Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
1813
Ba chồng năm nay sáu năm ba tuổi,chắc không phải người mà Cố Minh Thành tính tặng qùa chứ。Cố Minh Thành từng nói người sắp sinh nhật khoảng năm mươi tuổi,tầng lớp và thân phận như Cố Minh Thành,người quen biết rất nhiều mới đúng,hơn nữa,Cố Minh Thành và ba chồng xưa nay cũng không nhiều giao tiếp。
“ Anh muốn mua cho ba quà khoảng bao nhiêu tiền,giá cả bao nhiêu ? ” Khương Thục Đồng vừa cởi áo len,vừa hỏi Lục Chí Khiêm。
“ Ngoài tiền bữa tiệc tôi lo,tôi còn mua cho ba một cái bánh kem,muốn mua phần quà khoảng hai ba ngàn。” Thái độ của Lục Chí Khiêm bỗng dưng trở nên dịu dàng。
Vậy dễ làm rồi,dù sao hôm nay cô ta mới chọn được phần quà sinh nhật tặng cho người khác,vậy mua thêm một bộ là được rồi,dù sao cô ta phải đi làm,không có nhiều thời gian đi dạo phố。
“ Ngày mai tôi đi mua,” Bằng lòng mà nói,dù cho người của Lục Gia đối xử với cô ta như thế nào,ít ra cô ta cảm thấy cũng đã đáng với lòng mình。
Lục Chí Khiêm đưa thẻ cho cô ta,hiện nay tài chính của hai người đã phân chia rõ ràng。
Mai sáng,Khương Thục Đồng đã mua về cho Lục Chí Khiêm bộ trà đó,Lục Chí Khiêm cũng không xem đó là gì ?
Cuối tháng mười,là ngày sinh nhật của ba chồng Khương Thục Đồng,Lục Chí Khiêm và Khương Thục Đồng hai người cùng nhau đi。
Khi Lục Chí Khiêm mang bộ trà đó tặng cho ba,trên mặt họ lộ ra vẻ rất vui mừng,người biết xem hàng,đều nhận ra điểm tốt của bộ trà này,liền kêu người cất giữ lại。
Ngôi nhà mà ba mẹ Lục Chí Khiêm hiện đang ở thuộc dạng nhà trệt,nhưng giá đất tại Hải Thành này là tất đất tất vàng,cũng được xem là rất đắc,những món ăn của hôm nay,là do Lục Chí Khiêm mời được những đầu bếp số một từ trên mạng về,mời họ về nhà nấu 。
Một lát sau,có người nói : “ Cố Tổng đã đến。”
Khương Thục Đồng nhăn mày,trái tim bắt đầu đập đùng đùng,hôm đó anh ta không nói là tặng quà sinh nhật cho ba chồng mình,còn có bộ trà giống y như nhau với bộ của Lục Chí Khiêm 。
Quà giống nhau không đáng sợ,việc đáng sợ là,cả hai phần quà đều do cô ta chọn,cô ta có chút lo lắng。
Ông Lục đối với sự có mặt của Cố Minh Thành biểu hiện vẻ mặt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi,người trong bữa tiệc không nhiều,ông ta đứng dậy từ chiếc ghế nanmu ,vẻ mặt không dám tin hỏi : “ Cố--Cố Tổng tới rồi sao ? ”
Trong lúc trò chuyện,Cố Minh Thành khoắc trên người bộ áo vest màu sắc xám,liền bước vào,Khương Thục Đồng luôn đứng ở nơi không bắt mắt,hy vọng anh ta không nhìn thấy mình,vả lại,lúc nãy Khương Thục Đồng liếc nhìn anh ta một cái,đã biết đồ anh ta đang cầm trên tay là bộ trà đó 。
Thôi xong rồi !
Cố Minh Thành chắc không biết cô ta cũng đã chuẩn bị một bộ y như bộ của anh ta,dù sao ba chồng đã cất giữ rồi。
Ông Lục đến bắt tay với Cố Minh Thành, “ Cố Tổng,chẳng qua chỉ là tiệc sinh nhật,anh quả nhiên đã đến。 ”
Lục Chí Khiêm bỏ tay vào túi, một vẻ mặt khinh thường。
“ Chuyện nên làm mà。” Dưới trường hợp đó,ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người của Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng mới cảm giác được,giọng nói của Cố Minh Thành thật sự rất hay,trầm ấm,chính chắn và rất bình tĩnh。
Còn nhớ Lục Chí Khiêm từng nhắc đến,anh ta khoảng ba mươi tuổi,nhưng một khi anh ta đã đến,hướng nhìn trong nhà này đã thay đổi hoàn toàn,giống như ai nấy cũng đang xem vẻ mặt của Cố Mình thành mà hành sự。
Cố Minh Thành lấy bộ trà ra。
Ông Lục nhìn thấy bộ trà,cũng khá hiếu kỳ,liền nói : “ Cách chọn lựa của Cố Tổng và con trai tôi khá giống nhau,quả nhiên đã chọn hai bộ trà giống y như nhau。 ”
Trái tim của Khương Thục Đồng đã hoàn toàn lạnh lẽo,cô ta cứ tưởng bộ trà của Lục Chí Khiêm đã cất lên,nhưng không ngờ ba chồng lại nói ra mấy câu này。
Cố Minh Thành là người rất tinh anh,chắc chắn biết được hai bộ trà này đều do Khương thục Đồng lựa chọn。
Biểu tình trên mặt của Cố Minh Thành không thay đổi nhiều,“ Đại khái cách chọn lựa của tôi và Lục Tổng giống nhau,đây là vinh hạnh của tôi。”
Ông Lục nghe không hiểu những từ ẩn giấu trong câu nói, liền cười ha ha,suy cho cùng ánh mắt quyết đoán của Lục Chi Khiêm có thể sánh bằng ánh mắt của Cố Minh Thành,đây là vinh hạnh rất lớn。
Khương Thục Đồng đang đứng cạnh Lục Chi Khiêm,nghe được tiếng anh ta đang cắn chặt răng,ánh mắt độc ác của anh ta đang nhìn Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng cũng biết,đây chỉ là sự khởi đầu。
Cố Minh Thành ngồi vào bàn tiệc。
Hôm nay còn đến thêm một vị khách mà mọi người đều không nghĩ đến – Ngôn Hy。
Ba chồng năm nay sáu năm ba tuổi,chắc không phải người mà Cố Minh Thành tính tặng qùa chứ。Cố Minh Thành từng nói người sắp sinh nhật khoảng năm mươi tuổi,tầng lớp và thân phận như Cố Minh Thành,người quen biết rất nhiều mới đúng,hơn nữa,Cố Minh Thành và ba chồng xưa nay cũng không nhiều giao tiếp。
“ Anh muốn mua cho ba quà khoảng bao nhiêu tiền,giá cả bao nhiêu ? ” Khương Thục Đồng vừa cởi áo len,vừa hỏi Lục Chí Khiêm。
“ Ngoài tiền bữa tiệc tôi lo,tôi còn mua cho ba một cái bánh kem,muốn mua phần quà khoảng hai ba ngàn。” Thái độ của Lục Chí Khiêm bỗng dưng trở nên dịu dàng。
Vậy dễ làm rồi,dù sao hôm nay cô ta mới chọn được phần quà sinh nhật tặng cho người khác,vậy mua thêm một bộ là được rồi,dù sao cô ta phải đi làm,không có nhiều thời gian đi dạo phố。
“ Ngày mai tôi đi mua,” Bằng lòng mà nói,dù cho người của Lục Gia đối xử với cô ta như thế nào,ít ra cô ta cảm thấy cũng đã đáng với lòng mình。
Lục Chí Khiêm đưa thẻ cho cô ta,hiện nay tài chính của hai người đã phân chia rõ ràng。
Mai sáng,Khương Thục Đồng đã mua về cho Lục Chí Khiêm bộ trà đó,Lục Chí Khiêm cũng không xem đó là gì ?
Cuối tháng mười,là ngày sinh nhật của ba chồng Khương Thục Đồng,Lục Chí Khiêm và Khương Thục Đồng hai người cùng nhau đi。
Khi Lục Chí Khiêm mang bộ trà đó tặng cho ba,trên mặt họ lộ ra vẻ rất vui mừng,người biết xem hàng,đều nhận ra điểm tốt của bộ trà này,liền kêu người cất giữ lại。
Ngôi nhà mà ba mẹ Lục Chí Khiêm hiện đang ở thuộc dạng nhà trệt,nhưng giá đất tại Hải Thành này là tất đất tất vàng,cũng được xem là rất đắc,những món ăn của hôm nay,là do Lục Chí Khiêm mời được những đầu bếp số một từ trên mạng về,mời họ về nhà nấu 。
Một lát sau,có người nói : “ Cố Tổng đã đến。”
Khương Thục Đồng nhăn mày,trái tim bắt đầu đập đùng đùng,hôm đó anh ta không nói là tặng quà sinh nhật cho ba chồng mình,còn có bộ trà giống y như nhau với bộ của Lục Chí Khiêm 。
Quà giống nhau không đáng sợ,việc đáng sợ là,cả hai phần quà đều do cô ta chọn,cô ta có chút lo lắng。
Ông Lục đối với sự có mặt của Cố Minh Thành biểu hiện vẻ mặt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi,người trong bữa tiệc không nhiều,ông ta đứng dậy từ chiếc ghế nanmu ,vẻ mặt không dám tin hỏi : “ Cố--Cố Tổng tới rồi sao ? ”
Trong lúc trò chuyện,Cố Minh Thành khoắc trên người bộ áo vest màu sắc xám,liền bước vào,Khương Thục Đồng luôn đứng ở nơi không bắt mắt,hy vọng anh ta không nhìn thấy mình,vả lại,lúc nãy Khương Thục Đồng liếc nhìn anh ta một cái,đã biết đồ anh ta đang cầm trên tay là bộ trà đó 。
Thôi xong rồi !
Cố Minh Thành chắc không biết cô ta cũng đã chuẩn bị một bộ y như bộ của anh ta,dù sao ba chồng đã cất giữ rồi。
Ông Lục đến bắt tay với Cố Minh Thành, “ Cố Tổng,chẳng qua chỉ là tiệc sinh nhật,anh quả nhiên đã đến。 ”
Lục Chí Khiêm bỏ tay vào túi, một vẻ mặt khinh thường。
“ Chuyện nên làm mà。” Dưới trường hợp đó,ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người của Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng mới cảm giác được,giọng nói của Cố Minh Thành thật sự rất hay,trầm ấm,chính chắn và rất bình tĩnh。
Còn nhớ Lục Chí Khiêm từng nhắc đến,anh ta khoảng ba mươi tuổi,nhưng một khi anh ta đã đến,hướng nhìn trong nhà này đã thay đổi hoàn toàn,giống như ai nấy cũng đang xem vẻ mặt của Cố Mình thành mà hành sự。
Cố Minh Thành lấy bộ trà ra。
Ông Lục nhìn thấy bộ trà,cũng khá hiếu kỳ,liền nói : “ Cách chọn lựa của Cố Tổng và con trai tôi khá giống nhau,quả nhiên đã chọn hai bộ trà giống y như nhau。 ”
Trái tim của Khương Thục Đồng đã hoàn toàn lạnh lẽo,cô ta cứ tưởng bộ trà của Lục Chí Khiêm đã cất lên,nhưng không ngờ ba chồng lại nói ra mấy câu này。
Cố Minh Thành là người rất tinh anh,chắc chắn biết được hai bộ trà này đều do Khương thục Đồng lựa chọn。
Biểu tình trên mặt của Cố Minh Thành không thay đổi nhiều,“ Đại khái cách chọn lựa của tôi và Lục Tổng giống nhau,đây là vinh hạnh của tôi。”
Ông Lục nghe không hiểu những từ ẩn giấu trong câu nói, liền cười ha ha,suy cho cùng ánh mắt quyết đoán của Lục Chi Khiêm có thể sánh bằng ánh mắt của Cố Minh Thành,đây là vinh hạnh rất lớn。
Khương Thục Đồng đang đứng cạnh Lục Chi Khiêm,nghe được tiếng anh ta đang cắn chặt răng,ánh mắt độc ác của anh ta đang nhìn Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng cũng biết,đây chỉ là sự khởi đầu。
Cố Minh Thành ngồi vào bàn tiệc。
Hôm nay còn đến thêm một vị khách mà mọi người đều không nghĩ đến – Ngôn Hy。
Bình luận facebook