Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
1819
Khương Thục Đồng cảm thấy sau này cũng nên rời xa Cố Minh Thành một tí,dự án này anh ta không cho đi là không cho đi,tiếp xúc với anh ta nhiều rồi trái lại lại có một cảm xúc đỗ xô theo anh ta。
Ai ngờ,cô ta vừa quay về chỗ ngồi,thì có người đến tìm cô ta,người đó quả nhiên là - Ngôn Hy。
Cô ta như hồn ma luôn ám theo tôi,xem ra Khương Thục Đồng sắp tham gia một chuyện hay rồi đấy。
Khương Thục Đồng ngồi ngay chỗ làm việc của mình,không nói gì hết,giả vờ đang xem tài liệu。
“ Hôm qua Lục Thiếu Gia lại đến chỗ của tôi,anh ta nói cuộc sống của Lục Phu Nhân không khiểm điểm,cô đi ngoại tình cho anh ta đội nón xanh。” Ngôn Hy kêu gào,mọi người trong văn phòng đều đang nghe những tin tức đào hoa nay,lại vừa nín hơi thở nhìn qua bên đây。
Khương Thục Đồng vẫn không nói gì hết,Ngôn Hy là người mẫu có tiếng,dáng cô ta rất cao,trên chân mang đôi giày cao gót khoảng mười phân có,nhỏ nhỏ nhọn nhọn,Khương Thục Đồng ngồi đó,ánh mắt lén lén nhìn đôi giày cao gót đó,cô ta cảm thấy người mang những loại giày này thường sẽ nghiêng nghiêng ngã ngã không đi đứng được。
“ Lục Phu nhân,người đàn ông đó là ai ? ” Ngôn Hy lộ ra một vẻ mặt đắt ý。
Khương Thục Đồng liền từ ghế đứng lên,“ Cô đừng ngậm máu phun người,đêm qua một mình tôi ngủ ở khách sạn, không thể nào --。”
Vẻ mật nóng nãy của Khương Thục Đồng đúng trúng kế của Ngôn Hy,“ Cô ngủ một mình sao ? Giờ tôi nói tên của người đàn ông đó ra nhé。”
Ngôn Hy đứng từ xa nhìn sang phòng làm việc của Cố Minh Thành。
Công ty của Khương Thục Đồng không lớn,toàn bộ nhân viên đều ở chung một phòng,cô ta cũng từng nghe qua tổng bộ của tập đoàn “ Minh Thành” sang trọng như thế nào rồi, nhưng cô ta chưa từng đi,cho nên,Ngôn Hy liền nhìn thấy được phòng làm viêc của Cố Minh Thành。
Nhưng Cố Minh Thành không nghe được tiếng la hét bên ngoài。
Khương Thục Đồng vừa nghe được Ngôn Hy muốn nói tên của Cố Minh Thành ra,cô ta
liền nôn nóng,cô ta đẩy Ngôn Hy một cái。
Ngôn Hy lập tức hoảng sợ lên,đứng đó nghiêng nghiêng ngã ngã,sau đó đã ngã xuống đất。
Khương Thục Đồng nhìn vào tay của mình,khi nãy cô ta không dùng sức nào hết,nhưng mà Ngôn Hy lại ngã xuống,rất rõ ràng là cô ta đến đây kiếm chuyện。
Chuyện kinh hãi hơn vẫn còn ở phía sau,thân dưới của Ngôn Hy chảy máu,toàn bộ người trong văn phòng đều ào đến。
“ Lục Phu Nhân,cô đã giết con của chồng cô ! ” Giọng nói nham hiểm và lạnh lùng của Ngôn Hy chuyền lại。
Khương Thục Đồng không biết giải thích như thế nào,rõ ràng đây là một cái bẫy,nhưng cô ta đã nhảy vào rồi,hơn nữa,ánh mắt của mọi người đang nhìn cô ta,cô ta nên làm như thế nào ?
“ Mau đưa cô ta đến bệnh viện。” có người nói。
Vẻ mặt của Khương Thục Đồng hoan mang,vừa đúng lúc Cố Minh Thành bước ra từ
phòng làm việc,nhìn giống như muốn rời đi,anh ta nhăn mày bước qua đây,hỏi, “chuyện gì vậy ? ”
“ Không phải tôi,thật sự không phải tôi,tôi chỉ nhẹ tay đẩy cô ta một cái,cô ta liền ngã xuống。” Sự oan ức trong lòng của Khương Thục Đồng không có nơi thổ lộ,cho nên,khi tất cả ánh mắt của mọi người đều chú ý đến trên người Ngôn Hy,tâm tư của Khương Thục Đồng hỗn loạn,không biết Lục Chí Khiêm sẽ nổi giận với cô ta như thế nào。
Cố Minh Thành cẩn thận nhìn xung quanh Ngôn Hy và vết máu trên đất, liền nói : “ Đưa cô ta đến bệnh viện。”
“ Tôi không đi bệnh viện,tôi muốn cho Lục Thiếu Gia xem,là vợ anh ta mưu sát con của anh ta – Tôi không đi bệnh viện,tôi không đi ! ” Ngôn Hy kêu gào,nhe nanh múa vuốt đẩy người xung quanh ra,nhưng khổ nổi,đông người ,cô ta đẩy không ra。
Cố Minh Thành quay đầu nhìn Khương Thục Đồng,kêu cô ta đi theo,nhưng vì Khương Thục Đồng sợ,dù sao cũng là làm mất đứa con của Lục Chí Khiêm, tội lỗi này là một tội ác không thể tha thứ,cô ta sợ Lục Chí Khiêm sẽ giết cô ta。
Cô ta nước mắt rong rong nhìn Cố Minh Thành,trong sự bất giác,cô ta mang toàn bộ
tâm tư cứu mạng đều tựa vào trên người Cố Minh Thành。
“ Tôi không dám đi,tôi sợ ! ” Khương Thục Đồng lắc đầu nói。
Vốn dĩ tình cảnh rất loạn,nhưng từ khi Cố Minh Thành bước ra,mọi người đều giải tán hết, văn phòng trở nên rất yên tĩnh。
“ Có tôi ở đây,cô sợ gì ? ” Cố Minh Thành chăm chút nhìn vào ánh mắt của Khương Thục Đồng。
Chính vì có anh ở đây, tôi mới sợ đó !
Cố Minh Thành nhìn thấy Khương Thục Đồng vẫn còn đang do dự,bước lên phía trước
kéo tay cô ta,lái xe từ phía sau theo xe của Ngôn Hy。
Đến bệnh viện,Cố Minh Thành là người trước tiên xuất hiện trước mặt bác sỹ hỏi : “ Thai phụ như thế nào rồi ? ”
Anh ta cố tình nhấn mạnh hai từ “ Thai phụ。”
Khương Thục Đồng cảm thấy sau này cũng nên rời xa Cố Minh Thành một tí,dự án này anh ta không cho đi là không cho đi,tiếp xúc với anh ta nhiều rồi trái lại lại có một cảm xúc đỗ xô theo anh ta。
Ai ngờ,cô ta vừa quay về chỗ ngồi,thì có người đến tìm cô ta,người đó quả nhiên là - Ngôn Hy。
Cô ta như hồn ma luôn ám theo tôi,xem ra Khương Thục Đồng sắp tham gia một chuyện hay rồi đấy。
Khương Thục Đồng ngồi ngay chỗ làm việc của mình,không nói gì hết,giả vờ đang xem tài liệu。
“ Hôm qua Lục Thiếu Gia lại đến chỗ của tôi,anh ta nói cuộc sống của Lục Phu Nhân không khiểm điểm,cô đi ngoại tình cho anh ta đội nón xanh。” Ngôn Hy kêu gào,mọi người trong văn phòng đều đang nghe những tin tức đào hoa nay,lại vừa nín hơi thở nhìn qua bên đây。
Khương Thục Đồng vẫn không nói gì hết,Ngôn Hy là người mẫu có tiếng,dáng cô ta rất cao,trên chân mang đôi giày cao gót khoảng mười phân có,nhỏ nhỏ nhọn nhọn,Khương Thục Đồng ngồi đó,ánh mắt lén lén nhìn đôi giày cao gót đó,cô ta cảm thấy người mang những loại giày này thường sẽ nghiêng nghiêng ngã ngã không đi đứng được。
“ Lục Phu nhân,người đàn ông đó là ai ? ” Ngôn Hy lộ ra một vẻ mặt đắt ý。
Khương Thục Đồng liền từ ghế đứng lên,“ Cô đừng ngậm máu phun người,đêm qua một mình tôi ngủ ở khách sạn, không thể nào --。”
Vẻ mật nóng nãy của Khương Thục Đồng đúng trúng kế của Ngôn Hy,“ Cô ngủ một mình sao ? Giờ tôi nói tên của người đàn ông đó ra nhé。”
Ngôn Hy đứng từ xa nhìn sang phòng làm việc của Cố Minh Thành。
Công ty của Khương Thục Đồng không lớn,toàn bộ nhân viên đều ở chung một phòng,cô ta cũng từng nghe qua tổng bộ của tập đoàn “ Minh Thành” sang trọng như thế nào rồi, nhưng cô ta chưa từng đi,cho nên,Ngôn Hy liền nhìn thấy được phòng làm viêc của Cố Minh Thành。
Nhưng Cố Minh Thành không nghe được tiếng la hét bên ngoài。
Khương Thục Đồng vừa nghe được Ngôn Hy muốn nói tên của Cố Minh Thành ra,cô ta
liền nôn nóng,cô ta đẩy Ngôn Hy một cái。
Ngôn Hy lập tức hoảng sợ lên,đứng đó nghiêng nghiêng ngã ngã,sau đó đã ngã xuống đất。
Khương Thục Đồng nhìn vào tay của mình,khi nãy cô ta không dùng sức nào hết,nhưng mà Ngôn Hy lại ngã xuống,rất rõ ràng là cô ta đến đây kiếm chuyện。
Chuyện kinh hãi hơn vẫn còn ở phía sau,thân dưới của Ngôn Hy chảy máu,toàn bộ người trong văn phòng đều ào đến。
“ Lục Phu Nhân,cô đã giết con của chồng cô ! ” Giọng nói nham hiểm và lạnh lùng của Ngôn Hy chuyền lại。
Khương Thục Đồng không biết giải thích như thế nào,rõ ràng đây là một cái bẫy,nhưng cô ta đã nhảy vào rồi,hơn nữa,ánh mắt của mọi người đang nhìn cô ta,cô ta nên làm như thế nào ?
“ Mau đưa cô ta đến bệnh viện。” có người nói。
Vẻ mặt của Khương Thục Đồng hoan mang,vừa đúng lúc Cố Minh Thành bước ra từ
phòng làm việc,nhìn giống như muốn rời đi,anh ta nhăn mày bước qua đây,hỏi, “chuyện gì vậy ? ”
“ Không phải tôi,thật sự không phải tôi,tôi chỉ nhẹ tay đẩy cô ta một cái,cô ta liền ngã xuống。” Sự oan ức trong lòng của Khương Thục Đồng không có nơi thổ lộ,cho nên,khi tất cả ánh mắt của mọi người đều chú ý đến trên người Ngôn Hy,tâm tư của Khương Thục Đồng hỗn loạn,không biết Lục Chí Khiêm sẽ nổi giận với cô ta như thế nào。
Cố Minh Thành cẩn thận nhìn xung quanh Ngôn Hy và vết máu trên đất, liền nói : “ Đưa cô ta đến bệnh viện。”
“ Tôi không đi bệnh viện,tôi muốn cho Lục Thiếu Gia xem,là vợ anh ta mưu sát con của anh ta – Tôi không đi bệnh viện,tôi không đi ! ” Ngôn Hy kêu gào,nhe nanh múa vuốt đẩy người xung quanh ra,nhưng khổ nổi,đông người ,cô ta đẩy không ra。
Cố Minh Thành quay đầu nhìn Khương Thục Đồng,kêu cô ta đi theo,nhưng vì Khương Thục Đồng sợ,dù sao cũng là làm mất đứa con của Lục Chí Khiêm, tội lỗi này là một tội ác không thể tha thứ,cô ta sợ Lục Chí Khiêm sẽ giết cô ta。
Cô ta nước mắt rong rong nhìn Cố Minh Thành,trong sự bất giác,cô ta mang toàn bộ
tâm tư cứu mạng đều tựa vào trên người Cố Minh Thành。
“ Tôi không dám đi,tôi sợ ! ” Khương Thục Đồng lắc đầu nói。
Vốn dĩ tình cảnh rất loạn,nhưng từ khi Cố Minh Thành bước ra,mọi người đều giải tán hết, văn phòng trở nên rất yên tĩnh。
“ Có tôi ở đây,cô sợ gì ? ” Cố Minh Thành chăm chút nhìn vào ánh mắt của Khương Thục Đồng。
Chính vì có anh ở đây, tôi mới sợ đó !
Cố Minh Thành nhìn thấy Khương Thục Đồng vẫn còn đang do dự,bước lên phía trước
kéo tay cô ta,lái xe từ phía sau theo xe của Ngôn Hy。
Đến bệnh viện,Cố Minh Thành là người trước tiên xuất hiện trước mặt bác sỹ hỏi : “ Thai phụ như thế nào rồi ? ”
Anh ta cố tình nhấn mạnh hai từ “ Thai phụ。”
Bình luận facebook