Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
194
Dẫn con quay về
“Không sai, tôi và anh Tuấn Hiên từ lâu đã tình đầu ý hợp rồi, cũng âm thầm ở bên nhau từ lâu, tai nạn xe của anh ấy là giả, người hằng ngày thỏa mãn nhu cầu của anh ấy là tôi, nhưng mà cô cũng đã ký tên rồi, cho là bây giờ có biết thì làm gì được nào?”
Trình Ly Nguyệt loạng choạng lùi về sau hai bước, mặc dù sắc mặt cô chỉ là tái nhợt, nhưng mà trong người cô lại là máu chảy thành sông, chồng cô mỗi đêm đều ngủ ở chỗ cô ta? Nguyên nhân của những ngày Lục Tuấn Hiên đi công tác, những ngày anh ta viện đủ cớ để không về nhà đều là vì người phụ nữ này sao? Nỗi đau kịch liệt bao trùm lấy cô, cô cảm thấy mình như thể sắp nghẹt thở.
“Người đàn ông đó là ai? Kẻ xấu xa mà tối hôm qua các người sắp xếp là ai?” Trình Ly Nguyệt như người điên dại trừng to đôi mắt đầy nước nhìn cô ta, thấp giọng hét.
Thẩm Quân Dao có chút hết nhẫn nại nhìn cô ta, “Người đàn ông ngày hôm qua là ai không quan trọng, quan trọng là tối qua cô thực sự bị đàn ông ngủ mất rồi.”
“Nói cho tôi biết là ai! Mau nói cho tôi biết là ai…” Trình Ly Nguyệt như phát điên to tiếng hỏi.
Thẩm Quân Dao tỏ vẻ khó chịu quay mặt đi, “Tối hôm qua chúng ta sắp xếp một tên trai bao cho cô, nhưng sau này tên đó bảo có một tên con trai khác đi vào phòng trước hắn, mà hắn thì lại không muốn làm chuyện ba người nên kẻ ngủ với cô là già là trẻ, là tròn hay dẹp, không ai biết cả.”
“Tôi không tin, tôi có thể đi tra máy quay camera.” Trình Ly Nguyệt giận đến cả người run lên.
“Thật không may, hôm qua hệ thống máy quay camera của khách sạn đó bị hư rồi.” Thẩm Quân Dao cười đắc ý, vì khách sạn này thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lục.
Khuôn mặt Trình Ly Nguyệt tái nhợt, cái bẫy này của bọn họ không có kẽ hở sai phạm nào.
Lúc này, Trần Hà cầm hộ chiếu đi đến, ném về phía trước mặt cô, “Cầm lấy, mau chóng biến cho khuất mắt.”
Trình Ly Nguyệt nắm chặt hộ chiếu, cô liếc nhìn mặt mũi của những con người này, cho dù cô có không cam tâm và đau khổ thế nào thì cô chỉ cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến mức nhìn nhiều thêm một chút, ở lại lâu thêm một chút thôi cô cũng cơ thể ngạt thở đến chết.
“Ta hận các người, hận toàn bộ các người.” Nước mắt Trình Ly Nguyệt rơi như mưa, thân hình mảnh mai tuyệt vọng quay lưng rời đi.
Đứng nhìn dáng người rời khỏi của Trình Ly Nguyệt, Trần Hà và Thẩm Quân Dao nhìn nhau, cuối cùng thì cũng có thể rũ bỏ con người dư thừa này rồi,
……
Bốn năm sau, tại sân bay.
Một cô gái trẻ đứng ở sân bay, tay giơ cao bảng chào đón.
Trên bảng ghi dòng chữ “nhà thiết kế chính Trình Ly Nguyệt.” to đùng, ánh mắt cô gái sốt ruột tìm kiếm người mà cô phải đón trong đám đông.
Ánh mắt cô tập trung vào những người phụ nữ ăn mặt sang trọng khí chất.
Còn lúc này đây, trong đám đông, có một người ăn mặc thoải mái tự nhiên đang đẩy xe vali đi ra, trên xe đẩy chất hai chiếc vali to, trên vali là một cậu bé mặc chiếc áo jeans màu xanh, quần ngắn màu xám, mang đôi giày thể thao màu be.
Trong đám đông, thân hình cô gái mảnh mai mỹ miều, qua loa búi thành đầu củ tỏi, khuôn mặt đơn giản lanh lẹ sạch sẽ, ngũ quan tinh tế, làn da trắng tựa phấn son thượng hạng, thật khiến người ta phải ganh tị mà.
Lại nhìn sang cậu bé đang ngồi trên vali, tuy chỉ tầm ba bốn tuổi nhưng lại có dáng vẻ của một họa thủy rồi.
Một mái đầu ngắn đen nháy, lớp mái lưa thưa che lại chiếc trán căng đầy, phía dưới đôi mày sắc nét là đôi mắt tinh ranh hơn người tựa đá quý đen, đôi môi mỏng hồng nõn nà bên dưới chiếc mũi nhỏ cao thẳng cùng với làn da trắng khỏe, hoàn toàn là người mẫu nhí bước ra từ trang bìa tạp chí mà.
Các cô gái đi ngang nhìn thấy cậu bé này đều kinh ngạc cảm thán, quá đẹp mà.
Muốn bắt cóc đem đi.
“Mami, dì đó đến đón mình kìa.”
Trình Ly nguyệt mím môi cười, tuy con cô còn bé nhưng lại nhận được nhiều mặt chữ.
Cô khẽ hít một hơi sâu, thật không ngờ, một đi là bốn năm, giờ cô lại quay về cái thành phố này.
Năm đó, cô rời khỏi với tâm trạng đầy oán hận, bây giờ, cô lại quay về với tâm thái bình thản.
Trong bốn năm nay, cô đã trải qua những gì, những khó khan gian khổ đó chỉ có mình cô biết, với thời gian bốn năm, cô lột xác, kiên cường, đồng thời trở thành bà mẹ đơn thân.
Dẫn con quay về
“Không sai, tôi và anh Tuấn Hiên từ lâu đã tình đầu ý hợp rồi, cũng âm thầm ở bên nhau từ lâu, tai nạn xe của anh ấy là giả, người hằng ngày thỏa mãn nhu cầu của anh ấy là tôi, nhưng mà cô cũng đã ký tên rồi, cho là bây giờ có biết thì làm gì được nào?”
Trình Ly Nguyệt loạng choạng lùi về sau hai bước, mặc dù sắc mặt cô chỉ là tái nhợt, nhưng mà trong người cô lại là máu chảy thành sông, chồng cô mỗi đêm đều ngủ ở chỗ cô ta? Nguyên nhân của những ngày Lục Tuấn Hiên đi công tác, những ngày anh ta viện đủ cớ để không về nhà đều là vì người phụ nữ này sao? Nỗi đau kịch liệt bao trùm lấy cô, cô cảm thấy mình như thể sắp nghẹt thở.
“Người đàn ông đó là ai? Kẻ xấu xa mà tối hôm qua các người sắp xếp là ai?” Trình Ly Nguyệt như người điên dại trừng to đôi mắt đầy nước nhìn cô ta, thấp giọng hét.
Thẩm Quân Dao có chút hết nhẫn nại nhìn cô ta, “Người đàn ông ngày hôm qua là ai không quan trọng, quan trọng là tối qua cô thực sự bị đàn ông ngủ mất rồi.”
“Nói cho tôi biết là ai! Mau nói cho tôi biết là ai…” Trình Ly Nguyệt như phát điên to tiếng hỏi.
Thẩm Quân Dao tỏ vẻ khó chịu quay mặt đi, “Tối hôm qua chúng ta sắp xếp một tên trai bao cho cô, nhưng sau này tên đó bảo có một tên con trai khác đi vào phòng trước hắn, mà hắn thì lại không muốn làm chuyện ba người nên kẻ ngủ với cô là già là trẻ, là tròn hay dẹp, không ai biết cả.”
“Tôi không tin, tôi có thể đi tra máy quay camera.” Trình Ly Nguyệt giận đến cả người run lên.
“Thật không may, hôm qua hệ thống máy quay camera của khách sạn đó bị hư rồi.” Thẩm Quân Dao cười đắc ý, vì khách sạn này thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lục.
Khuôn mặt Trình Ly Nguyệt tái nhợt, cái bẫy này của bọn họ không có kẽ hở sai phạm nào.
Lúc này, Trần Hà cầm hộ chiếu đi đến, ném về phía trước mặt cô, “Cầm lấy, mau chóng biến cho khuất mắt.”
Trình Ly Nguyệt nắm chặt hộ chiếu, cô liếc nhìn mặt mũi của những con người này, cho dù cô có không cam tâm và đau khổ thế nào thì cô chỉ cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến mức nhìn nhiều thêm một chút, ở lại lâu thêm một chút thôi cô cũng cơ thể ngạt thở đến chết.
“Ta hận các người, hận toàn bộ các người.” Nước mắt Trình Ly Nguyệt rơi như mưa, thân hình mảnh mai tuyệt vọng quay lưng rời đi.
Đứng nhìn dáng người rời khỏi của Trình Ly Nguyệt, Trần Hà và Thẩm Quân Dao nhìn nhau, cuối cùng thì cũng có thể rũ bỏ con người dư thừa này rồi,
……
Bốn năm sau, tại sân bay.
Một cô gái trẻ đứng ở sân bay, tay giơ cao bảng chào đón.
Trên bảng ghi dòng chữ “nhà thiết kế chính Trình Ly Nguyệt.” to đùng, ánh mắt cô gái sốt ruột tìm kiếm người mà cô phải đón trong đám đông.
Ánh mắt cô tập trung vào những người phụ nữ ăn mặt sang trọng khí chất.
Còn lúc này đây, trong đám đông, có một người ăn mặc thoải mái tự nhiên đang đẩy xe vali đi ra, trên xe đẩy chất hai chiếc vali to, trên vali là một cậu bé mặc chiếc áo jeans màu xanh, quần ngắn màu xám, mang đôi giày thể thao màu be.
Trong đám đông, thân hình cô gái mảnh mai mỹ miều, qua loa búi thành đầu củ tỏi, khuôn mặt đơn giản lanh lẹ sạch sẽ, ngũ quan tinh tế, làn da trắng tựa phấn son thượng hạng, thật khiến người ta phải ganh tị mà.
Lại nhìn sang cậu bé đang ngồi trên vali, tuy chỉ tầm ba bốn tuổi nhưng lại có dáng vẻ của một họa thủy rồi.
Một mái đầu ngắn đen nháy, lớp mái lưa thưa che lại chiếc trán căng đầy, phía dưới đôi mày sắc nét là đôi mắt tinh ranh hơn người tựa đá quý đen, đôi môi mỏng hồng nõn nà bên dưới chiếc mũi nhỏ cao thẳng cùng với làn da trắng khỏe, hoàn toàn là người mẫu nhí bước ra từ trang bìa tạp chí mà.
Các cô gái đi ngang nhìn thấy cậu bé này đều kinh ngạc cảm thán, quá đẹp mà.
Muốn bắt cóc đem đi.
“Mami, dì đó đến đón mình kìa.”
Trình Ly nguyệt mím môi cười, tuy con cô còn bé nhưng lại nhận được nhiều mặt chữ.
Cô khẽ hít một hơi sâu, thật không ngờ, một đi là bốn năm, giờ cô lại quay về cái thành phố này.
Năm đó, cô rời khỏi với tâm trạng đầy oán hận, bây giờ, cô lại quay về với tâm thái bình thản.
Trong bốn năm nay, cô đã trải qua những gì, những khó khan gian khổ đó chỉ có mình cô biết, với thời gian bốn năm, cô lột xác, kiên cường, đồng thời trở thành bà mẹ đơn thân.
Bình luận facebook