Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
1913
Thời đại dùng mặt để sống
“Vâng ạ, mami yên tâm, con sẽ rất ngoan mà, con có thể đến phòng giải trí chơi không?”
Khi Trình Ly Nguyệt vẽ cần tập trung tinh thần, trong khi bản thảo thiết kế của Thẩm Quân Dao lại cần gấp, lúc này cô thật sự cần chuyên tâm.
Trình Ly Nguyệt gật đầu, nhưng cũng căn dặn nghiêm nghị, “Có thể tự chơi một mình, nhưng không được bước ra cửa lớn của công ty, không được phép đi gây chuyện, nghe chưa?”
“Con biết rồi mami.” Nhóc con trả lời rất nhanh.
Trình Ly Nguyệt yên tâm về con trai, vì cô tin con trai, từ nhỏ đến lớn, đứa con này chưa từng khiến cô bận lòng qua.
“Đi đi con!” Trình Ly Nguyệt nở nụ cười nhìn con trai bước ra cửa.
Nhóc con vừa bước ra cửa, đôi mắt to lập tức nhìn quanh khắp nơi, từ cửa sổ to của công ty cậu thấy được tòa nhà kim tự tháp to ở phía đối diện, mắt cậu hiện lên sự kiên định.
Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để ra ngoài rồi, cậu phải nắm bắt lấy.
Nhóc con còn khá nhỏ, thế nên, khi cậu nhóc lẻn ra ngoài, không ai thấy cả. Cậu nhóc vừa ra khỏi cửa, lập tức vắt giò lên chạy, nhưng mà khi qua đường cậu vẫn rất tuân thủ luật giao thông, cậu tốn mất mười lăm phút mới đến được trước cửa tòa nhà tập đoàn Cung Thị, thân hình nhỏ bé của cậu đứng trước tòa nhà này quả thật nhỏ đến mức đáng thương, nhỏ đến độ có thể ngó lơ.
Cậu âm thầm cảm thán trong lòng, nghĩ đến Cung Dạ Tiêu ngồi ở một nơi nào đó trong tòa nhà này, trái tim nhỏ của cậu càng đập hưng phấn hơn.
Giống như một con bò tót con không sợ gì cả, dũng cảm tiến về phía trước, cậu đeo balô đi vào sảnh lớn, nhóc con hữu dũng hữu mưu, cậu ngó quanh quất một hồi, sau đó, nghĩ đến một biện pháp nhanh nhất để gặp Cung Dạ Tiêu.
Cậu chớp đôi mắt to đáng yêu, đi đến trước mặt một dì xinh đẹp ngồi ở quầy tiếp tân, ngước khuôn mặt nhỏ lên, mở đầu kế hoạch dùng mặt kiếm sống.
Mấy người tiếp tân cùng lúc nhìn thấy cậu nhóc, đều ngạc nhiên nhìn nhau, ở đâu ra đứa nhóc đáng yêu đến vậy.
“Bạn nhỏ, có gì có thể giúp được con nè?”
“Con đến tìm chú của con.”
“Chú của con? Chú của con tên gì?”
“Chú ấy tên Cung Dạ Tiêu, dì ơi, các dì có thể dẫn con đi gặp chú ấy không?” Nhóc con dùng ánh mắt vô cùng khẩn thiết đáng thương nhìn các dì này.
“Trời đất! Giống Cung Tổng của chúng ta quá! Rõ ràng là đúc ra từ cùng một khuôn mà.”
“Con là tiểu thiếu gia nhà họ Cung? Tại sao con không đem vệ sĩ theo bên mình vậy?” Tiếp tân vô cùng thắc mắc hỏi.
“Con không thích có người đi theo, con để bọn họ chờ ở ngoài rồi, dì ơi, con muốn gặp chú của con, dì làm ơn dẫn con lên đi mà!” Nhóc con nói xong, lại đưa cao khuôn mặt nhỏ giống hệt Cung Dạ Tiêu lên một chút, đôi mắt to long lanh thật muốn mê hoặc chết người mà.
Một trong những vị tiếp tân chớp lấy cơ hội, đi ra từ quầy, “Được thôi, dì dẫn con đi.”
Dù sao thì có thể phục vụ cho người nhà của Cung Tổng cũng là một vinh dự, chưa kể, không biết chừng lại có dịp được tận mắt gặp Cung Tổng một lần nữa cơ!
Nhóc con vui ra mặt, nắm tay cô ấy đi đến phía thang máy, ngồi vào thang máy, đôi mắt to của cậu rõ ràng rất hung phấn, thành công dùng mặt kiếm sống rồi mà.
“Bạn nhỏ, con tên gì vậy!” Tiếp tân cúi người, tỉ mỉ quan sát cậu.
“Con tên Cung Vũ Trạch.” Nhóc con tùy tiện nói dối, bây giờ, cậu chỉ cần đứng trước mặt Cung Dạ Tiêu, đưa sơ yếu lý lịch của mami cho chú ấy là thành công rồi.
“Cái tên hay quá!” Cô tiếp tân hoàn toàn không một chút nghi ngờ, nhóc con này rõ ràng có khuôn mặt của nhà họ Cung.
Thang máy cứ thế đi thẳng lên trên, đến tầng sáu mươi thì ngừng lại, nhóc con lập tức ghi nhớ tầng lầu này, sau đó tung tăng đi theo tiếp tân hướng về phía trước.
Khi đi trong hành lang không trung, bất ngờ có một cô gái diện bộ đầm màu tối gọn gàng lịch thiệp cản bọn họ lại.
“Có việc gì không?”
“Xin chào trợ lý Nhan, đây là cháu của Cung Tổng, tôi dẫn cậu bé lên đây.” Cô tiếp tân nở nụ cười tươi rói trả lời.
Ánh mắt của trợ lý Nhan hơi bất ngờ, cô cúi đầu nhìn nhóc con, nhíu mày nói, “Con là cháu của Cung Tổng?”
Thời đại dùng mặt để sống
“Vâng ạ, mami yên tâm, con sẽ rất ngoan mà, con có thể đến phòng giải trí chơi không?”
Khi Trình Ly Nguyệt vẽ cần tập trung tinh thần, trong khi bản thảo thiết kế của Thẩm Quân Dao lại cần gấp, lúc này cô thật sự cần chuyên tâm.
Trình Ly Nguyệt gật đầu, nhưng cũng căn dặn nghiêm nghị, “Có thể tự chơi một mình, nhưng không được bước ra cửa lớn của công ty, không được phép đi gây chuyện, nghe chưa?”
“Con biết rồi mami.” Nhóc con trả lời rất nhanh.
Trình Ly Nguyệt yên tâm về con trai, vì cô tin con trai, từ nhỏ đến lớn, đứa con này chưa từng khiến cô bận lòng qua.
“Đi đi con!” Trình Ly Nguyệt nở nụ cười nhìn con trai bước ra cửa.
Nhóc con vừa bước ra cửa, đôi mắt to lập tức nhìn quanh khắp nơi, từ cửa sổ to của công ty cậu thấy được tòa nhà kim tự tháp to ở phía đối diện, mắt cậu hiện lên sự kiên định.
Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để ra ngoài rồi, cậu phải nắm bắt lấy.
Nhóc con còn khá nhỏ, thế nên, khi cậu nhóc lẻn ra ngoài, không ai thấy cả. Cậu nhóc vừa ra khỏi cửa, lập tức vắt giò lên chạy, nhưng mà khi qua đường cậu vẫn rất tuân thủ luật giao thông, cậu tốn mất mười lăm phút mới đến được trước cửa tòa nhà tập đoàn Cung Thị, thân hình nhỏ bé của cậu đứng trước tòa nhà này quả thật nhỏ đến mức đáng thương, nhỏ đến độ có thể ngó lơ.
Cậu âm thầm cảm thán trong lòng, nghĩ đến Cung Dạ Tiêu ngồi ở một nơi nào đó trong tòa nhà này, trái tim nhỏ của cậu càng đập hưng phấn hơn.
Giống như một con bò tót con không sợ gì cả, dũng cảm tiến về phía trước, cậu đeo balô đi vào sảnh lớn, nhóc con hữu dũng hữu mưu, cậu ngó quanh quất một hồi, sau đó, nghĩ đến một biện pháp nhanh nhất để gặp Cung Dạ Tiêu.
Cậu chớp đôi mắt to đáng yêu, đi đến trước mặt một dì xinh đẹp ngồi ở quầy tiếp tân, ngước khuôn mặt nhỏ lên, mở đầu kế hoạch dùng mặt kiếm sống.
Mấy người tiếp tân cùng lúc nhìn thấy cậu nhóc, đều ngạc nhiên nhìn nhau, ở đâu ra đứa nhóc đáng yêu đến vậy.
“Bạn nhỏ, có gì có thể giúp được con nè?”
“Con đến tìm chú của con.”
“Chú của con? Chú của con tên gì?”
“Chú ấy tên Cung Dạ Tiêu, dì ơi, các dì có thể dẫn con đi gặp chú ấy không?” Nhóc con dùng ánh mắt vô cùng khẩn thiết đáng thương nhìn các dì này.
“Trời đất! Giống Cung Tổng của chúng ta quá! Rõ ràng là đúc ra từ cùng một khuôn mà.”
“Con là tiểu thiếu gia nhà họ Cung? Tại sao con không đem vệ sĩ theo bên mình vậy?” Tiếp tân vô cùng thắc mắc hỏi.
“Con không thích có người đi theo, con để bọn họ chờ ở ngoài rồi, dì ơi, con muốn gặp chú của con, dì làm ơn dẫn con lên đi mà!” Nhóc con nói xong, lại đưa cao khuôn mặt nhỏ giống hệt Cung Dạ Tiêu lên một chút, đôi mắt to long lanh thật muốn mê hoặc chết người mà.
Một trong những vị tiếp tân chớp lấy cơ hội, đi ra từ quầy, “Được thôi, dì dẫn con đi.”
Dù sao thì có thể phục vụ cho người nhà của Cung Tổng cũng là một vinh dự, chưa kể, không biết chừng lại có dịp được tận mắt gặp Cung Tổng một lần nữa cơ!
Nhóc con vui ra mặt, nắm tay cô ấy đi đến phía thang máy, ngồi vào thang máy, đôi mắt to của cậu rõ ràng rất hung phấn, thành công dùng mặt kiếm sống rồi mà.
“Bạn nhỏ, con tên gì vậy!” Tiếp tân cúi người, tỉ mỉ quan sát cậu.
“Con tên Cung Vũ Trạch.” Nhóc con tùy tiện nói dối, bây giờ, cậu chỉ cần đứng trước mặt Cung Dạ Tiêu, đưa sơ yếu lý lịch của mami cho chú ấy là thành công rồi.
“Cái tên hay quá!” Cô tiếp tân hoàn toàn không một chút nghi ngờ, nhóc con này rõ ràng có khuôn mặt của nhà họ Cung.
Thang máy cứ thế đi thẳng lên trên, đến tầng sáu mươi thì ngừng lại, nhóc con lập tức ghi nhớ tầng lầu này, sau đó tung tăng đi theo tiếp tân hướng về phía trước.
Khi đi trong hành lang không trung, bất ngờ có một cô gái diện bộ đầm màu tối gọn gàng lịch thiệp cản bọn họ lại.
“Có việc gì không?”
“Xin chào trợ lý Nhan, đây là cháu của Cung Tổng, tôi dẫn cậu bé lên đây.” Cô tiếp tân nở nụ cười tươi rói trả lời.
Ánh mắt của trợ lý Nhan hơi bất ngờ, cô cúi đầu nhìn nhóc con, nhíu mày nói, “Con là cháu của Cung Tổng?”
Bình luận facebook