Lục Chiến Thâm gật đầu, định bỏ cậu bé xuống, nhưng cậu bé trong lòng anh ta ấm áp, lại được ngửi thấy mùi sữa quen thuộc, bỗng làm cho anh ta có cảm giác không muốn buông tay. Một tay vẫn bồng bé Nam, liếc một cái về phía Uất Lam, chỉ nhìn thấy Uất Lam đang cúi gầm mặt xuống đất.
Uất Lam không nhìn thẳng vào đôi mắt đó, bởi vì cô biết rằng, chắc chắn anh ta chỉ muốn cảnh cáo mình, cảnh báo mình không được làm cho Ôn Như Họa không vui.
Ôn Như Họa nhìn thấy Lục Chiến Thâm đi khỏi rồi, khuôn mặt được trang điểm tinh tế lập tức méo mó hẳn, vội vàng xông đến túm lấy đầu tóc của Uất Lam. “Con đ*, cô đừng tưởng rằng đã cùng Chiến Thâm sinh ra đứa con hoang đó thì có thể kéo dài việc ly hôn, đều tại cô, đều tại con đ* như cô, nếu không tôi và Chiến Thâm đã cưới nhau từ lâu rồi!”
Ôn Như Họa dùng hết sức kéo mái tóc của Uất Lam, vừa đánh vừa cấu. Uất Lam sức khỏe còn yếu, không thể phản kháng lại, đành co quắp người chịu trận.
“Con đ* rẻ tiền, còn dám đến quyến rũ Chiến Thâm? Cô biết Chiến Thâm đã nói gì không? Chiến Thâm nói, sau này sẽ cho tôi nuôi dưỡng bé Nam, tôi nhất định sẽ từ từ hành hạ thằng con hoang đó cho đến chết.”
Uất Lam bất ngờ chống trả lại, cô có thể chịu đựng mọi sự xúc phạm, đánh mắng, nhưng không ai được phép làm tổn thương bé Nam. Cô dùng toàn bộ sức lực của mình để phản kháng: “Ôn Như Họa, cô sẽ bị quả báo.”
“Quả báo?” Ôn Như Họa cười chế nhạo. “Con đi* như cô, dựa vào gương mặt này để quyến rũ Chiến Thâm chứ gì? Để xem tôi có dám rạch mặt cô không?” Ôn Như Họa lấy một con dao gọt trái cây ra đâm thẳng vào mặt Uất Lam.
Lục Chiến Thâm đang đứng cạnh Ôn Như Họa, và Ôn Như Họa đang bồng bé Nam trong lòng.
Khi nhìn thấy bóng dáng của Lục Chí Thâm, cô ngớ người ra một lúc, cắn chặt môi.
Cô không ngờ rằng, Lục Chiến Thâm lại đang ở cùng với Ôn Như Họa.
Bé Nam nhìn thấy cô trước, tuột xuống khỏi lòng Ôn Như Họa, chạy về phía cô, giang hai tay: “Mẹ ơi, mẹ ơi ẵm con.”
Một tay của Lục Chiến Thâm ôm lấy Ôn Như Họa, ánh mắt dừng lại trên người Uất Lam, nhíu mày lại với vẻ khó chịu: “Cô đến đây làm gì? Ai cho phép cô đến đây?”
“Em đến tìm bé Nam, nó là con em.” Uất Lam nhìn thẳng vào mắt Lục Chiến Thâm, thấy rõ sự khó chịu trong mắt anh ta, vì sự xuất hiện của cô.
Uất Lam di chuyển tầm nhìn ra khỏi người Lục Chiến Thâm, từ từ cúi người xuống ôm chặt bé Nam: “Bé Nam, con có nhớ mẹ không?”
Ôn Như Họa vẫy tay với bé Nam: “Bé Nam, không phải chúng ta đã nói sẽ đi xem khỉ sao? Mau qua đây.”
Những sự vật mới lạ luôn có sức hấp dẫn rất lớn đối với trẻ con, bé Nam ngay lập tức chạy đến bên cạnh Ôn Như Họa. Uất Lam nhìn bé Nam ở bên Ôn Như Họa, mặt mày vui vẻ, trong lòng cô cảm thấy hơi hụt hẫng.
Ôn Như Họa nhìn Uất Lam khẽ nhếch mép cười, trên mặt thì dịu dàng nhưng trong lòng lại đầy căm hận. Lục Chiến Thâm không chạm vào mình, cũng không đề nghị ly hôn với Uất Lam, và cả đứa bé này nữa. Nghĩ tới đứa bé này, Ôn Như Họa liền nghĩ đến việc mình không thể có con. Nếu đứa bé này vẫn còn, vậy thì sau này Uất Lam chắc chắn sẽ trở mình.
Ngay lập tức, Ôn Như Họa ôm lấy cánh tay của Lục Chiến Thâm và nói: “Chiến Thâm, anh ẵm bé Nam đi, vừa rồi em bồng con đi chơi, mỏi tay quá trời.”
Cô ta cố tình kích động Uất Lam.
Lục Chiến Thâm chỉ nhíu mày, nhìn Ôn Như Họa với ánh mắt cưng chiều, sau đó cúi xuống phía bé Nam. Trong mắt cậu bé tràn đầy mong chờ, kèm theo chút sợ hãi. Anh ta như chợt bừng tỉnh. Đứa bé này, từ khi chào đời đến nay đã hơn hai tuổi, anh ta bỗng nhiên nhận ra mình chưa ẵm nó lần nào.
Khi ẵm cậu bé lên, Lục Chiến Thâm ngạc nhiên nhận ra, nó không chống cự như anh ta tưởng tượng.
Mối quan hệ huyết thống làm cho anh ta có một cảm giác thân mật đặc biệt đối với bé Nam, ngửi thấy mùi sữa quen thuộc trên người cậu bé, đó là mùi hương trên người Uất Lam, làm anh ta hơi sững sờ.
Ôn Như Họa bây giờ giận đến bốc khói, cô ta nhìn Lục Chiến Thâm ẵm bé Nam, nỗi hận dành cho Uất Lam lại nhiều hơn một bậc.
Uất Lam đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy Lục Chiến Thâm ẵm bé Nam. Đây là lần đầu tiên anh ta ẵm bé Nam, khóe mắt Uất Lam hơi mờ lệ.
Có điều, chỉ vì một câu nói của Ôn Như Họa, anh ta liền ẵm bé Nam.
Ba người họ giống như một gia đình, còn Uất Lam thì giống một người ngoài cuộc.
Trong lòng cô, đau đớn đến cực độ.
“Chiến Thâm, anh đi mua giùm em chai nước đi, em thấy khát rồi.” Ôn Như Họa mỉm cười ngọt ngào.
Lục Chiến Thâm gật đầu, định bỏ cậu bé xuống, nhưng cậu bé trong lòng anh ta ấm áp, lại được ngửi thấy mùi sữa quen thuộc, bỗng làm cho anh ta có cảm giác không muốn buông tay. Một tay vẫn bồng bé Nam, liếc một cái về phía Uất Lam, chỉ nhìn thấy Uất Lam đang cúi gầm mặt xuống đất.
Uất Lam không nhìn thẳng vào đôi mắt đó, bởi vì cô biết rằng, chắc chắn anh ta chỉ muốn cảnh cáo mình, cảnh báo mình không được làm cho Ôn Như Họa không vui.
Ôn Như Họa nhìn thấy Lục Chiến Thâm đi khỏi rồi, khuôn mặt được trang điểm tinh tế lập tức méo mó hẳn, vội vàng xông đến túm lấy đầu tóc của Uất Lam. “Con đ*, cô đừng tưởng rằng đã cùng Chiến Thâm sinh ra đứa con hoang đó thì có thể kéo dài việc ly hôn, đều tại cô, đều tại con đ* như cô, nếu không tôi và Chiến Thâm đã cưới nhau từ lâu rồi!”
Ôn Như Họa dùng hết sức kéo mái tóc của Uất Lam, vừa đánh vừa cấu. Uất Lam sức khỏe còn yếu, không thể phản kháng lại, đành co quắp người chịu trận.
“Con đ* rẻ tiền, còn dám đến quyến rũ Chiến Thâm? Cô biết Chiến Thâm đã nói gì không? Chiến Thâm nói, sau này sẽ cho tôi nuôi dưỡng bé Nam, tôi nhất định sẽ từ từ hành hạ thằng con hoang đó cho đến chết.”
Uất Lam bất ngờ chống trả lại, cô có thể chịu đựng mọi sự xúc phạm, đánh mắng, nhưng không ai được phép làm tổn thương bé Nam. Cô dùng toàn bộ sức lực của mình để phản kháng: “Ôn Như Họa, cô sẽ bị quả báo.”
“Quả báo?” Ôn Như Họa cười chế nhạo. “Con đi* như cô, dựa vào gương mặt này để quyến rũ Chiến Thâm chứ gì? Để xem tôi có dám rạch mặt cô không?” Ôn Như Họa lấy một con dao gọt trái cây ra đâm thẳng vào mặt Uất Lam.
Bình luận facebook