Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1329
191329
"Vâng." Bác sĩ nói xong liền gọi y tá bên người, "Lấy cho vị tiểu thư này một ống máu."
"Được, tiểu thư, mời ngồi." Y tá đã chuẩn bị xong mọi vật dụng để lấy máu.
Khi Nhan Lạc Y xắn ống tay áo của mình lên, ánh mắt cô xẹt qua sự sợ hãi, vết máu ứ đọng trên cánh tay nhỏ nhắn của cô từ lần trước vừa mới hết không bao lâu.
Y tá buộc chặt cổ tay cô, cũng tỉ mỉ cúi người xuống tìm mạch máu, ấn ấn vài lần.
"Tiểu thư, do cô trắng như vậy nhưng mạch máu lại không rõ nhỉ." Y tá bình tĩnh nói, ấn thêm vài lần để xác định là đã tìm đúng chỗ.
Nhan Lạc Y lập tức cắn môi, híp mắt lại, vẻ mặt này khiến người ta cho rằng cô đang chịu hình phạt gì lớn lắm.
Phan Lê Hân đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, ánh mắt hắn rơi trên gương mặt của Nhan Lạc Y.
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô khiến hắn nghĩ tới một đứa bé đang sợ bị tiêm.
Hắn không nén nổi mà mỉm cười, nhưng cũng đau lòng cô.
"Tiểu thư, cô hãy nắm chặt tay vào."
Nhan Lạc Y lập tức nắm thật chặt, y tá đã tiêm xuống rồi.
Hô hấp của Nhan Lạc Y khẽ ngừng lại, cảm giác được nỗi đau khi bị kim đâm vào da, tuy nhiên vậy vẫn chưa xong, kim tiêm của y tá như bị đâm lệch, cô ấy đang điều chỉnh lại mũi kim, tìm đúng mạch máu.
"A... đau." Nhan Lạc Y thật sự không kìm nổi mà kêu lên.
Phan Lê Hân lập tức đứng dậy, nhìn thấy cả mũi kim đang cắm vào da Nhan Lạc Y, hắn cau mày lại, "Sao lại như vậy?"
"Mạch máu của vị tiểu thư này nhỏ quá, rất khó tìm." Y tá cũng chảy đầy mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng tìm được ra, rút một ống máu rồi lấy bông y tế áp lên miệng vết thương của Nhan Lạc Y.
Nhan Lạc Y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt có chút trắng nhợt, Phan Lê Hân liền đưa tay đỡ cô tới ghế sofa bên cạnh ngồi.
Y tá rót cho cô cốc nước, xin lỗi nói, "Xin lỗi tiểu thư, để cô chịu đau rồi."
"Không sao." Nhan Lạc Y lắc đầu, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, về sau cô cứ nghe thấy hai tiếng lấy máu liền bị ám ảnh.
Trong ánh mắt của Phan Lê Hân có một chút căng thẳng, hắn cực kỳ hi vọng rằng Nhan Lạc Y chính là cháu gái của dì Cầm, thế nhưng trước khi chưa có kết quả so sáng DNA, hắn không dám kết luận điều gì.
Trong lúc chờ đợi xét nghiệm, Phan Lê Hân ngồi trên sofa, lòng lo lắng khôn cùng, mười phút sau, bác sĩ bước ra từ phòng xét nghiệm cầm tờ kết quả đi về phía bên này.
Phan Lê Hân gần như bật người dậy, bác sĩ liền gật đầu với hắn, "Anh này, kết quả so sánh DNA của vị tiểu thư này và mẫu DNA lưu giữ của Hàn gia đã có rồi, vị tiểu thư này và Hàn tiên sinh có quan hệ cha con.
Phan Lê Hân thở phào một tiếng, năm đó hắn chỉ biết dì Cầm đã lưu giữ DNA ở bệnh viện này, không ngờ rằng trừ của bà còn có của con trai bà nữa, vậy nên kết quả giám định mới rõ ràng như vậy.
"Được, cảm ơn bác sĩ, đưa tôi tờ kết quả xét nghiệm này đi." Trái tim đang lơ lửng của Phan Lê Hân cuối cùng cũng được hạ xuống, Nhan Lạc Y chính là người con gái mà mẹ mong chờ và tìm kiếm suốt bao năm.
Phan Lê Hân cầm tờ kết quả trong tay, lúc này cũng vừa khéo là bốn rưỡi chiều, hắn muốn đưa cô về nhà.
"Lạc Y, về nhà với tôi." Phan Lê Hân gọi thẳng tên cô, kèm theo đó còn là một sự thân mật khó nói.
Nhan Lạc Y mau chóng đứng dậy đi ra cùng anh, cô có chút buồn phiền, tại sao giờ lại về nhà cùng hắn chứ?
"Này anh, giờ chúng ta qua nhà của anh sao?" Nhan Lạc Y tò mò hỏi.
"Ừm! Khi nào tới nhà tôi, tôi có chuyện này phải nói với em." Phan Lê Hân than nhẹ, chuyện này đối với cô mà nói không phải chuyện tốt mà là chuyện xấu.
Liễu phu nhân nhận được điện thoại, hiện giờ hắn đang đưa cô gái đó về.
Nữ hầu vẫn luôn ở bên bà cũng vui mừng thay mà nói, "Phu nhân, nếu như thật sự là Hàn tiểu thư, vậy thì bà có thể yên tâm được rồi, bà đã có thêm một cháu gái nữa, mà thiếu gia cũng có thêm một người cháu."
Liễu phu nhân vừa nghe liền vui mừng không thôi, "Đúng vậy!"
Nửa giờ sau, xe của Phan Lê Hân đã tiến vào nhà, Nhan Lạc Y cũng được may mắn nhìn thấy nhà của Phó tổng thống, vườn hoa đó được xây dựng rất đẹp cùng với bức tường vây quanh diện tích cỡ hơn một nghìn mét vuông này toát lên vẻ uy nghiêm vô cùng. Liễu phu nhân đã chờ không nổi tới đón bọn họ, sau khi Nhan Lạc Y xuống xe, Liễu phu nhân liền vui mừng mà mở lớn mắt, "Giống, giống quá..."
Phan Lê Hân đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh, giờ đã chắc chắn rồi, cô ấy tất nhiên là giống với người nhà họ Hàn.
Nhan Lạc Y nhìn thấy vị phu nhân xinh đẹp đang kích động ở trước mặt, cô liền căng thẳng nhìn Phan Lê Hân một cái, không biết phải làm sao.
"Chào bác gái." Nhan Lạc Y lên tiếng chào hỏi.
"Chào con, mau vào đây, đứa nhỏ này, con đã chịu khổ nhiều rồi." Liễu phu nhân đưa tay ra nắm lấy cô, dắt cô vào phòng khách.
Nhan Lạc Y mơ mơ hồ hồ, cô đi theo Liễu phu nhân vào phòng khách, ngồi trên sofa, Liễu phu nhân đã lấy tập album qua, bà nhìn con trai mình một cái, "Con vẫn chưa nói cho con bé sao?"
"Con nghĩ để mẹ tự nói thỉ thích hợp hơn." Phan Lê Hân nói với mẹ, dù sao năm đó hắn còn nhỏ, vẫn không biết chuyện này, chỉ biết sau khi hắn trưởng thành, mẹ đã ủy thác cho hắn phải đi tìm một cô gái.
Hốc mắt của Liễu phu nhân đỏ bừng, lại thở dài một hơi, bà cảm thấy lời đạo đầu tốt nhất là để Nhan Lạc Y xem bức ảnh khi còn nhỏ của cô. Trong đây có ảnh lấy từ nhà họ Cầm qua, ghi lại rất nhiều bộ dáng lúc nhỏ của cô cho tới bốn tuổi rưỡi.
Nhan Lạc Y nhìn vị phu nhân này, có chút muốn an ủi, nhưng lại không biết vì sao bà lại muốn khóc đến vậy, tại sao lại có vẻ mặt thương tâm như vậy. Cô nhìn về phía Phan Lê Hân, Phan Lê Hân dáng người thon dài đang ngồi trên chiếc sofa bên cạnh, ánh mắt hắn bình tĩnh sâu thẳm nhìn cô.
"Bé con, con xem cuốn album này đi, con có ấn tượng gì không?" Liễu phu nhân hỏi cô.
Nhan Lạc Y mở trang đầu tiên ra, nhìn thấy ảnh nghệ thuật của một cô bé trắng trẻo nõn nà, có lẽ là chụp vào ban ngày.
"Đây là ai?" Nhan Lạc Y chớp mắt.
"Đây chính là bộ dáng của con lúc nhỏ." Liễu phu nhân nói với cô.
Nhan Lạc Y liền kinh ngạc hẳn lên, "Cái gì? Đây là hình lúc nhỏ của cháu sao?"
Liễu phu nhân lật tới trang thứ ba giúp cô, đó chính là cái bớt trên lưng cô, lúc nhỏ đã có rồi hơn nữa còn rất rõ ràng.
Nhan Lạc Y trừng lớn mắt, cô rút bức ảnh ra, cầm lấy nhìn kĩ, vết bớt ở vai trái của đứa bé này có hình dáng rất giống bớt của cô.
Sao có thể được chứ?
"Phu nhân, sao đây có thể là cháu được?" Nhan Lạc Y không thể tin nổi! Bởi cô có ba có mẹ mà!
"Bé con, con là cháu gái bị người ta mang đi mất của bạn thân ta. Vào ngày con lên bốn tuổi đã bị một bảo mẫu bế từ nhỏ đi, không rõ tung tích."
"Thế nhưng... Sao cháu có thể? Cháu có ba mẹ mà." Nhan Lạc Y vẫn không dám tin.
"Đôi vợ chồng nuôi dưỡng cô không có quan hệ huyết thống với cô." Phan Lê Hân giải đáp cho câu hỏi của cô.
Điều này Nhan Lạc Y phải tin thế nào đây? Ba mẹ mà mình yêu thương nhất lại không có quan hệ huyết thống với mình sao?
Phan Lê Hân cầm tờ giấy xét nghiệm DNA cho cô, "Hôm nay tôi đưa em đi thử máu chính là để lấy DNA của em để so sánh với mẫu DNA lưu giữ của nhà họ Hàn. Đây là kết quả so sánh, em chính là con cháu nhà họ Hàn."
Nhan Lạc Y cầm lấy tờ kết quả, nhìn thấy dòng kết luận ở dưới đã chứng minh là quan hệ cha con, đầu cô bỗng trống rỗng, theo đó, cô nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ, "Tại sao anh lại nói là mẫu DNA lưu giữ, bọn họ... bọn họ sao vậy?"
"Cả nhà họ Hàn đi ra ngoài gặp phải tai nạn xe, điều này khiến cả bốn người nhà họ Hàn đều mất mạng, vào phút cuối cùng, bà của con đã khẩn cầu tôi nhất định phải tìm được con trở về. Cuối cùng ta cũng đã không phụ lòng mong đợi của bà rồi." Liễu phu nhân đau đớn nói cho cô sự thật.
Sắc mặt Nhan Lạc Y bỗng dưng trắng bệch, tai nạn xe? Lại là tai nạn xe? Tại sao những người bên cạnh cô đều rời khỏi cô? Cô nghĩ tới lần em trai mình cũng bị thương do tai nạn xe mà đau lòng.
Nước mắt của cô trào quanh khóe mắt, cô lật cuốn album, trong đôi mắt mờ mờ, một bức ảnh gia đình tụ họp hiện ra, mà cô chính là bé gái bị bắt cóc trong bức ảnh.
Cô được mặc đồ như một cô công chúa nhỏ, ống kính cũng đặt trên người cô, có thể thấy rằng, cô chính là bảo bối của gia đình.
Nước mắt Nhan Lạc Y rơi xuống, Liễu Phu nhân cầm khăn tay khẽ lau cho cô, mà người đàn ông bên cạnh, sâu thẳm trong tim cũng như bị một lực mạnh nào đó nắm chặt lại, đau đến không thở nổi.
Quả nhiên, sự thật là một điều tàn nhẫn, đã làm cô bị tổn thương rồi.
Nhan Lạc Y có kết quả DNA này, những gì không thể đều trở thành có thể, cô thật sự không phải con đẻ của me mẹ sao?
"Vâng." Bác sĩ nói xong liền gọi y tá bên người, "Lấy cho vị tiểu thư này một ống máu."
"Được, tiểu thư, mời ngồi." Y tá đã chuẩn bị xong mọi vật dụng để lấy máu.
Khi Nhan Lạc Y xắn ống tay áo của mình lên, ánh mắt cô xẹt qua sự sợ hãi, vết máu ứ đọng trên cánh tay nhỏ nhắn của cô từ lần trước vừa mới hết không bao lâu.
Y tá buộc chặt cổ tay cô, cũng tỉ mỉ cúi người xuống tìm mạch máu, ấn ấn vài lần.
"Tiểu thư, do cô trắng như vậy nhưng mạch máu lại không rõ nhỉ." Y tá bình tĩnh nói, ấn thêm vài lần để xác định là đã tìm đúng chỗ.
Nhan Lạc Y lập tức cắn môi, híp mắt lại, vẻ mặt này khiến người ta cho rằng cô đang chịu hình phạt gì lớn lắm.
Phan Lê Hân đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, ánh mắt hắn rơi trên gương mặt của Nhan Lạc Y.
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô khiến hắn nghĩ tới một đứa bé đang sợ bị tiêm.
Hắn không nén nổi mà mỉm cười, nhưng cũng đau lòng cô.
"Tiểu thư, cô hãy nắm chặt tay vào."
Nhan Lạc Y lập tức nắm thật chặt, y tá đã tiêm xuống rồi.
Hô hấp của Nhan Lạc Y khẽ ngừng lại, cảm giác được nỗi đau khi bị kim đâm vào da, tuy nhiên vậy vẫn chưa xong, kim tiêm của y tá như bị đâm lệch, cô ấy đang điều chỉnh lại mũi kim, tìm đúng mạch máu.
"A... đau." Nhan Lạc Y thật sự không kìm nổi mà kêu lên.
Phan Lê Hân lập tức đứng dậy, nhìn thấy cả mũi kim đang cắm vào da Nhan Lạc Y, hắn cau mày lại, "Sao lại như vậy?"
"Mạch máu của vị tiểu thư này nhỏ quá, rất khó tìm." Y tá cũng chảy đầy mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng tìm được ra, rút một ống máu rồi lấy bông y tế áp lên miệng vết thương của Nhan Lạc Y.
Nhan Lạc Y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt có chút trắng nhợt, Phan Lê Hân liền đưa tay đỡ cô tới ghế sofa bên cạnh ngồi.
Y tá rót cho cô cốc nước, xin lỗi nói, "Xin lỗi tiểu thư, để cô chịu đau rồi."
"Không sao." Nhan Lạc Y lắc đầu, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, về sau cô cứ nghe thấy hai tiếng lấy máu liền bị ám ảnh.
Trong ánh mắt của Phan Lê Hân có một chút căng thẳng, hắn cực kỳ hi vọng rằng Nhan Lạc Y chính là cháu gái của dì Cầm, thế nhưng trước khi chưa có kết quả so sáng DNA, hắn không dám kết luận điều gì.
Trong lúc chờ đợi xét nghiệm, Phan Lê Hân ngồi trên sofa, lòng lo lắng khôn cùng, mười phút sau, bác sĩ bước ra từ phòng xét nghiệm cầm tờ kết quả đi về phía bên này.
Phan Lê Hân gần như bật người dậy, bác sĩ liền gật đầu với hắn, "Anh này, kết quả so sánh DNA của vị tiểu thư này và mẫu DNA lưu giữ của Hàn gia đã có rồi, vị tiểu thư này và Hàn tiên sinh có quan hệ cha con.
Phan Lê Hân thở phào một tiếng, năm đó hắn chỉ biết dì Cầm đã lưu giữ DNA ở bệnh viện này, không ngờ rằng trừ của bà còn có của con trai bà nữa, vậy nên kết quả giám định mới rõ ràng như vậy.
"Được, cảm ơn bác sĩ, đưa tôi tờ kết quả xét nghiệm này đi." Trái tim đang lơ lửng của Phan Lê Hân cuối cùng cũng được hạ xuống, Nhan Lạc Y chính là người con gái mà mẹ mong chờ và tìm kiếm suốt bao năm.
Phan Lê Hân cầm tờ kết quả trong tay, lúc này cũng vừa khéo là bốn rưỡi chiều, hắn muốn đưa cô về nhà.
"Lạc Y, về nhà với tôi." Phan Lê Hân gọi thẳng tên cô, kèm theo đó còn là một sự thân mật khó nói.
Nhan Lạc Y mau chóng đứng dậy đi ra cùng anh, cô có chút buồn phiền, tại sao giờ lại về nhà cùng hắn chứ?
"Này anh, giờ chúng ta qua nhà của anh sao?" Nhan Lạc Y tò mò hỏi.
"Ừm! Khi nào tới nhà tôi, tôi có chuyện này phải nói với em." Phan Lê Hân than nhẹ, chuyện này đối với cô mà nói không phải chuyện tốt mà là chuyện xấu.
Liễu phu nhân nhận được điện thoại, hiện giờ hắn đang đưa cô gái đó về.
Nữ hầu vẫn luôn ở bên bà cũng vui mừng thay mà nói, "Phu nhân, nếu như thật sự là Hàn tiểu thư, vậy thì bà có thể yên tâm được rồi, bà đã có thêm một cháu gái nữa, mà thiếu gia cũng có thêm một người cháu."
Liễu phu nhân vừa nghe liền vui mừng không thôi, "Đúng vậy!"
Nửa giờ sau, xe của Phan Lê Hân đã tiến vào nhà, Nhan Lạc Y cũng được may mắn nhìn thấy nhà của Phó tổng thống, vườn hoa đó được xây dựng rất đẹp cùng với bức tường vây quanh diện tích cỡ hơn một nghìn mét vuông này toát lên vẻ uy nghiêm vô cùng. Liễu phu nhân đã chờ không nổi tới đón bọn họ, sau khi Nhan Lạc Y xuống xe, Liễu phu nhân liền vui mừng mà mở lớn mắt, "Giống, giống quá..."
Phan Lê Hân đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh, giờ đã chắc chắn rồi, cô ấy tất nhiên là giống với người nhà họ Hàn.
Nhan Lạc Y nhìn thấy vị phu nhân xinh đẹp đang kích động ở trước mặt, cô liền căng thẳng nhìn Phan Lê Hân một cái, không biết phải làm sao.
"Chào bác gái." Nhan Lạc Y lên tiếng chào hỏi.
"Chào con, mau vào đây, đứa nhỏ này, con đã chịu khổ nhiều rồi." Liễu phu nhân đưa tay ra nắm lấy cô, dắt cô vào phòng khách.
Nhan Lạc Y mơ mơ hồ hồ, cô đi theo Liễu phu nhân vào phòng khách, ngồi trên sofa, Liễu phu nhân đã lấy tập album qua, bà nhìn con trai mình một cái, "Con vẫn chưa nói cho con bé sao?"
"Con nghĩ để mẹ tự nói thỉ thích hợp hơn." Phan Lê Hân nói với mẹ, dù sao năm đó hắn còn nhỏ, vẫn không biết chuyện này, chỉ biết sau khi hắn trưởng thành, mẹ đã ủy thác cho hắn phải đi tìm một cô gái.
Hốc mắt của Liễu phu nhân đỏ bừng, lại thở dài một hơi, bà cảm thấy lời đạo đầu tốt nhất là để Nhan Lạc Y xem bức ảnh khi còn nhỏ của cô. Trong đây có ảnh lấy từ nhà họ Cầm qua, ghi lại rất nhiều bộ dáng lúc nhỏ của cô cho tới bốn tuổi rưỡi.
Nhan Lạc Y nhìn vị phu nhân này, có chút muốn an ủi, nhưng lại không biết vì sao bà lại muốn khóc đến vậy, tại sao lại có vẻ mặt thương tâm như vậy. Cô nhìn về phía Phan Lê Hân, Phan Lê Hân dáng người thon dài đang ngồi trên chiếc sofa bên cạnh, ánh mắt hắn bình tĩnh sâu thẳm nhìn cô.
"Bé con, con xem cuốn album này đi, con có ấn tượng gì không?" Liễu phu nhân hỏi cô.
Nhan Lạc Y mở trang đầu tiên ra, nhìn thấy ảnh nghệ thuật của một cô bé trắng trẻo nõn nà, có lẽ là chụp vào ban ngày.
"Đây là ai?" Nhan Lạc Y chớp mắt.
"Đây chính là bộ dáng của con lúc nhỏ." Liễu phu nhân nói với cô.
Nhan Lạc Y liền kinh ngạc hẳn lên, "Cái gì? Đây là hình lúc nhỏ của cháu sao?"
Liễu phu nhân lật tới trang thứ ba giúp cô, đó chính là cái bớt trên lưng cô, lúc nhỏ đã có rồi hơn nữa còn rất rõ ràng.
Nhan Lạc Y trừng lớn mắt, cô rút bức ảnh ra, cầm lấy nhìn kĩ, vết bớt ở vai trái của đứa bé này có hình dáng rất giống bớt của cô.
Sao có thể được chứ?
"Phu nhân, sao đây có thể là cháu được?" Nhan Lạc Y không thể tin nổi! Bởi cô có ba có mẹ mà!
"Bé con, con là cháu gái bị người ta mang đi mất của bạn thân ta. Vào ngày con lên bốn tuổi đã bị một bảo mẫu bế từ nhỏ đi, không rõ tung tích."
"Thế nhưng... Sao cháu có thể? Cháu có ba mẹ mà." Nhan Lạc Y vẫn không dám tin.
"Đôi vợ chồng nuôi dưỡng cô không có quan hệ huyết thống với cô." Phan Lê Hân giải đáp cho câu hỏi của cô.
Điều này Nhan Lạc Y phải tin thế nào đây? Ba mẹ mà mình yêu thương nhất lại không có quan hệ huyết thống với mình sao?
Phan Lê Hân cầm tờ giấy xét nghiệm DNA cho cô, "Hôm nay tôi đưa em đi thử máu chính là để lấy DNA của em để so sánh với mẫu DNA lưu giữ của nhà họ Hàn. Đây là kết quả so sánh, em chính là con cháu nhà họ Hàn."
Nhan Lạc Y cầm lấy tờ kết quả, nhìn thấy dòng kết luận ở dưới đã chứng minh là quan hệ cha con, đầu cô bỗng trống rỗng, theo đó, cô nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ, "Tại sao anh lại nói là mẫu DNA lưu giữ, bọn họ... bọn họ sao vậy?"
"Cả nhà họ Hàn đi ra ngoài gặp phải tai nạn xe, điều này khiến cả bốn người nhà họ Hàn đều mất mạng, vào phút cuối cùng, bà của con đã khẩn cầu tôi nhất định phải tìm được con trở về. Cuối cùng ta cũng đã không phụ lòng mong đợi của bà rồi." Liễu phu nhân đau đớn nói cho cô sự thật.
Sắc mặt Nhan Lạc Y bỗng dưng trắng bệch, tai nạn xe? Lại là tai nạn xe? Tại sao những người bên cạnh cô đều rời khỏi cô? Cô nghĩ tới lần em trai mình cũng bị thương do tai nạn xe mà đau lòng.
Nước mắt của cô trào quanh khóe mắt, cô lật cuốn album, trong đôi mắt mờ mờ, một bức ảnh gia đình tụ họp hiện ra, mà cô chính là bé gái bị bắt cóc trong bức ảnh.
Cô được mặc đồ như một cô công chúa nhỏ, ống kính cũng đặt trên người cô, có thể thấy rằng, cô chính là bảo bối của gia đình.
Nước mắt Nhan Lạc Y rơi xuống, Liễu Phu nhân cầm khăn tay khẽ lau cho cô, mà người đàn ông bên cạnh, sâu thẳm trong tim cũng như bị một lực mạnh nào đó nắm chặt lại, đau đến không thở nổi.
Quả nhiên, sự thật là một điều tàn nhẫn, đã làm cô bị tổn thương rồi.
Nhan Lạc Y có kết quả DNA này, những gì không thể đều trở thành có thể, cô thật sự không phải con đẻ của me mẹ sao?
Bình luận facebook