Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232
21232
“Xem ra anh cũng rất bận đó.” Tô Lạc Lạc cười, nhìn anh dường như càng lúc càng trưởng thành hơn rồi.
Dạ Trạch Hạo híp mắt nhìn cô, “Cô gần đây sống tốt không?”
“Cũng được!”
“Ở cùng anh ta à?” Dạ Trạch Hạo có ý ám chỉ.
Tô Lạc Lạc cũng không giấu diếm gì, cô gật đầu, “Uhm! Ở cùng nhau rồi.”
“Chúc mừng.” Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười, “Lúc cô kết hôn, tôi nhất định tặng một phần quà lớn.”
“Vậy còn anh? Có bao giờ nghĩ đến...” Tô Lạc Lạc có thể hiểu rõ người thân còn trên thế gian, sự khốn khổ và chán nản khi không thể nhận nhau.
Dạ Trạch Hạo than một tiếng, “Tùy duyên thôi! Nếu như ông trời muốn tôi và anh ta nhận nhau, tôi sẽ không cự tuyệt, nếu như ông trời không cho tôi cơ hội, tôi cũng không sao hết.” Dạ Trạch Hạo suy nghĩ thoáng mà nói.
Tô Lạc Lạc cũng không thể nói gì, nếu như Dạ Trạch Hạo quay về, vậy Long Dạ Tước và mẹ của anh ta, sẽ rất đau lòng, bây giờ, cô không muốn người đàn ông này chịu tổn thương.
“Có thời gian dẫn bọn trẻ qua nhà tôi chơi.” Dạ Trạch Hạo nói xong, chui vào trong xe, tính rời khỏi.
Tô Lạc Lạc vẫy tay với anh, “Tạm biệt!”
Tô Lạc Lạc về đến biệt thự, Long Dạ Tước đi công ty xử lý công việc rồi, cô bây giờ cũng xem nhiều sách để bổ sung năng lực, hơn nữa, ý của ba mẹ đã rất rõ ràng, toàn bộ trong nhà họ Đơn chỉ có mình cô là người kế thừa, đợi bọn họ về hưu, tất cả sản nghiệp đều giao cho cô lo liệu.
Vì vậy, Tô Lạc Lạc bây giờ thực sự không thể lười biếng nữa, cô nhất định phải học lại một chút kiến thức mới, đương nhiên, kế bên có một Long Dạ Tước, cô không cần phải lo lắng quá.
Buổi chiều khoảng bốn giờ, xe của Long Dạ Tước đã chạy vào vườn hoa, Tô Lạc Lạc nghe thấy tiếng xe, cô cười nhẹ đi ra ngoài, dưới ánh mặt trời, cô mặc trên người bộ váy đơn giản, đẹp tao nhã, làm ánh mắt người đàn ông bước xuống xe lướt qua một màu sắc tuyệt vời.
Anh cảm thấy sự quyến rũ từ trên người con gái này càng lúc càng mê hoặc người khác, nó làm anh có chút lo lắng rồi.
“Về rồi à!” Tô Lạc Lạc cười đơn giản đi đến bên cạnh anh, Long Dạ Tước nắm lấy tay cô, cánh tay vòng vào eo nhỏ của cô, kéo cho cô gần vào bản thân, tim của Tô Lạc Lạc đập nhanh, tuy là cùng người đàn ông này đủ thân mật rồi, nhưng còn một lớp quan hệ cuối cùng chưa tiếp cận đến.
Long Dạ Tước cũng không gấp, anh dự định cưới xong mới yêu cầu, có lẽ, chỉ có một buổi hôn lễ tuyệt đẹp, mới có thể khiến cô bỏ xuống cảnh giác với anh, hoàn toàn dâng hiến tất cả cho anh,
“Nên đi rước bọn trẻ rồi.” Tô Lạc Lạc trong ánh mắt nóng bỏng của anh, có chút khẩn trương.
Long Dạ Tước cười nhẹ bèn phong ấn lại đôi môi thơm ngọt của cô, hôn ở trong vườn hoa, Tô Lạc Lạc có chút khẩn trương mà đeo lên vai anh, còn quá non theo bước của anh.
Một nụ hôn nồng cháy, làm bên má Tô Lạc Lạc đỏ hồng, đẩy anh ra, “Đi thôi!”
Long Dạ Tước cười nắm lấy tay cô, “Cùng anh tản bộ qua đó đón các con.”
“Uhm! Em cũng cần vận động một chút rồi, mấy ngày ở nhà, muốn lười rồi.” Tô Lạc Lạc cũng rất thích quá trình tản bộ như vậy, do trường học cách nhà cũng không phải xa, đi bộ như vậy, giúp người khỏe hơn.
Long Dạ Tước nắm tay cô, tản bộ ra đến cửa, đi đến trường học của bọn trẻ, đúng lúc gặp lúc bọn trẻ ra về, đón được hai đứa trẻ dễ thương, đi dọc theo con đường về nhà còn có thể đi trong bóng mát của cây cối, nhìn thân hình như những tiểu tinh linh của bọn chúng, cảm thấy mãn nguyện lắm.
Trên đường trở về nhà, bèn nhận được điện thoại ăn cơm tối của nhà họ Long, Long Dạ Tước dẫn ba mẹ con họ chạy nhanh qua đó, vừa kịp hưởng thụ bữa tối.
Trên bàn ăn, Tô Lạc Lạc đang ăn, đột nhiên điện thoại cô reo lên, cô cầm lên xem, là chị Mai rất lâu rồi không liên lạc, cô hơi sốc chút, chị Mai sao lại gọi điện thoại cho cô chứ?
Cô đi nhanh qua một bên nghe điện, “Alo, chị Mai.”
“Alo, Lạc Lạc, Trạch Hạo xảy ra chuyện rồi!” Bên kia âm thanh của chị Mai kinh hoàng mà loạn lên.
“Anh ta xảy ra chuyện gì rồi?” Tim của Tô Lạc Lạc cũng gấp đến muốn nhảy ra ngoài rồi, hôm nay cô vẫn thấy anh ta bình thường mà.
“Anh ta bị tai nạn xe rồi, bây giờ người đang ở trong bệnh viện, cần phải hiến máu, nhưng mà, máu của anh ta là loại hiếm thấy loại Hr âm tính, chỉ có người thân mới có thể hiến cho, cô có thể kêu Long Dạ Tước qua đó cứu anh ta? Cầu xin cô đó, nếu anh ta như không có loại máu này, anh ta sẽ mất mạng đó.”
Trong đầu Tô Lạc Lạc như muốn nổ tung rồi, sắc mặt cô trắng toát, điện thoại trong tay xém chút làm rơi, Long Dạ Tước thấy biểu cảm của cô như vậy, anh kinh ngạc mấy giây, “Lạc Lạc, em làm sao rồi?”
“Cho em hỏi anh là loại máu Hr âm tính phải không?” Tô Lạc Lạc quay đầu sang anh ta, gấp gáp dò hỏi.
Long Dạ Tước kinh ngạc mấy giây, gật đầu, “Anh đúng là vậy, làm sao rồi?”
“Em có người bạn xảy ra tai nạn giao thông mất nhiều máu, cần gấp loại máu này, anh có thể theo em đi không? Anh ta cần máu, nếu không, anh ta sẽ mất mạng đó.”
Long Sở Hùng ở kế bên cũng nghe thấy rồi, ông nhanh nói, “Bác cũng là loại máu đó, cứu người bạn nào? Bác đi cùng các con.”
Tô Lạc Lạc nhìn một đôi cha con, cô thật rất lo lắng đến nước mắt muốn rơi rồi, xảy ra chuyện là Dạ Trạch Hạo á! Cô không muốn giương mắt mà nhìn anh ta rời đi, cô đã chịu không nỗi cảnh bạn bè rời khỏi rồi.
“Được, bác trai, con mời bác cũng cùng đi qua đó.”
Long Dạ Tước thấy cô bị sợ đến bộ dạng như vậy, bất luận là cứu người nào, anh cũng không phản đối rồi, để bọn trẻ ở lại nhà họ Long, Long Dạ Tước lái xe, chở cô và cha mình đi thẳng đến bệnh viện, ở cửa phòng cấp cứu, Tô Lạc Lạc dẫn cha con nhà họ Long kịp thời đến, chị Mai thấy vậy, sốc đứng cả người.
Mà chính lúc đó, Tô Lạc Lạc cũng nhìn thấy một vị phu nhân xinh đẹp cứ đứng đợi ở cửa phòng cấp cứu, khi ánh mắt của bà nhìn thấy hai cha con chạy đến, ánh mắt bà sốc lắm, bà không ngờ đã hai mươi lăm năm không gặp qua ông ta, cũng đã đến rồi.
Lúc Long Dạ Tước nhìn thấy chị Mai, thì đã biết người cần được cứu là ai rồi, anh quay đầu nhìn Tô Lạc Lạc, “Người bị tai nạn là Dạ Trạch Hạo?”
Tô Lạc Lạc trên đường đến không dám nói cho anh biết, lúc này, anh lại đoán ra rồi, cô gật đầu, “Đúng, là anh ta! Anh đồng ý cứu anh ta không?”
Long Dạ Tước bây giờ hoàn toàn không còn hiểu lầm nữa rồi, anh gật đầu một cái, “Anh đương nhiên đồng ý cứu người.”
Mà lúc này, Long Sở Hùng nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế, sắc mặt ông bỗng chốc đờ ra, ông nhìn thấy người phụ nữ này, lại nghĩ đến người bị thương đang chờ làm phẫu thuật, ông đoán ra rồi, thân thể của ông lúc đó cũng run rẫy.
“Là con của cô bị thương à?” Ông hỏi người phu nhân.
Dạ phu nhân nhìn ông, gật đầu, “Đúng, là con của tôi bị thương rồi.”
“Nhóm máu của nó là Hr âm tính à?”
Khóe mắt Dạ phu nhân lập tức ướt đẫm, cũng nhanh đỏ lên, “Đúng...”
Long Sở Hùng bỗng chốc hiểu rõ được cái gì đó, ông không dám tin mà nhìn vị phu nhân này, dường như quay trở về một sai lầm lúc còn trẻ, đồng thời, ông cũng biết một kết quả, thì ra, ông ở trên thế giới này, còn có một đứa con khác nữa.
“Y tá, nhanh chóng lấy máu của tôi, lấy bao nhiêu cũng không sao hết, chỉ cần cứu lấy đứa trẻ này.” Long Sở Hùng kéo tay áo lên và nói chuyện với y tá. “Thưa ngài, chúng tôi nhiều nhất chỉ có thể vì ngài lấy bốn trăm cc máu thôi.” Y tá nghiêm túc mà nói.
“Xem ra anh cũng rất bận đó.” Tô Lạc Lạc cười, nhìn anh dường như càng lúc càng trưởng thành hơn rồi.
Dạ Trạch Hạo híp mắt nhìn cô, “Cô gần đây sống tốt không?”
“Cũng được!”
“Ở cùng anh ta à?” Dạ Trạch Hạo có ý ám chỉ.
Tô Lạc Lạc cũng không giấu diếm gì, cô gật đầu, “Uhm! Ở cùng nhau rồi.”
“Chúc mừng.” Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười, “Lúc cô kết hôn, tôi nhất định tặng một phần quà lớn.”
“Vậy còn anh? Có bao giờ nghĩ đến...” Tô Lạc Lạc có thể hiểu rõ người thân còn trên thế gian, sự khốn khổ và chán nản khi không thể nhận nhau.
Dạ Trạch Hạo than một tiếng, “Tùy duyên thôi! Nếu như ông trời muốn tôi và anh ta nhận nhau, tôi sẽ không cự tuyệt, nếu như ông trời không cho tôi cơ hội, tôi cũng không sao hết.” Dạ Trạch Hạo suy nghĩ thoáng mà nói.
Tô Lạc Lạc cũng không thể nói gì, nếu như Dạ Trạch Hạo quay về, vậy Long Dạ Tước và mẹ của anh ta, sẽ rất đau lòng, bây giờ, cô không muốn người đàn ông này chịu tổn thương.
“Có thời gian dẫn bọn trẻ qua nhà tôi chơi.” Dạ Trạch Hạo nói xong, chui vào trong xe, tính rời khỏi.
Tô Lạc Lạc vẫy tay với anh, “Tạm biệt!”
Tô Lạc Lạc về đến biệt thự, Long Dạ Tước đi công ty xử lý công việc rồi, cô bây giờ cũng xem nhiều sách để bổ sung năng lực, hơn nữa, ý của ba mẹ đã rất rõ ràng, toàn bộ trong nhà họ Đơn chỉ có mình cô là người kế thừa, đợi bọn họ về hưu, tất cả sản nghiệp đều giao cho cô lo liệu.
Vì vậy, Tô Lạc Lạc bây giờ thực sự không thể lười biếng nữa, cô nhất định phải học lại một chút kiến thức mới, đương nhiên, kế bên có một Long Dạ Tước, cô không cần phải lo lắng quá.
Buổi chiều khoảng bốn giờ, xe của Long Dạ Tước đã chạy vào vườn hoa, Tô Lạc Lạc nghe thấy tiếng xe, cô cười nhẹ đi ra ngoài, dưới ánh mặt trời, cô mặc trên người bộ váy đơn giản, đẹp tao nhã, làm ánh mắt người đàn ông bước xuống xe lướt qua một màu sắc tuyệt vời.
Anh cảm thấy sự quyến rũ từ trên người con gái này càng lúc càng mê hoặc người khác, nó làm anh có chút lo lắng rồi.
“Về rồi à!” Tô Lạc Lạc cười đơn giản đi đến bên cạnh anh, Long Dạ Tước nắm lấy tay cô, cánh tay vòng vào eo nhỏ của cô, kéo cho cô gần vào bản thân, tim của Tô Lạc Lạc đập nhanh, tuy là cùng người đàn ông này đủ thân mật rồi, nhưng còn một lớp quan hệ cuối cùng chưa tiếp cận đến.
Long Dạ Tước cũng không gấp, anh dự định cưới xong mới yêu cầu, có lẽ, chỉ có một buổi hôn lễ tuyệt đẹp, mới có thể khiến cô bỏ xuống cảnh giác với anh, hoàn toàn dâng hiến tất cả cho anh,
“Nên đi rước bọn trẻ rồi.” Tô Lạc Lạc trong ánh mắt nóng bỏng của anh, có chút khẩn trương.
Long Dạ Tước cười nhẹ bèn phong ấn lại đôi môi thơm ngọt của cô, hôn ở trong vườn hoa, Tô Lạc Lạc có chút khẩn trương mà đeo lên vai anh, còn quá non theo bước của anh.
Một nụ hôn nồng cháy, làm bên má Tô Lạc Lạc đỏ hồng, đẩy anh ra, “Đi thôi!”
Long Dạ Tước cười nắm lấy tay cô, “Cùng anh tản bộ qua đó đón các con.”
“Uhm! Em cũng cần vận động một chút rồi, mấy ngày ở nhà, muốn lười rồi.” Tô Lạc Lạc cũng rất thích quá trình tản bộ như vậy, do trường học cách nhà cũng không phải xa, đi bộ như vậy, giúp người khỏe hơn.
Long Dạ Tước nắm tay cô, tản bộ ra đến cửa, đi đến trường học của bọn trẻ, đúng lúc gặp lúc bọn trẻ ra về, đón được hai đứa trẻ dễ thương, đi dọc theo con đường về nhà còn có thể đi trong bóng mát của cây cối, nhìn thân hình như những tiểu tinh linh của bọn chúng, cảm thấy mãn nguyện lắm.
Trên đường trở về nhà, bèn nhận được điện thoại ăn cơm tối của nhà họ Long, Long Dạ Tước dẫn ba mẹ con họ chạy nhanh qua đó, vừa kịp hưởng thụ bữa tối.
Trên bàn ăn, Tô Lạc Lạc đang ăn, đột nhiên điện thoại cô reo lên, cô cầm lên xem, là chị Mai rất lâu rồi không liên lạc, cô hơi sốc chút, chị Mai sao lại gọi điện thoại cho cô chứ?
Cô đi nhanh qua một bên nghe điện, “Alo, chị Mai.”
“Alo, Lạc Lạc, Trạch Hạo xảy ra chuyện rồi!” Bên kia âm thanh của chị Mai kinh hoàng mà loạn lên.
“Anh ta xảy ra chuyện gì rồi?” Tim của Tô Lạc Lạc cũng gấp đến muốn nhảy ra ngoài rồi, hôm nay cô vẫn thấy anh ta bình thường mà.
“Anh ta bị tai nạn xe rồi, bây giờ người đang ở trong bệnh viện, cần phải hiến máu, nhưng mà, máu của anh ta là loại hiếm thấy loại Hr âm tính, chỉ có người thân mới có thể hiến cho, cô có thể kêu Long Dạ Tước qua đó cứu anh ta? Cầu xin cô đó, nếu anh ta như không có loại máu này, anh ta sẽ mất mạng đó.”
Trong đầu Tô Lạc Lạc như muốn nổ tung rồi, sắc mặt cô trắng toát, điện thoại trong tay xém chút làm rơi, Long Dạ Tước thấy biểu cảm của cô như vậy, anh kinh ngạc mấy giây, “Lạc Lạc, em làm sao rồi?”
“Cho em hỏi anh là loại máu Hr âm tính phải không?” Tô Lạc Lạc quay đầu sang anh ta, gấp gáp dò hỏi.
Long Dạ Tước kinh ngạc mấy giây, gật đầu, “Anh đúng là vậy, làm sao rồi?”
“Em có người bạn xảy ra tai nạn giao thông mất nhiều máu, cần gấp loại máu này, anh có thể theo em đi không? Anh ta cần máu, nếu không, anh ta sẽ mất mạng đó.”
Long Sở Hùng ở kế bên cũng nghe thấy rồi, ông nhanh nói, “Bác cũng là loại máu đó, cứu người bạn nào? Bác đi cùng các con.”
Tô Lạc Lạc nhìn một đôi cha con, cô thật rất lo lắng đến nước mắt muốn rơi rồi, xảy ra chuyện là Dạ Trạch Hạo á! Cô không muốn giương mắt mà nhìn anh ta rời đi, cô đã chịu không nỗi cảnh bạn bè rời khỏi rồi.
“Được, bác trai, con mời bác cũng cùng đi qua đó.”
Long Dạ Tước thấy cô bị sợ đến bộ dạng như vậy, bất luận là cứu người nào, anh cũng không phản đối rồi, để bọn trẻ ở lại nhà họ Long, Long Dạ Tước lái xe, chở cô và cha mình đi thẳng đến bệnh viện, ở cửa phòng cấp cứu, Tô Lạc Lạc dẫn cha con nhà họ Long kịp thời đến, chị Mai thấy vậy, sốc đứng cả người.
Mà chính lúc đó, Tô Lạc Lạc cũng nhìn thấy một vị phu nhân xinh đẹp cứ đứng đợi ở cửa phòng cấp cứu, khi ánh mắt của bà nhìn thấy hai cha con chạy đến, ánh mắt bà sốc lắm, bà không ngờ đã hai mươi lăm năm không gặp qua ông ta, cũng đã đến rồi.
Lúc Long Dạ Tước nhìn thấy chị Mai, thì đã biết người cần được cứu là ai rồi, anh quay đầu nhìn Tô Lạc Lạc, “Người bị tai nạn là Dạ Trạch Hạo?”
Tô Lạc Lạc trên đường đến không dám nói cho anh biết, lúc này, anh lại đoán ra rồi, cô gật đầu, “Đúng, là anh ta! Anh đồng ý cứu anh ta không?”
Long Dạ Tước bây giờ hoàn toàn không còn hiểu lầm nữa rồi, anh gật đầu một cái, “Anh đương nhiên đồng ý cứu người.”
Mà lúc này, Long Sở Hùng nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế, sắc mặt ông bỗng chốc đờ ra, ông nhìn thấy người phụ nữ này, lại nghĩ đến người bị thương đang chờ làm phẫu thuật, ông đoán ra rồi, thân thể của ông lúc đó cũng run rẫy.
“Là con của cô bị thương à?” Ông hỏi người phu nhân.
Dạ phu nhân nhìn ông, gật đầu, “Đúng, là con của tôi bị thương rồi.”
“Nhóm máu của nó là Hr âm tính à?”
Khóe mắt Dạ phu nhân lập tức ướt đẫm, cũng nhanh đỏ lên, “Đúng...”
Long Sở Hùng bỗng chốc hiểu rõ được cái gì đó, ông không dám tin mà nhìn vị phu nhân này, dường như quay trở về một sai lầm lúc còn trẻ, đồng thời, ông cũng biết một kết quả, thì ra, ông ở trên thế giới này, còn có một đứa con khác nữa.
“Y tá, nhanh chóng lấy máu của tôi, lấy bao nhiêu cũng không sao hết, chỉ cần cứu lấy đứa trẻ này.” Long Sở Hùng kéo tay áo lên và nói chuyện với y tá. “Thưa ngài, chúng tôi nhiều nhất chỉ có thể vì ngài lấy bốn trăm cc máu thôi.” Y tá nghiêm túc mà nói.
Bình luận facebook