Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1371
191371
Phan Lê Hân đi ra, nói với Liễu phu nhân một tiếng, sau đó dẫn Nhan Lạc Y đi theo. Anh tự mình lái xe, Nhan Lạc Y ngồi trên ghế cạnh ghế lái, lo lắng cho an toàn của Bạch Trân.
Ttiếng kêu cứu cuối cùng của Bạch Trân nghe có vẻ rất thảm thiết, giống như đã bị tấn công vậy.
Phan Lê Hân tự mình dẫn theo Nhan Lạc Y tới sở cảnh sát lớn nhất ở trung tâm thành phố, trên đường đi, Phan Lê Hân cũng báo cho Tần Chính, Tần Chính lập tức mang theo một đám vệ sĩ tới đó. Tần Chính sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, lo lắng cho sự an toàn của Phan Lê Hân.
Trong đồn cảnh sát, bốn phía đều là cảnh sát đang vội vã, nghĩ cách cứu viện Bạch Trân. Ở phòng hội nghị, cảnh sát cũng đang họp để bàn kế hoạch cứu viện.
Nhan Lạc Y ngồi trong đó, nghe thông báo không ngừng truyền về, thần kinh cô như bị kéo căng ra, hai bàn tay nắm chặt lại. Ánh mắt Phan Lê Hân thỉnh thoảng nhìn về phía cô, dưới ánh sáng mờ mờ, mặt của cô gần như trắng bệch khiến cho anh rất đau lòng.
Cảnh sát đang cố gắng tìm nơi Bạch Trân dừng lại, bởi vì điện thoại di động đột nhiên bị gián đoạn, chứng tỏ tên tài xế kia đã biết Bạch Trân gọi cứu viện rồi.
Điều này khiến cho việc xác định vị trí có chút khó khăn. Một lát sau, có tin tức truyền đến: “Chúng tôi tìm được di động của người bị hại, nhưng không tìm được người bị hại.”
Nghe được câu này, Nhan Lạc Y suýt nữa bị dọa đến phát khóc, khóe mắt cô ươn ướt, Bạch Trân tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
Phan Lê Hân rút một chiếc khăn giấy, tự tay lau nước mắt cho cô, thấp giọng an ủi: “Yên tâm, tin tưởng nghiệp vụ của cảnh sát.”
Nhan Lạc Y nghẹn ngào gật đầu, Phan Lê Hân nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô, lặng lẽ vỗ về an ủi.
Đúng lúc này, cảnh sát truyền tin đến: “Chúng tôi tìm được người bị hại trong một căn nhà hoang, cảm xúc hơi rối loạn, tính mạng không có gì đáng ngại, nhưng vết thương ngoài da tương đối nghiêm trọng, bây giờ chúng tôi sẽ đưa người bị hại đi bệnh viện.”
“Tiếp tục truy tìm hung thủ, dùng tốc độ nhanh nhất bắt hắn ta về quy án.” Cảnh sát trưởng ra lệnh.
Nhan Lạc Y nghe nói Bạch Trân đã được cứu, trái tim cô cũng như được hạ xuống, nhưng cảnh sát nói bị thương ngoài da rất nghiêm trọng là thế nào? Cô muốn đi qua bệnh viện xem thử. Có người tiến lên báo cáo: “Người bị hại đã được đưa tới bệnh viện rồi.”
“Tốt, mọi người vất vả rồi.” Phan Lê Hân gật đầu nhìn về phía Nhan Lạc Y, đúng lúc Nhan Lạc Y cũng nhìn anh: “Em muốn đi thăm cô ấy.”
“Anh đi với em.” Phan Lê Hân không yên lòng để cô đi một mình.
Nhan Lạc Y giật mình, giờ phút này cô vẫn nghĩ đến thân phận của anh, cô khẽ lắc đầu: “Không được, anh không thể đi.”
Phan Lê Hân biết cô lo ngại điều gì, anh bình tĩnh nói: “Lúc này anh phải đi cùng em.”
Nói xong, anh dắt tay Nhan Lạc Y, kéo cô đi ra ngoài. Tần Chính đã chuẩn bị xong mọi thứ, cả đội xe lập tức đi về phía bệnh viện.
Trên đường, Nhan Lạc Y lo lắng cho an nguy của anh, cũng lo cho thương thế của Bạch Trân, cho nên cô rất căng thẳng. Đến bệnh viện, cô được báo rằng Bạch Trân đang làm phẫu thuật, phải khâu mấy vết thương. Cảnh sát nói rằng Bạch Trân có hơi kích động một chút nhưng quần áo vẫn nguyên như cũ, chỉ là phần trán bị thứ gì đó đánh vào, thân thể xước xát, một chân bị gãy mà thôi.
Nhan Lạc Y không thể tưởng tượng được Bạch Trân đã phải trải qua chuyện gì, cũng may mà Bạch Trân vẫn còn sống, không bị tổn thương quá lớn…
Trong phòng cấp cứu, tình trạng của Bạch Trân đúng là rất thảm. Cô bị người đàn ông kia kéo vào khu vực bỏ hoang, muốn làm chuyện bất chính, nhưng cô đã dùng hết sức để chống cự, cuối cùng, nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, người đàn ông kia chạy mất, cô mới được cứu.
Giờ phút này, Bạch Trân vừa khóc vừa nhịn đau, bác sĩ đang khâu vết thương cho cô, trên đùi cũng được bó thạch cao để cố định phần xương bị gãy. Mặt của cô cũng bị tát mấy cái, bây giờ đang sưng phồng lên, nhìn rất dọa người.
Nhan Lạc Y nhìn Bạch Trân được đẩy ra ngoài, cô vô cùng đau lòng, hốc mắt ướt át, bước tới an ủi Bạch Trân.
“Cảm ơn cậu, Lạc Y… Đêm nay nếu không có cậu thì e rằng…” Bạch Trân biết, lúc ấy cô đã giãy dụa hết sức rồi, nhưng người đàn ông kia lại nói muốn giết cô…
Nếu cảnh sát không tới thì hậu quả sẽ rất khó lường.
“Được rồi, A Trân, không sao nữa rồi, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Nhan Lạc Y an ủi.
Người thật sự cứu Bạch Trân không phải cô mà chính là Phan Lê Hân và các cảnh sát nhanh chóng cứu viện.
Bạch Trân khóc sưng cả mắt, cả người đều không có chút sức lực nào, vì vậy Nhan Lạc Y đi theo Bạch Trân vào phòng bệnh, tiếp tục an ủi. Một lúc lâu sau, Bạch Trân phục hồi lại tinh thần, Nhan Lạc Y mới nhớ ra Phan Lê Hân vẫn ở ngoài.
Cô giật mình, nói với Bạch Trân: “Lát nữa tớ lại vào.” Nói xong, cô nhanh chóng đi ra, bước vào một căn phòng nghỉ ở bên cạnh. Phan Lê Hân vẫn ngồi ở đó, vệ sĩ đứng bảo vệ bốn phía xung quanh.
Nhan Lạc Y áy náy nói: “Anh Lê Hân, trễ như vậy rồi mà anh còn chưa kịp ăn tối nữa, anh về trước đi…”
“Lạc Y, anh sẽ để bạn em chuyển qua bệnh viện hoàng gia, em có thể yên tâm ở lại đó, chờ bạn em dưỡng thương.”
Nhan Lạc Y cũng hi vọng thương thế của Bạch Trân được chữa trị tốt, cô vui vẻ hỏi: “A Trân có thể chuyển vào đó thật sao?”
“Đương nhiên có thể, anh sẽ miễn tất cả chi phí cho bạn em.” Phan Lê Hân nói xong, đứng dậy nói với cô: “Em cũng chưa ăn gì, anh sẽ bảo Tần Chính đưa đồ ăn cho em, sáng ngày mai bạn em sẽ chuyển viện.”
Khóe mắt Nhan Lạc Y hơi ươn ướt, có người đàn ông này ở đây, cô thật sự có cảm giác an toàn. Anh đã thay cô sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện, ngay cả người bên cạnh cô cũng được hưởng đãi ngộ tốt nhất…
“Anh Lê Hân, cảm ơn anh.” Nhan Lạc Y ngoại trừ nói cảm ơn thì cũng không biết làm gì để đáp lại ân tình của anh.
Phan Lê Hân nhận được câu cảm ơn này của cô, anh đã thỏa mãn rồi. Anh đưa tay, muốn xoa đầu cô theo bản năng, nhưng vừa vươn tay ra, anh lại lặng lẽ thu về.
Hiện giờ anh không thể thân thiết với cô như vậy nữa. Anh nhất định phải nhớ rõ điều này, cũng phải kìm chế tình cảm của anh đối với cô.
“Đừng để bản thân quá mệt mỏi.” Phan Lê Hân nói xong, lập tức cất bước rời đi.
Nhan Lạc Y đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh. Chờ anh đi khuất, cô nhanh chóng trở về chỗ Bạch Trân. Lúc này Bạch Tran đang có y tá ở bên cạnh, thấy Nhan Lạc Y tiến vào, Bạch Trân mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Bạch Trân không dám nói chuyện này cho người nhà vì sợ mọi người lo lắng. Hơn nữa, cha mẹ của Bạch Trân cũng bất hòa với nhau. Trước đây,sau khi bố mẹ cô ly hôn, Bạch Trân ở cùng với cha và mẹ kế, cho nên cô cũng không muốn nói ra chuyện này, sợ bị bàn tán, nói ra nói vào.
Nhan Lạc Y nghe Bạch Trân kể cô đã lên chiếc xe đó như thế nào, bị người đàn ông kia lấy lí do để chuyển hướng, thay đổi đường đi, cuối cùng đi vào trong rừng, thảm kịch xảy ra…
Nhan Lạc Y an ủi cô, cũng nói ngày mai cô có thể đi đến bệnh viện hoàng gia để chữa trị, đồng thời cũng được miễn mọi chi phí. Bạch Trân vừa mới đi làm, lương không cao, trong tay không có nhiều tiền, nghe được chuyện này thì cô cũng vô cùng kích động.
“Thật sao? Sao tớ lại may mắn như vậy? Sẹo trên trán tớ có chữa khỏi được không?”
“Có thể, nhưng bây giờ cậu phải lạc quan lên, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Nhan Lạc Y an ủi cô.
Sáng hôm sau, Nhan Lạc Y theo Bạch Trân chuyển đến bệnh viện hoàng gia. Đây là bệnh viện tốt nhất cả nước, thiết bị vô cùng hiện đại.
Bạch Trân được xếp vào phòng bệnh cao cấp, điều này khiến cho tâm trạng hoảng sợ của cô cũng khá hơn không ít, hơn nữa, cảnh sát cũng bắt được tên biến thái kia, xử theo pháp luật.
Xương đùi của Bạch Trân bị gãy khá nghiêm trọng, cho nên cô phải ở bệnh viện chữa trị khoảng nửa tháng, Nhan Lạc Y đang rảnh, cho nên cũng ở lại chăm sóc cho Bạch Trân.
Ngày hôm sau Phan Lê Hân lập tức trở về xử lý công việc, hiện giờ anh đang tiếp nhận những công việc của tổng thống, cho nên không thể rời đi được, nhưng anh đã dặn dò bệnh viện chăm sóc cẩn thận cho Bạch Trân.
Chớp mắt một cái, một tuần lễ đã trôi qua. Nhan Lạc Y nhìn thấy Bạch Trân dần dần quên đi chuyện này, cô cũng yên tâm hơn. Bạch Trân là một người tương đối lạc quan, cho nên cũng không ám ảnh trong lòng.
Khi Bạch Trân đi kiểm tra lại, cô nghe thấy sát vách có hai y tá đang tán gẫu.
Bọn họ cho rằng Bạch Trân không ở phòng nên bắt đầu bàn luận: “Bạch Trân này là người thân của phó tổng thống sao?”
“Chắc vậy, mà tôi lại nghe nói Nhan tiểu thư kia là bạn gái của phó tổng thống đó. Lần trước cha cô ấy nằm viện, cả bệnh viện đều đồn ầm lên…”
“Tôi nghe nói có người trông thấy phó tổng thống ôm cô ấy an ủi, giống như là bạn trai vậy.”
“Chẳng lẽ tương lai Nhan tiểu thư sẽ thành phu nhân phó tổng thống sao?”
“Không, hẳn là tổng thống phu nhân mới đúng! Không phải có tin tức phó tổng thống sắp tiếp nhận vị trí tổng thống sao?”
“Thật ngưỡng mộ…”
Bạch Trân ngồi trên xe lăn nghe được tất cả, cô ngây người kinh ngạc. Thì ra cô có thể đi vào nơi này trị liệu là vì quan hệ của Lạc Y và phó tổng thống sao?
Phan Lê Hân đi ra, nói với Liễu phu nhân một tiếng, sau đó dẫn Nhan Lạc Y đi theo. Anh tự mình lái xe, Nhan Lạc Y ngồi trên ghế cạnh ghế lái, lo lắng cho an toàn của Bạch Trân.
Ttiếng kêu cứu cuối cùng của Bạch Trân nghe có vẻ rất thảm thiết, giống như đã bị tấn công vậy.
Phan Lê Hân tự mình dẫn theo Nhan Lạc Y tới sở cảnh sát lớn nhất ở trung tâm thành phố, trên đường đi, Phan Lê Hân cũng báo cho Tần Chính, Tần Chính lập tức mang theo một đám vệ sĩ tới đó. Tần Chính sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, lo lắng cho sự an toàn của Phan Lê Hân.
Trong đồn cảnh sát, bốn phía đều là cảnh sát đang vội vã, nghĩ cách cứu viện Bạch Trân. Ở phòng hội nghị, cảnh sát cũng đang họp để bàn kế hoạch cứu viện.
Nhan Lạc Y ngồi trong đó, nghe thông báo không ngừng truyền về, thần kinh cô như bị kéo căng ra, hai bàn tay nắm chặt lại. Ánh mắt Phan Lê Hân thỉnh thoảng nhìn về phía cô, dưới ánh sáng mờ mờ, mặt của cô gần như trắng bệch khiến cho anh rất đau lòng.
Cảnh sát đang cố gắng tìm nơi Bạch Trân dừng lại, bởi vì điện thoại di động đột nhiên bị gián đoạn, chứng tỏ tên tài xế kia đã biết Bạch Trân gọi cứu viện rồi.
Điều này khiến cho việc xác định vị trí có chút khó khăn. Một lát sau, có tin tức truyền đến: “Chúng tôi tìm được di động của người bị hại, nhưng không tìm được người bị hại.”
Nghe được câu này, Nhan Lạc Y suýt nữa bị dọa đến phát khóc, khóe mắt cô ươn ướt, Bạch Trân tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
Phan Lê Hân rút một chiếc khăn giấy, tự tay lau nước mắt cho cô, thấp giọng an ủi: “Yên tâm, tin tưởng nghiệp vụ của cảnh sát.”
Nhan Lạc Y nghẹn ngào gật đầu, Phan Lê Hân nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô, lặng lẽ vỗ về an ủi.
Đúng lúc này, cảnh sát truyền tin đến: “Chúng tôi tìm được người bị hại trong một căn nhà hoang, cảm xúc hơi rối loạn, tính mạng không có gì đáng ngại, nhưng vết thương ngoài da tương đối nghiêm trọng, bây giờ chúng tôi sẽ đưa người bị hại đi bệnh viện.”
“Tiếp tục truy tìm hung thủ, dùng tốc độ nhanh nhất bắt hắn ta về quy án.” Cảnh sát trưởng ra lệnh.
Nhan Lạc Y nghe nói Bạch Trân đã được cứu, trái tim cô cũng như được hạ xuống, nhưng cảnh sát nói bị thương ngoài da rất nghiêm trọng là thế nào? Cô muốn đi qua bệnh viện xem thử. Có người tiến lên báo cáo: “Người bị hại đã được đưa tới bệnh viện rồi.”
“Tốt, mọi người vất vả rồi.” Phan Lê Hân gật đầu nhìn về phía Nhan Lạc Y, đúng lúc Nhan Lạc Y cũng nhìn anh: “Em muốn đi thăm cô ấy.”
“Anh đi với em.” Phan Lê Hân không yên lòng để cô đi một mình.
Nhan Lạc Y giật mình, giờ phút này cô vẫn nghĩ đến thân phận của anh, cô khẽ lắc đầu: “Không được, anh không thể đi.”
Phan Lê Hân biết cô lo ngại điều gì, anh bình tĩnh nói: “Lúc này anh phải đi cùng em.”
Nói xong, anh dắt tay Nhan Lạc Y, kéo cô đi ra ngoài. Tần Chính đã chuẩn bị xong mọi thứ, cả đội xe lập tức đi về phía bệnh viện.
Trên đường, Nhan Lạc Y lo lắng cho an nguy của anh, cũng lo cho thương thế của Bạch Trân, cho nên cô rất căng thẳng. Đến bệnh viện, cô được báo rằng Bạch Trân đang làm phẫu thuật, phải khâu mấy vết thương. Cảnh sát nói rằng Bạch Trân có hơi kích động một chút nhưng quần áo vẫn nguyên như cũ, chỉ là phần trán bị thứ gì đó đánh vào, thân thể xước xát, một chân bị gãy mà thôi.
Nhan Lạc Y không thể tưởng tượng được Bạch Trân đã phải trải qua chuyện gì, cũng may mà Bạch Trân vẫn còn sống, không bị tổn thương quá lớn…
Trong phòng cấp cứu, tình trạng của Bạch Trân đúng là rất thảm. Cô bị người đàn ông kia kéo vào khu vực bỏ hoang, muốn làm chuyện bất chính, nhưng cô đã dùng hết sức để chống cự, cuối cùng, nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, người đàn ông kia chạy mất, cô mới được cứu.
Giờ phút này, Bạch Trân vừa khóc vừa nhịn đau, bác sĩ đang khâu vết thương cho cô, trên đùi cũng được bó thạch cao để cố định phần xương bị gãy. Mặt của cô cũng bị tát mấy cái, bây giờ đang sưng phồng lên, nhìn rất dọa người.
Nhan Lạc Y nhìn Bạch Trân được đẩy ra ngoài, cô vô cùng đau lòng, hốc mắt ướt át, bước tới an ủi Bạch Trân.
“Cảm ơn cậu, Lạc Y… Đêm nay nếu không có cậu thì e rằng…” Bạch Trân biết, lúc ấy cô đã giãy dụa hết sức rồi, nhưng người đàn ông kia lại nói muốn giết cô…
Nếu cảnh sát không tới thì hậu quả sẽ rất khó lường.
“Được rồi, A Trân, không sao nữa rồi, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Nhan Lạc Y an ủi.
Người thật sự cứu Bạch Trân không phải cô mà chính là Phan Lê Hân và các cảnh sát nhanh chóng cứu viện.
Bạch Trân khóc sưng cả mắt, cả người đều không có chút sức lực nào, vì vậy Nhan Lạc Y đi theo Bạch Trân vào phòng bệnh, tiếp tục an ủi. Một lúc lâu sau, Bạch Trân phục hồi lại tinh thần, Nhan Lạc Y mới nhớ ra Phan Lê Hân vẫn ở ngoài.
Cô giật mình, nói với Bạch Trân: “Lát nữa tớ lại vào.” Nói xong, cô nhanh chóng đi ra, bước vào một căn phòng nghỉ ở bên cạnh. Phan Lê Hân vẫn ngồi ở đó, vệ sĩ đứng bảo vệ bốn phía xung quanh.
Nhan Lạc Y áy náy nói: “Anh Lê Hân, trễ như vậy rồi mà anh còn chưa kịp ăn tối nữa, anh về trước đi…”
“Lạc Y, anh sẽ để bạn em chuyển qua bệnh viện hoàng gia, em có thể yên tâm ở lại đó, chờ bạn em dưỡng thương.”
Nhan Lạc Y cũng hi vọng thương thế của Bạch Trân được chữa trị tốt, cô vui vẻ hỏi: “A Trân có thể chuyển vào đó thật sao?”
“Đương nhiên có thể, anh sẽ miễn tất cả chi phí cho bạn em.” Phan Lê Hân nói xong, đứng dậy nói với cô: “Em cũng chưa ăn gì, anh sẽ bảo Tần Chính đưa đồ ăn cho em, sáng ngày mai bạn em sẽ chuyển viện.”
Khóe mắt Nhan Lạc Y hơi ươn ướt, có người đàn ông này ở đây, cô thật sự có cảm giác an toàn. Anh đã thay cô sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện, ngay cả người bên cạnh cô cũng được hưởng đãi ngộ tốt nhất…
“Anh Lê Hân, cảm ơn anh.” Nhan Lạc Y ngoại trừ nói cảm ơn thì cũng không biết làm gì để đáp lại ân tình của anh.
Phan Lê Hân nhận được câu cảm ơn này của cô, anh đã thỏa mãn rồi. Anh đưa tay, muốn xoa đầu cô theo bản năng, nhưng vừa vươn tay ra, anh lại lặng lẽ thu về.
Hiện giờ anh không thể thân thiết với cô như vậy nữa. Anh nhất định phải nhớ rõ điều này, cũng phải kìm chế tình cảm của anh đối với cô.
“Đừng để bản thân quá mệt mỏi.” Phan Lê Hân nói xong, lập tức cất bước rời đi.
Nhan Lạc Y đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh. Chờ anh đi khuất, cô nhanh chóng trở về chỗ Bạch Trân. Lúc này Bạch Tran đang có y tá ở bên cạnh, thấy Nhan Lạc Y tiến vào, Bạch Trân mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Bạch Trân không dám nói chuyện này cho người nhà vì sợ mọi người lo lắng. Hơn nữa, cha mẹ của Bạch Trân cũng bất hòa với nhau. Trước đây,sau khi bố mẹ cô ly hôn, Bạch Trân ở cùng với cha và mẹ kế, cho nên cô cũng không muốn nói ra chuyện này, sợ bị bàn tán, nói ra nói vào.
Nhan Lạc Y nghe Bạch Trân kể cô đã lên chiếc xe đó như thế nào, bị người đàn ông kia lấy lí do để chuyển hướng, thay đổi đường đi, cuối cùng đi vào trong rừng, thảm kịch xảy ra…
Nhan Lạc Y an ủi cô, cũng nói ngày mai cô có thể đi đến bệnh viện hoàng gia để chữa trị, đồng thời cũng được miễn mọi chi phí. Bạch Trân vừa mới đi làm, lương không cao, trong tay không có nhiều tiền, nghe được chuyện này thì cô cũng vô cùng kích động.
“Thật sao? Sao tớ lại may mắn như vậy? Sẹo trên trán tớ có chữa khỏi được không?”
“Có thể, nhưng bây giờ cậu phải lạc quan lên, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Nhan Lạc Y an ủi cô.
Sáng hôm sau, Nhan Lạc Y theo Bạch Trân chuyển đến bệnh viện hoàng gia. Đây là bệnh viện tốt nhất cả nước, thiết bị vô cùng hiện đại.
Bạch Trân được xếp vào phòng bệnh cao cấp, điều này khiến cho tâm trạng hoảng sợ của cô cũng khá hơn không ít, hơn nữa, cảnh sát cũng bắt được tên biến thái kia, xử theo pháp luật.
Xương đùi của Bạch Trân bị gãy khá nghiêm trọng, cho nên cô phải ở bệnh viện chữa trị khoảng nửa tháng, Nhan Lạc Y đang rảnh, cho nên cũng ở lại chăm sóc cho Bạch Trân.
Ngày hôm sau Phan Lê Hân lập tức trở về xử lý công việc, hiện giờ anh đang tiếp nhận những công việc của tổng thống, cho nên không thể rời đi được, nhưng anh đã dặn dò bệnh viện chăm sóc cẩn thận cho Bạch Trân.
Chớp mắt một cái, một tuần lễ đã trôi qua. Nhan Lạc Y nhìn thấy Bạch Trân dần dần quên đi chuyện này, cô cũng yên tâm hơn. Bạch Trân là một người tương đối lạc quan, cho nên cũng không ám ảnh trong lòng.
Khi Bạch Trân đi kiểm tra lại, cô nghe thấy sát vách có hai y tá đang tán gẫu.
Bọn họ cho rằng Bạch Trân không ở phòng nên bắt đầu bàn luận: “Bạch Trân này là người thân của phó tổng thống sao?”
“Chắc vậy, mà tôi lại nghe nói Nhan tiểu thư kia là bạn gái của phó tổng thống đó. Lần trước cha cô ấy nằm viện, cả bệnh viện đều đồn ầm lên…”
“Tôi nghe nói có người trông thấy phó tổng thống ôm cô ấy an ủi, giống như là bạn trai vậy.”
“Chẳng lẽ tương lai Nhan tiểu thư sẽ thành phu nhân phó tổng thống sao?”
“Không, hẳn là tổng thống phu nhân mới đúng! Không phải có tin tức phó tổng thống sắp tiếp nhận vị trí tổng thống sao?”
“Thật ngưỡng mộ…”
Bạch Trân ngồi trên xe lăn nghe được tất cả, cô ngây người kinh ngạc. Thì ra cô có thể đi vào nơi này trị liệu là vì quan hệ của Lạc Y và phó tổng thống sao?
Bình luận facebook