Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
1964
Trình Ly Nguyệt mỉm cười ôm cậu bé vào lòng, nghĩ tới hôm nay là thứ bảy, cô có thể nghỉ ngơi thư giãn, cô định ở bên con cả ngày, cô nhớ ra bên cạnh biệt thự chẳng phải là một khu rừng, vừa hay có thể dẫn con vào rừng chơi. “Đánh răng thôi! Hôm nay mẹ sẽ ở nhà với con cả ngày.”
“Thật vậy ư?”
“Ừ, chúng ta sẽ tới khu rừng bên kia chạy bộ có được không?”
“Vâng ạ!” Cậu nhóc hào hứng.
Khi còn ở nước ngoài, hai ngày nghỉ cuối tuần Trình Ly Nguyệt đều dẫn con chạy bộ quanh công viên, sau khi về nước, thú vui này của hai mẹ con giảm hẳn.
Hai mẹ con thay đồ xuống lầu, thời gian không còn sớm, Trình Ly Nguyệt dẫn con đi vào nơi không khí trong lành trong rừng, đây là một ngọn núi nhỏ, nằm cách trung tâm thành phố không xa, vẻ nguyên sơ được bảo tồn hoàn hảo, giờ đây ngọn núi này e là đã thuộc vào phạm vi tài sản của Cung Dạ Tiêu.
Bởi không có ai dám vào đây leo núi, trong núi được thu dọn rất sạch sẽ, không khí trong lành, là một nơi tuyệt vời để vận động.
Trình Ly Nguyệt đi cùng con, thú vui đó người thường không thể nào hiểu được, sự ăn ý giữa mẹ và con, mỗi ánh mắt động viên, tình yêu và sự ỷ lại của cậu bé với mẹ.
Cung Dạ Tiêu sau khi trở dậy liền tới gõ cửa phòng Trình Ly Nguyệt, gõ một hồi không thấy ai trả lời, anh liền vặn chốt cửa, không ngờ vừa vặn cửa liền mở ra, trong phòng không thấy bóng dáng mẹ con Trình Ly Nguyệt đâu nữa.
Tim anh như thể bị một sợi thép thít chặt, lo lắng căng thẳng, lẽ nào cô ấy đã dẫn con bỏ đi rồi!
Cung Dạ Tiêu xuống lầu, nhìn thấy quản gia Trương Đức: “Chú Đức, Trình Ly Nguyệt và Tiểu Trạch đâu rồi?”
“Ồ! Thiếu gia đừng lo lắng, Trình tiểu thư dẫn tiểu thiếu gia vào khu rừng gần đây chạy bộ rồi.”
Cung Dạ Tiêu lúc này mới nhẹ lòng, anh khẽ thở phào, anh mặt một chiếc áo tshirt màu xám và quần âu, cũng đang định đi thể dục, anh đi giầy và bước ra khỏi cửa dinh thự.
Anh nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, dựa vào trực giác anh chọn con đường núi bên trái, đôi chân dài của anh bước nhanh đi, đuổi theo hai mẹ con kia.
Trình Ly Nguyệt và con trai đi không nhanh, chả mấy chốc anh đã đuổi kịp.
“Baba, baba cũng tới rồi!” Cậu bé phát hiện ra Cung Dạ Tiêu trước tiên.
Trình Ly Nguyệt vừa quay đầu lại đã thấy người đàn ông cao lớn đang bước nhanh tới, cô hơi ngạc nhiên, sao anh ta lại tới đây?
Cung Dạ Tiêu mỉm cười nhìn con trai hai má đỏ hây hây: “Leo núi mệt không?”
“Không mệt!”
“Tốt lắm! Cố lên, chúng ta đi tiếp nào.” Cung Dạ Tiêu nói xong, đưa mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt trong veo của Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt nhíu mày, thời gian của cô và con anh cũng muốn xen ngang vào làm gì?
Cung Dạ Tiêu lập tức dắt tay con bước lên phía trước, Trình Ly Nguyệt đi theo phía sau, cậu bé vừa đi vừa quay đầu lại: “Mami, cố lên!”
Trình Ly Nguyệt hiểu rằng cậu bé rất yêu quý Cung Dạ Tiêu, cho dù mới nhận nhau nhưng tình cảm rất sâu đậm, chính là vì từ khi cậu bé ý thức được người khác có ba, trong đầu cậu vẫn luôn tưởng tượng ra một người cha, cậu bé khao khát có được tình yêu trọn vẹn.
Đây cũng chính là lí do khiến Trình Ly Nguyệt không ngăn cản tình cảm của con và Cung Dạ Tiêu, là một người mẹ cô không thể ích kỷ với con, mà phải tạo ra cho con một môi trường trưởng thành lành mạnh.
Trình Ly Nguyệt bước đi nhưng trong lòng không mấy tập trung nên đâu biết phía trước có bậc thang, cô bước hụt một bước, cả người mất thăng bằng, khuỵu gối về phía mặt đất trải xi măng.
“Á…” Trình Ly Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng.
Tiếp theo đó đầu gối của cô quỳ mạnh xuống mỏm nhọn lồi lên, cô chỉ mặc một chiếc quần thể thao ngắn, đầu gối trắng như tuyết lập tức đỏ tấy, tím bầm, rớm máu.
“Mami…” Tiểu Trạch vội vàng lao từ trên xuống.
Cung Dạ Tiêu cũng bước xuống, Trình Ly Nguyệt đau đớn ngồi trên thềm đá, hai đầu gối đều bị thương.
Hai mắt cậu bé đỏ hoe, thương mẹ bật khóc: “Mami, có đau không?”
“Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi, về bôi thuốc sẽ khỏi.” Trình Ly Nguyệt mặc dù rất đau nhưng nhìn thấy nước mắt của con, cô chỉ có thể nói không sao.
Cung Dạ Tiêu cúi người, cậu bé liền chu môi mách với anh: “Baba, mami bị thương rồi.”
Đôi mắt sâu thẳm của Cung Dạ Tiêu nhìn về phía Trình Ly Nguyệt: “Sao lại bất cẩn thế?”
Trình Ly Nguyệt hơi chột dạ, vừa rồi là cô không tập trung khi đi bậc thang.”
Cung Dạ Tiêu nói với cậu nhóc đang lo lắng khóc lóc: “Tiểu Trạch, con có thể tự xuống núi không?”
“Vâng!”
“Ừ, vậy đi thôi!” Cung Dạ Tiêu nói xong liền cúi xuống trước mặt Trình Ly Nguyệt: “Lên đây.”
Trình Ly Nguyệt nhìn tấm lưng rộng của anh, trái tim lỗi mất vài nhịp, anh định cõng cô xuống núi sao?
“Mami, mau trèo lên, để baba cõng xuống núi!” Cậu bé nói với co.
“Không cần đâu, tôi tự đi được.” Trình Ly Nguyệt không muốn nhờ vả anh ta, tối qua anh nói để con ở nhà họ Cung, cô bất giác trở lên đề phòng anh.
Trình Ly Nguyệt vừa run rẩy đứng dậy, hai cánh tay rắn chắc của Cung Dạ Tiêu đã đỡ lấy mông cô, cõng cô đứng lên, Trình Ly Nguyệt giật mình sợ hãi, không thể không vòng tay ôm lấy cổ anh, cứ như thế cô bị người đàn ông này cõng đi.
“Cung Dạ Tiêu, anh bỏ tôi xuống, tôi nói rồi, tôi có thể tự đi được.” Trình Ly Nguyệt giãy giụa phản đối.
Nào ngờ, cô bị tét mông hai cái: "Ngoan ngoãn giữ chắc vào.”
Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng, cậu nhóc thì cẩn thận đi trước dẫn đường, không phát hiện ra sự lúng túng của mẹ.
Trình Ly Nguyệt không dám giãy giụa nữa, Cung Dạ Tiêu cõng cô xuống núi, về tới dinh thự, Trương Đức đã lấy hộp thuốc ra, Trình Ly Nguyệt ngồi xuống sofa, hai đầu gối đã được bôi thuốc đỏ, cũng may vết thương không sâu.
“Mami, hôm nay chúng ta không đi đâu nữa hết, ở nhà chơi có được không?” Cậu bé thương mẹ, không còn muốn đi chơi nữa.
Trình Ly Nguyệt cũng thấy cạn lời, mới sáng sớm đã khiến mình thành ra thế này, lại còn khiến con trai lo lắng tới vậy.
Một lát sau, người giúp việc làm xong bữa sáng, Trình Ly Nguyệt, cậu nhóc và Cung Dạ Tiêu cùng ngồi ăn.
Khi ăn sáng, Cung Dạ Tiêu tò mò hỏi cô: “Khi đi đường, đầu óc em nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì.” Trình Ly Nguyệt ủ dột trả lời.
Anh không hề tin điều cô nói, bậc thềm vừa lớn lại vừa bằng phẳng, vậy mà cô cũng ngã được, chắc chắn là không tập trung.
Ăn sáng xong cậu nhóc nhất quyết không chịu lên lầu chơi đồ chơi, cứ thế ngồi bên cạnh Trình Ly Nguyệt, nhìn chằm chặp vào vết thương của cô hi vọng có thể nhanh khỏi.
Cung Dạ Tiêu đưa cho hai mẹ con mỗi người một chiếc ipad, Trình Ly Nguyệt cũng tranh thủ rảnh rỗi, cùng con ôm ipad, cậu nhóc nghe ba trăm bài hát thiếu nhi, Trình Ly Nguyệt xem tin tức, Cung Dạ Tiêu thì về thư phòng xử lý công việc.
Trình Ly Nguyệt cho con xem một tiếng sau đó lên lầu chơi đồ chơi, không cho xem quá lâu.
Trình Ly Nguyệt mỉm cười ôm cậu bé vào lòng, nghĩ tới hôm nay là thứ bảy, cô có thể nghỉ ngơi thư giãn, cô định ở bên con cả ngày, cô nhớ ra bên cạnh biệt thự chẳng phải là một khu rừng, vừa hay có thể dẫn con vào rừng chơi. “Đánh răng thôi! Hôm nay mẹ sẽ ở nhà với con cả ngày.”
“Thật vậy ư?”
“Ừ, chúng ta sẽ tới khu rừng bên kia chạy bộ có được không?”
“Vâng ạ!” Cậu nhóc hào hứng.
Khi còn ở nước ngoài, hai ngày nghỉ cuối tuần Trình Ly Nguyệt đều dẫn con chạy bộ quanh công viên, sau khi về nước, thú vui này của hai mẹ con giảm hẳn.
Hai mẹ con thay đồ xuống lầu, thời gian không còn sớm, Trình Ly Nguyệt dẫn con đi vào nơi không khí trong lành trong rừng, đây là một ngọn núi nhỏ, nằm cách trung tâm thành phố không xa, vẻ nguyên sơ được bảo tồn hoàn hảo, giờ đây ngọn núi này e là đã thuộc vào phạm vi tài sản của Cung Dạ Tiêu.
Bởi không có ai dám vào đây leo núi, trong núi được thu dọn rất sạch sẽ, không khí trong lành, là một nơi tuyệt vời để vận động.
Trình Ly Nguyệt đi cùng con, thú vui đó người thường không thể nào hiểu được, sự ăn ý giữa mẹ và con, mỗi ánh mắt động viên, tình yêu và sự ỷ lại của cậu bé với mẹ.
Cung Dạ Tiêu sau khi trở dậy liền tới gõ cửa phòng Trình Ly Nguyệt, gõ một hồi không thấy ai trả lời, anh liền vặn chốt cửa, không ngờ vừa vặn cửa liền mở ra, trong phòng không thấy bóng dáng mẹ con Trình Ly Nguyệt đâu nữa.
Tim anh như thể bị một sợi thép thít chặt, lo lắng căng thẳng, lẽ nào cô ấy đã dẫn con bỏ đi rồi!
Cung Dạ Tiêu xuống lầu, nhìn thấy quản gia Trương Đức: “Chú Đức, Trình Ly Nguyệt và Tiểu Trạch đâu rồi?”
“Ồ! Thiếu gia đừng lo lắng, Trình tiểu thư dẫn tiểu thiếu gia vào khu rừng gần đây chạy bộ rồi.”
Cung Dạ Tiêu lúc này mới nhẹ lòng, anh khẽ thở phào, anh mặt một chiếc áo tshirt màu xám và quần âu, cũng đang định đi thể dục, anh đi giầy và bước ra khỏi cửa dinh thự.
Anh nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, dựa vào trực giác anh chọn con đường núi bên trái, đôi chân dài của anh bước nhanh đi, đuổi theo hai mẹ con kia.
Trình Ly Nguyệt và con trai đi không nhanh, chả mấy chốc anh đã đuổi kịp.
“Baba, baba cũng tới rồi!” Cậu bé phát hiện ra Cung Dạ Tiêu trước tiên.
Trình Ly Nguyệt vừa quay đầu lại đã thấy người đàn ông cao lớn đang bước nhanh tới, cô hơi ngạc nhiên, sao anh ta lại tới đây?
Cung Dạ Tiêu mỉm cười nhìn con trai hai má đỏ hây hây: “Leo núi mệt không?”
“Không mệt!”
“Tốt lắm! Cố lên, chúng ta đi tiếp nào.” Cung Dạ Tiêu nói xong, đưa mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt trong veo của Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt nhíu mày, thời gian của cô và con anh cũng muốn xen ngang vào làm gì?
Cung Dạ Tiêu lập tức dắt tay con bước lên phía trước, Trình Ly Nguyệt đi theo phía sau, cậu bé vừa đi vừa quay đầu lại: “Mami, cố lên!”
Trình Ly Nguyệt hiểu rằng cậu bé rất yêu quý Cung Dạ Tiêu, cho dù mới nhận nhau nhưng tình cảm rất sâu đậm, chính là vì từ khi cậu bé ý thức được người khác có ba, trong đầu cậu vẫn luôn tưởng tượng ra một người cha, cậu bé khao khát có được tình yêu trọn vẹn.
Đây cũng chính là lí do khiến Trình Ly Nguyệt không ngăn cản tình cảm của con và Cung Dạ Tiêu, là một người mẹ cô không thể ích kỷ với con, mà phải tạo ra cho con một môi trường trưởng thành lành mạnh.
Trình Ly Nguyệt bước đi nhưng trong lòng không mấy tập trung nên đâu biết phía trước có bậc thang, cô bước hụt một bước, cả người mất thăng bằng, khuỵu gối về phía mặt đất trải xi măng.
“Á…” Trình Ly Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng.
Tiếp theo đó đầu gối của cô quỳ mạnh xuống mỏm nhọn lồi lên, cô chỉ mặc một chiếc quần thể thao ngắn, đầu gối trắng như tuyết lập tức đỏ tấy, tím bầm, rớm máu.
“Mami…” Tiểu Trạch vội vàng lao từ trên xuống.
Cung Dạ Tiêu cũng bước xuống, Trình Ly Nguyệt đau đớn ngồi trên thềm đá, hai đầu gối đều bị thương.
Hai mắt cậu bé đỏ hoe, thương mẹ bật khóc: “Mami, có đau không?”
“Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi, về bôi thuốc sẽ khỏi.” Trình Ly Nguyệt mặc dù rất đau nhưng nhìn thấy nước mắt của con, cô chỉ có thể nói không sao.
Cung Dạ Tiêu cúi người, cậu bé liền chu môi mách với anh: “Baba, mami bị thương rồi.”
Đôi mắt sâu thẳm của Cung Dạ Tiêu nhìn về phía Trình Ly Nguyệt: “Sao lại bất cẩn thế?”
Trình Ly Nguyệt hơi chột dạ, vừa rồi là cô không tập trung khi đi bậc thang.”
Cung Dạ Tiêu nói với cậu nhóc đang lo lắng khóc lóc: “Tiểu Trạch, con có thể tự xuống núi không?”
“Vâng!”
“Ừ, vậy đi thôi!” Cung Dạ Tiêu nói xong liền cúi xuống trước mặt Trình Ly Nguyệt: “Lên đây.”
Trình Ly Nguyệt nhìn tấm lưng rộng của anh, trái tim lỗi mất vài nhịp, anh định cõng cô xuống núi sao?
“Mami, mau trèo lên, để baba cõng xuống núi!” Cậu bé nói với co.
“Không cần đâu, tôi tự đi được.” Trình Ly Nguyệt không muốn nhờ vả anh ta, tối qua anh nói để con ở nhà họ Cung, cô bất giác trở lên đề phòng anh.
Trình Ly Nguyệt vừa run rẩy đứng dậy, hai cánh tay rắn chắc của Cung Dạ Tiêu đã đỡ lấy mông cô, cõng cô đứng lên, Trình Ly Nguyệt giật mình sợ hãi, không thể không vòng tay ôm lấy cổ anh, cứ như thế cô bị người đàn ông này cõng đi.
“Cung Dạ Tiêu, anh bỏ tôi xuống, tôi nói rồi, tôi có thể tự đi được.” Trình Ly Nguyệt giãy giụa phản đối.
Nào ngờ, cô bị tét mông hai cái: "Ngoan ngoãn giữ chắc vào.”
Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng, cậu nhóc thì cẩn thận đi trước dẫn đường, không phát hiện ra sự lúng túng của mẹ.
Trình Ly Nguyệt không dám giãy giụa nữa, Cung Dạ Tiêu cõng cô xuống núi, về tới dinh thự, Trương Đức đã lấy hộp thuốc ra, Trình Ly Nguyệt ngồi xuống sofa, hai đầu gối đã được bôi thuốc đỏ, cũng may vết thương không sâu.
“Mami, hôm nay chúng ta không đi đâu nữa hết, ở nhà chơi có được không?” Cậu bé thương mẹ, không còn muốn đi chơi nữa.
Trình Ly Nguyệt cũng thấy cạn lời, mới sáng sớm đã khiến mình thành ra thế này, lại còn khiến con trai lo lắng tới vậy.
Một lát sau, người giúp việc làm xong bữa sáng, Trình Ly Nguyệt, cậu nhóc và Cung Dạ Tiêu cùng ngồi ăn.
Khi ăn sáng, Cung Dạ Tiêu tò mò hỏi cô: “Khi đi đường, đầu óc em nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì.” Trình Ly Nguyệt ủ dột trả lời.
Anh không hề tin điều cô nói, bậc thềm vừa lớn lại vừa bằng phẳng, vậy mà cô cũng ngã được, chắc chắn là không tập trung.
Ăn sáng xong cậu nhóc nhất quyết không chịu lên lầu chơi đồ chơi, cứ thế ngồi bên cạnh Trình Ly Nguyệt, nhìn chằm chặp vào vết thương của cô hi vọng có thể nhanh khỏi.
Cung Dạ Tiêu đưa cho hai mẹ con mỗi người một chiếc ipad, Trình Ly Nguyệt cũng tranh thủ rảnh rỗi, cùng con ôm ipad, cậu nhóc nghe ba trăm bài hát thiếu nhi, Trình Ly Nguyệt xem tin tức, Cung Dạ Tiêu thì về thư phòng xử lý công việc.
Trình Ly Nguyệt cho con xem một tiếng sau đó lên lầu chơi đồ chơi, không cho xem quá lâu.
Bình luận facebook